Ngày hôm sau.
Tại biệt thự Dạ gia.
"Lão gia giúp em một chuyện được không ?"
Khả Ái bĩu môi, tỏ vẻ không vừa ý, giãy nãy trong lòng Dạ Sâm.
"Được được, em muốn gì ta đều giúp em"
"Giúp em trừ khử Mộc An Nhiên. Không giết cũng được, chỉ cần đe dọa để cô ta biết sợ là gì"
Dạ Sâm vuốt tóc ả, trầm mặc.
Thế này là muốn mượn tay hại người à ?
Tuy trước nay đã ra tay với nhiều người nhưng lần này là Mộc An Nhiên, có hơi chút kiêng dè.
"Lão gia, ngài không được từ chối"
Khả Ái vòng tay sang ôm cổ Dạ Sâm, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên cổ Dạ Sâm khiến cơ thể ông ta chốc lát nóng ran.
Ả làm như vậy vì biết chiêu mỹ nhân kế chưa bao giờ thất bại khi dùng với Dạ Sâm.
Lâu nay Dạ Quân Vũ vốn đã là cái gai trong mắt Dạ Sâm. Nếu tạm thời không ra tay được với Quân Vũ vậy thì ra tay với người bên cạnh anh xem như cảnh cáo.
Hơn nữa Dạ Sâm cũng để ý An Nhiên từ lâu. Một mũi tên trúng hai đích. Vừa cảnh cáo được Quân Vũ vừa làm hài lòng tình nhân nhỏ, cơ hội tốt như vậy làm sao có thể bỏ qua.
"Ta chiều theo ý em. Nhưng phải chờ khi có cơ hội được nhé !"
Dạ Sâm vuốt mũi ả cưng chiều. Khả Ái hài lòng cười khúc khích.
Lâu nay vẫn luôn nghĩ cách chia rẽ Quân Vũ và An Nhiên. Tạm thời cứ đe dọa trước để An Nhiên biết khó mà lui.
Tình cũ không thể nối lại được, đừng cố day dưa.
Nếu như đe dọa mà không sợ, ả chỉ còn cách ra tay tàn nhẫn hơn thôi !
Dạ Sâm đứng dậy, chìa tay về hướng Khả Ái nói.
"Chúng ta vào phòng làm nốt việc cần làm thôi !"
Ông ta kéo Khả Ái đi về hướng phòng ngủ. Ả cũng thuận ý đi theo ông ta, không tỏ vẻ chối từ. Như thể ả đã quá quen với việc này rồi. Có đến bao nhiêu lần thì cũng bình thường mà thôi.
Trên đường đi, Dạ Sâm khẽ giọng nói.
"Vài hôm nữa Bạch thị tổ chức sinh nhật cho con gái ông ta. Tất cả những người có tiếng tăm đều được mời tới, ngay cả thằng oắt Quân Vũ cũng được mời. Em có muốn đi cùng ta không ?"
Khả Ái nghiêng đầu suy nghĩ.
Á muốn đi với Quân Vũ hơn là lão già này nhưng có vẻ bất khả thi. Hiện giờ Quân Vũ còn ghẻ lạnh với ả, nói gì đến việc xuất hiện bên cạnh anh giữa đám đông như vậy.
Thôi thì đành chịu thiệt một thời gian !
"Vậy em đi !"
(...)
Tại dinh thự Túc Bảo.
An Nhiên ngồi trên bệ cửa sổ nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài. Cảnh vật yên bình mà lòng người lại gợn sóng. Ánh mắt cô nhìn về hướng xa xăm, trầm tư đắm chìm trong suy nghĩ.
Nhớ lại cái đêm trốn trong tủ, cũng may không ngủ quên nên tìm cách về kịp lúc. Không thì chờ đến khi Quân Vũ tỉnh dậy thì e là khó giải thích.
Thật hư đã rõ, sau này cô không biết phải đối mặt với anh thế nào. Tạm thời tránh gặp nhau ngày nào hay ngày đó vậy.
Tuy đã biết sự thật nhưng An Nhiên vẫn phải bỏ trốn khỏi nơi này để đi tìm kẻ chủ mưu thật sự. Kẻ đã biển cuộc sống của cô trở nên tăm tối. Nếu không phải là Dạ Quân Vũ, cô cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút.
An Nhiên lấy cuốn sách trên kệ tủ, vừa lật ra đọc được dòng chữ đầu thì Lạc Lạc từ ngoài cửa đi vào nói.
"Thiếu phu nhân, bác sĩ Lưu đang chờ người bên ngoài, có cho vào không ạ ?"
"Em mời bác sĩ Lưu vào đi"
"Dạ"
Lạc Lạc quay người đi ra ngoài.
Ngày cô chờ đợi cũng đã đến - lần tái khám cuối cùng, đồng nghĩa với việc An Nhiên chỉ còn gặp Lưu Trạch Thần duy nhất một lần này nữa.
Vì sao lại mong chờ đến vậy ư ?
Có lẽ cô tìm được cọng rơm cứu mạng rồi !
Quen biết từ lâu, cũng phần nào nắm được ít thông tin của Lưu Trạch Thần. Là thiếu gia duy nhất nhà họ Lưu, gia thế cũng không phải hạng tầm thường.
Sở dĩ một mình cô không thể trốn chạy khỏi lòng bàn tay Quân Vũ. Sẽ bị bắt lại ngay nếu kế hoạch không chẩn bị kỹ càng. Chính vì vậy cô cần một người có sức ảnh hưởng lớn gần bằng Dạ Quân Vũ, ngoài Lưu Trạch Thần thì không còn ai thích hợp. Hơn nữa Trạch Thần và Quân Vũ là bân bè thân thiết, ít nhiều gì khả năng bị nghi ngờ của
Trạch Thần sẽ ở mức thấp nhất.
An Nhiên nghĩ rằng Lưu Trạch Thần sẽ giúp cô. Nếu không có ý định đó thì lần trước đã không nói chuyện úp mở về quá khứ của cô rồi.
Tuy nghĩ thì nghĩ vậy nhưng trong lòng vẫn nhen nhón sợ Lưu Trạch Thần sẽ từ chối lời đề nghị.
Cô cũng tính đến bước này rồi. Nếu Lưu Trạch Thần không giúp thì cô vẫn thực hiện theo kế hoạch đã đề ra. Tuy có hơi khó một chút nhưng rồi sẽ ổn. Sự góp mặt của Lưu Trạch Thần trong kế hoạch chỉ để giúp cô thoát khỏi
Dạ Quân Vũ nhanh hơn thôi.
Từ ngòa cửa đi vào là một cậu con trai vóc dáng cao ráo, mặt mày sáng sủa. Dù đã đeo khẩu trang cũng không che giấu hết sự đẹp trai ấy. Cậu ta khoác bên ngoài áo blouse trắng, trên cổ còn đeo ống nghe, đóan chừng vừa khám cho ai về liền vội vã chạy sang đây nên ống nghe vẫn còn chưa kịp cất thế kia.
Lưu Trạch Thần vẫn luôn bày ra phong thái điềm đạm của bác sĩ. Cậu bước đến ngồi cạnh An Nhiên. Mở hộp lấy ra một que gỗ, cầm hướng về phía An Nhiên. Cô cũng tự giác há miệng cho cậu kiểm tra.
Một lát sau, Lưu Trạch Thần không nói gì. Lấy que gỗ cẩn thận gói lại rồi để vào phần dưới đáy hộp. Lại vươn tay ra xoa nắn chân An Nhiên.
Từ đầu đến giờ, Lưu Trạch Thần không nói một lời nào. Làm việc hoàn toàn trong im lặng khiến cô không biết phải mở lời thế nào.
Nhìn về hướng cửa thấy đã đóng, An Nhiên lúc này mới điểm đạm nói vừa đủ Lưu Trạch Thần nghe.
"Tôi muốn trốn khỏi nơi này !"
Lưu Trạch Thần đứng hình, bàn tay đang xoa nắn chân cho An Nhiên cũng dừng lại nhưng chỉ vài giây sau cậu liền trở nên bình thường như chưa có gì xảy ra.
Cậu không mấy ngạc nhiên giống như đã sớm đoán ra ý định này của An Nhiên. Chỉ không ngờ cô lại thẳng thừng nói ra như vậy.
"..."