Ngọc Nga khựng lại.
Chợt nhận ra bản thân đã nhảy vào cái hố do An Nhiên đào ra. Cô ta bối rối ngoảnh mặt sang nơi khác, vờ như chưa nói nhưng biểu cảm đó đã lọt vào mắt An Nhiên.
An Nhiên nhếch miệng, cái đuôi lòi ra rồi!
"Người lấy thì không biết, người không lấy thì rõ rành rành. Có gì uẩn khúc ở đây không ?"
Mọi người xung quanh bàn tán, vài ánh mắt nhìn Ngọc Nga nghi ngờ.
"Quả thực là có chút không đúng"
"Đúng rồi. Sao Ngọc Nga lại biết rõ như vậy chứ ?"
"Phải đấy, không lẽ Lạc Lạc bị oan à ?"
Diệp Khả Ái thấy tình hình chuyển hướng không như ý muốn, đành lên tiếng.
"Ngọc Nga là người hầu mới của mình. Đồ của mình chắc Ngọc Nga cũng phải biết một chút để có gặp những trường hợp như thế này còn biết đường nhận diện. Không lẽ làm vậy là sai sao ?"
Ngọc Nga được đà nói theo.
"Phải đó"
Mọi người xung quanh cũng tán thành lời nói của Khả Ái. Đã hoàn toàn bị thuyết phục. Mới vừa rồi còn nghi ngờ
Ngọc Nga, chỉ vì câu nói của Khả Ái mà tất cả lại lần nữa quay lưng với An Nhiên và Lạc Lạc. •
"Nếu đã vậy thì chi bằng nhờ Tiểu Vũ giúp đỡ đi"
Mọi người xung quanh ngạc nhiên với lời đề nghị của An Nhiên.
"An Nhiên, cậu đùa mình phải không ? Nó là chó sói chứ không phải chó nghiệp vụ"
"Mình biết. Nhưng nó là chó sói do Dạ Quân Vũ nuôi. Mọi người đều biết Dạ Quân Vũ vốn không nuôi thứ vô dụng bao giờ. Cho nên ít nhiều gì Tiểu Vũ cũng sẽ được huấn luyện về mảng tìm đồ thất lạc"
Ngọc Nga đan hai tay vào nhau, nuốt nước bọt một cách khó khăn. Khuôn mặt lộ rõ nét sợ hãi. Trên trán cũng lấm tấm vài giọt mồ hôi.
"Lạc Lạc, trong phòng tôi vừa hay có một chiếc vòng ngọc phỉ thúy. Chi bằng thử đưa cho Tiểu Vũ đánh hơi xem.
Nếu tìm được người lấy cắp, xử theo LUẬT CỦA TÚC BẢO"
An Nhiên cố tình nhấn mạnh bốn chữ cuối nhằm đánh vào nỗi sợ của Ngọc Nga khiến cô ta càng sợ hãi hơn.
Ngọc Nga nhìn trộm Khả Ái, thấy ả nhăn mày ra hiệu điều gì đó, Ngọc Nga cắn môi, miễn cưỡng quỳ xuống.
"Thiếu phu nhân, Ngọc Nga sai rồi, mọi chuyện là hiểu lầm. Mong thiếu phu nhân rộng lượng bỏ qua"
"Lúc nãy cô còn mạnh miệng chắc nịch, bây giờ lại xin tha là sao ?"
"Tôi... tôi..."
Khả Ái cất lời.
"Nếu là hiểu lầm, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Ngọc Nga là người hầu của mình. Nên trách nhiệm cũng một phần do mình. Xin lỗi cậu và Lạc Lạc"
Trước giờ An Nhiên không phải người hay để bụng, bây giờ cũng như vậy. Nếu đã giải oan cho Lạc Lạc rồi thì không cần làm tới cùng nữa.
"Ngẩng mặt lên"
Ngọc Nga làm theo lời nói, ngẩng đầu lên liền nhận lại cái tát của An Nhiên.
Mọi người xung quanh phải giật thót vì tiếng tát vang lên rất lớn.
Cô ta ôm má nghiến răng, trừng mắt nhìn An Nhiên, không cam tâm bị cô đánh nhưng không làm gì được.
"Cái tát này tôi trả lại cho cô"
An Nhiên không phải người hay để bụng nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, nợ cái gì trả cái đó. Không để cho người khác mặc sức chơi đùa mình.
An Nhiên lạnh lùng kéo Lạc Lạc rời đi. Tiểu Vũ theo sau, ngoảnh đầu lại gầm gừ hù bọn họ một cái mới chịu đi.
Đám hầu nữ cũng tự động tản ra ai làm việc nấy, còn lại Khả Ái và Ngọc Nga.
Ngọc Nga vì xấu hổ mà không dám ngẩng đầu lên, cứ quỳ mãi dưới đất, hai chân mềm nhữn không thể đứng dậy được.
Vì chuyện không thành nên Khả Ái hậm hực trong lòng. Mắng Ngọc Nga "Đồ vô dụng" rồi quay người bỏ đi. Vốn muốn khiến An Nhiên phải bẻ mặt không ngờ người bẻ mặt lại là ả.
Trên đường về phòng, Lạc Lạc có vài chỗ thắc mắc muốn hỏi nhưng lại không biết mở miệng nói thế nào, vô tình
An Nhiên nhìn thấy, cô hỏi.
"Sao vậy ?"
Lạc Lạc lúc này mới bẽn lẽn nói.
"Thiếu phu nhân lợi hại thật. Còn nghĩ ra cách nhờ Tiểu Vũ tìm vòng phỉ thúy. Nếu không có thiếu phu nhân, em cũng không nghĩ rằng Tiểu Vũ có thể làm được điều này"
"Tôi cũng vậy"
"Dạ???"
Lạc Lạc ngơ ngác không hiểu.
Thật ra ngay từ đầu An Nhiên chỉ nói đại việc Tiểu Vũ tìm được đồ thất lạc mà thôi. Ngay chính bản thân cô cũng nắm rõ phần chắc chắn ở mức số không. Cả chuyện cô có vòng phỉ thúy cũng là giả. Mọi chuyện chỉ là bịa đặt để tạo ra cái bầy thôi.
Nếu không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con.
Khi người ta làm điều gì đó trái với lương tâm, những điều có vô lí đến đâu thì họ cũng tin là thật. Vậy nên An Nhiên đành đánh cược thử.
Ngọc Nga là người hầu thân cận của Khả Ái. Nếu không có sự cho phép của chủ thì với thân phận nhỏ bé của
Ngọc Nga làm sao dám làm càn ra tay đánh người ngay trong Túc Bảo.
Lạc Lạc được giải oan đồng thời cũng khiến trong lòng An Nhiên nảy sinh sự nghi ngờ đối với Diệp Khả Ái. Tuy chỉ một chút nghi ngờ và không chắc chắn nhưng nhất định là có người đứng sau sai bảo Ngọc Nga.