Vợ Ơi, Về Nhà Thôi!

Chương 21: Kẻ ăn cắp




Trên đường về cùng Tiểu Vũ, An Nhiên thấy một đám hầu nữ đang túm tụm lại với nhau, nói gì đó rất sôi nổi, trông họ khá giận dữ.

An Nhiên sẽ bỏ mặc và làm lơ nếu ánh mắt không thu về hình bóng Diệp Lạc Lạc và Diệp Khả Ái bị đám hầu nữ đó bao vây xung quanh.

Lạc Lạc có vẻ khá hoảng loạn và sợ hãi, tay cứ xua liên tục, đầu cũng lắc theo phản ứng cơ thể. Còn Khả Ái thì buồn bã, đứng nép vào một bên vươn tay lau khóe mắt, có vẻ như đang khóc, trông rất đáng thương.

Gặp chuyện bất bình, tùy người mà giúp. Vốn An Nhiên không phải người hay lo chuyện bao đồng nhưng lần này vì người quen biết gặp khó khăn, sao có thể làm ngơ mà tỏ ra không biết chứ.

An Nhiên dắt Tiểu Vũ lại gần đám đông, tiếng nói ngày càng rõ ràng hơn,

"Mày nói không, mày giấu ở đâu?"

"Không ngờ Lạc Lạc là kẻ ăn cắp. Uổng công chúng ta coi cô ta là bạn"

"Phải đó, chết đi"

Toàn là những lời khó nghe, ngay cả An Nhiên cũng không thể nào nghe lọt lỗ tai được. Dù không biết chuyện gì nhưng chửi rủa đến mức thế này thì quá đáng quá rồi.

Trong đám hầu nữ, An Nhiên thấy có một cô gái có mái tóc đen tuyền. Đôi mắt trợn to lộ ra hai con ngươi đen láy.

Gương mặt xinh đẹp nhưng lại có một vết sẹo dài dưới mi mắt, vẻ mặt cau có khó chịu.

"Tao cho mày cơ hội cuối, cái vòng cổ của Diệp tiểu thư ở đâu ?"

"Tôi không có lấy, thật mà, mọi người phải tin tôi"

"Còn giảo biện"

Cô gái có vết sẹo trực tiếp cho Lạc Lạc một cái tát trời giáng. Vết hằn đỏ hiện lên hình năm ngón tay ngay sau đó, đủ để biết lực đánh của người đó lớn đến mức nào.

Lạc Lạc ôm bên má bị đánh, mím môi nén cơn đau, hai mắt đỏ hoe tràn ngập nước. Ánh mắt lướt trúng An Nhiên, nỗi ấm ức hòa quyện vào nước mắt lăn trên gò má.

Mọi người xung quanh không một ai ngăn cản, tất cả đều trơ mắt đứng nhìn, chẳng ai lên tiếng giúp đỡ cho Lạc Lạc.



Dường như cô gái có vết sẹo không nhận ra sự hiện diện của An Nhiên, mạnh mẽ vung tay tát bên má còn lại của Lạc Lạc.

"DỪNG TAY"

An Nhiên nói lớn, vừa kịp lúc ngăn cái tát của cô gái đó.

Ánh mắt mọi người nhìn về hướng An Nhiên, trong mắt biểu lộ vẻ ngạc nhiên pha chút sự khinh thường.

An Nhiên sải bước đến bên Lạc Lạc, sờ vào bên má bị sưng đỏ. Mới chỉ da thịt ở đầu ngón tay chạm nhẹ vào thôi mà Lạc Lạc đã xuýt xoa trong miệng, nhăn mặt đau đớn, dù vậy nhưng cô bé không kêu la, cũng không tỏ vẻ cầu cứu. Trong ánh mắt như muốn nói An Nhiên cứ bỏ mặc chuyện này đi nhưng cô đâu phải người vô tình.

An Nhiên trừng mắt nhìn đám đông, Tiểu Vũ bên cạnh cũng gầm gừ. Nó nhe hai cái nanh sắc nhọn, hung dữ gầm lên, hai chân trước khụy xuống tạo ra tư thế chuẩn bị săn mồi khiến đám hầu nữ phải e dè lùi ra sau vài bước.

Ánh mắt An Nhiên dừng trên người cô gái có vết sẹo. Nhìn tổng thể thì có vẻ cô ta là tên cầm đầu. Mọi hầu nữ vì sợ hãi mài lùi ra sau, chỉ một mình cô ta vẫn đứng tại chỗ, mặt không mấy tỏ ra sợ hãi, còn dám nhìn thẳng vào mắt An Nhiên.

"Mọi người có chuyện gì vậy ?"

Cô gái có vết sẹo hùng hố chỉ tay vào Lạc Lạc nói.

"Lạc Lạc lấy vòng tay của Diệp tiểu thư, mong thiếu phu nhân lấy lại công bằng"

An Nhiên nhìn sang Khả Ái, ả lau nước mắt, gật đầu nhẹ. Còn nói thêm.

"Đó là vòng tay mà mẹ mình đã tặng vào sinh nhật năm vừa rồi, giá trị cũng không hề nhỏ. Nếu Lạc Lạc thiếu tiền thì có thế nói mình, mình có thể không có nhiều nhưng cũng giúp được một chút. Sao lại lấy đi cái vòng tay của mình chứ"

Nghe Khả Ái nói khiến người nghe cảm thấy thương xót. Đám hầu nữ càng hung hăng hơn, nhìn Lạc Lạc như muốn ăn tươi nuốt sống.

Tình hình An Nhiên cũng nắm được một chút, nhưng thái độ của cô hầu nữ có vết sẹo này không giống người làm cho lắm. Cứ cảm thấy cô gái này bên trong không hề đơn giản như dung mạo bên ngoài.

"Cô tên là gì ?"

"Thưa thiếu phu nhân, tôi tên Ngọc Nga"



An Nhiên gật nhẹ đầu, nghĩ ngợi rồi nói tiếp.

"Vậy Ngọc Nga, cô có chắc rằng Lạc Lạc đã ăn cắp vòng tay của Diệp tiểu thư không ?"

Ngọc Nga khẳng định chắc nịch.

"Tôi chắc chắn"

"Có bằng chứng không ?"

An Nhiên liếc nhìn Ngọc Nga, cô ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ tự tin.

"Có, chính mắt tôi nhìn thấy"

"Nếu đã chính mắt nhìn thấy, vậy Lạc Lạc sai. Một phần cũng do tôi dạy dỗ không nghiêm"

Lạc Lạc lay tay An Nhiên, tỏ vẻ không phục. Rõ ràng không lấy nhưng giờ lại thành ra đã lấy. Làm sao có thể chấp nhận được.

An Nhiên vỗ vỗ tay trấn an Lạc Lạc, cô sớm đã có sắp xếp ngay từ đầu rồi.

"Nếu đã có lỗi thì phải chuộc. Tôi muốn biết cái vòng tay đó có bao nhiêu bao nhiêu hạt?"

An Nhiên nâng mày nhìn Lạc Lạc liền nhận lại cái lắc đầu từ cô bé.

Ngọc Nga nói.

"Là vòng ngọc phỉ thúy, không phải hạt"

"Ồ! Vậy chiếc vòng đó có đặc điểm gì để nhận dạng là của Diệp tiểu thư hay không ?"

Ngọc Nga không nghĩ nhiều, đáp ngay.

"Mặt trong chiếc vòng khắc một chữ D. Đối diện chữ D là một bông hoa hình hoa mai..."