"Giờ chúng ta phải làm gì? " Lý Như Kì nhìn Thiên Minh bằng ánh mắt nghi ngờ, nói từ nãy đến giờ thật ra cô vẫn chưa hiểu í hắn là gì.
"Em cần tĩnh tâm, suy nghĩ thật kĩ xem mục tiêu của mình là gì! Mau ngồi xuống làm giống tôi đi. Bộ não cần được nghỉ ngơi, cơ thể cần thoải mái thì em mới ra được quyết định đúng đắn nhất!" Thiên Minh nói xong lập tực im lặng làm động tác ngồi thiền.
Lý Như Kì cũng học theo Thiên Minh ngồi xuống tấm thảm. Tâm phải tịnh, không được có những suy nghĩ linh tinh trong đầu. Tâm phải tịnh!!!!
Khi cô nhắm mắt, tâm tịnh nghĩa là gì? Nhắm mắt lại là bao chuyện trong quá khứ ùn ùn kéo đến. Tận mắt chứng kiến cái chết của cha mẹ mà không thể làm gì được, nó đã là một hố đen không đáy trong con người cô. Cô nhìn Thiên Minh bằng ánh mắt nghi ngờ.
Thiên Minh từ từ mở mắt ra nhùn Lý Như Kì, bình thản nói:
"Em mới gặp có chút chuyện như vậy thôi mà đã không thể chống đỡ nổi rồi. Vô dụng! " Thiên Minh trừng mắt lạnh lùng nhìn cô.
"Anh đã từng tận mắt chứng kiến cảnh cha mẹ mình chết thảm trong khi bản thân bất lực bao giờ chưa mà anh dám nói tôi, đừng quá đề cao bản thân! " cô trừng mắt tức giận nhìn Thiên Minh rồi đứng dậy đi thẳng vào phòng.
Cô đã trải qua hai mươi tư năm hạnh phúc, cuộc sống màu hồng.... Rồi bỗng một ngày cô phát hiện ra, trên đời này chẳng có thứ cuộc sống nào mãi mãi một màu hồng! Cô phải làm gì, hiện tại cô chẳng có gì trong tay. Muốn trả thù cho cha mẹ cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cô hoàn toàn mù mịt!
Lý Như Kì nằm úp mặt vào gối khóc. Cô đã hứa với cha mẹ mình rằng cô sẽ thật mạnh mẽ, chống trọi với cuộc sống một mình....không có cha mẹ bên cạnh, muốn cô mạnh mẽ kiểu gì đây. Lúc buồn đau, bất lực chẳng có một ai bên cạnh chia sẻ, làm sao cô có thể vượt qua đây.
Một lúc sau đó, Thiên Minh chậm rãi mở cửa phòng ngủ, trèo lên giường ôm cô nhóc đang khóc lóc ỉ ôi vào lòng.
"Những điều tôi nói với em tất cả đều là sự thật, một chút chuyện cỏn con này em cũng không làm được thì sao có thể trả thủ cho cha mẹ em! Em hỏi tôi 'đã từng tận mắt chứng kiến cảnh cha mẹ chết thảm trước ngay trước mặt mình chưa?' tôi đã từng! Em có biết lúc đấy tôi bao nhiêu tuổi không?"
Thiên Minh nhẹ nhàng vuốt tóc Lý Như Kỳ thổ lộ.
"Bao nhiêu tuổi chứ? " nghe thứ giọng nhẹ nhàng phát ra trên đỉnh đầu, hơi thở ấm áp đang bao bọc bản thân.... Nó khiến cô cảm thấy ấm áp, ấm áp hơn bao giờ hết.
"Mười bảy tuổi! " chất giọng khàn khàn, đôi tay bất giác ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng.
"Cái đó.... Vậy... Làm thế nào mà anh được như bây giờ? Anh đã trả thù được cho cha mẹ mình chưa? " tuy biết bản thân mình đã gợi ra nỗi buồn của người ta, nhưng cô không biết nên nói xin lỗi kiểu gì nữa. Thứ duy nhất cô có thể làm bây giờ là ôm thật chặt người đối diện cô, trao cho người đó chút hơi ấm, cho người đó biết rằng anh ấy không hề một mình mà còn có cô. Cô đã trải qua cảm giác đó, cô hiểu!
"Tôi trả thù được rồi!"
"Anh đã sống như thế nào trong khoảng thời gian đầu không có người thân bên cạnh vậy? "
"Tôi không mất tất cả, tôi còn có một đứa em gái. Khoảng thời gian từ năm mười bảy tuổi là khoảng thời gian tăm tối nhất trong cuộc đời tôi, em không tưởng tượng được đâu! Ngày đó chưa có sự nghiệp gì, chưa có bất kì thứ gì trong tay. Tôi và đứa em gái bảy tuổi bị đuổi ra khỏi nhà, những ngày tháng đó chúng tôi lang thang ngoài đường, lang thang ở những khu chợ. Nhặt những cọng rau bỏ, nhưng đồ thừa họ vứt bỏ để sống qua ngày..... " Cô có thể cảm nhận được thân mình to lớn bên cạnh đang không ngừng run rẩy. Đúng vậy, đây là thứ cô không thể tưởng tượng nổi. Người đàn ông bên cạnh cô rất mạnh mẽ, anh đã rất dũng cảm. Rất may! Lúc cô không có gì, lúc cô mất hết tất cả, là anh ấy đã cứu cô, đã giúp đỡ cô rất nhiều. Vậy mà cô lại giận dỗi gì chứ, cô có tư cách đấy sao?!
Thiên Minh cảm nhận được đôi tay nhỏ ôm eo hắn đang ôm mỗi lúc một chặt, khoé miệng nhếch lên thành một nụ cười, hắn tiếp tục câu chuyện:
"Khoảng thời gian đó kéo dài hơn một năm! Đến khi em gái tôi bị bệnh, đồ ăn thì không có. Lúc đấy tôi đã rất sợ, tôi sợ người thân duy nhất trong cuộc đời của tôi sẽ ra đi bỏ lại một mình tôi cô độc ở cái thế giới chết tiệt này. Tôi đã cõng con bé lang thang khắp nơi tìm người giúp, nhưng ai cũng thờ ơ vô cảm. Họ coi thường người ăn xin như chúng tôi. Đêm hôm đó, con bé sốt đến mê man, tôi hoảng hốt cõng con bé đến thẳng bệnh việt cầu xin lũ người đó. Mãi về sau mí có một người đến hỏi thăm nhưng lại bị người bên cạnh nói này nói kia nên cũng mặc kệ chúng tôi. Không một ai thèm để í ngay cả các bác sĩ, một lũ hèn hạ. Tôi gần như tuyệt vọng, tôi đã nghĩ nếu em gái tôi có chết tôi nhất định sẽ đi theo con bé. Nhưng rồi tôi đã gặp lại người thư kí cũ của cha tôi, ông ấy đã giúp chúng tôi có chỗ ăn chỗ ngủ và cho chúng tôi đi học! "
"Ông ấy là một người tốt! " Lý Như Kì thì thầm lên tiếng.
"Đúng vậy! Em đừng vội nản lòng, tôi sẽ giúp em đứng dậy. Nhưng sẽ không ra tay giúp em giết kẻ thù. Tôi muốn em phải tự đứng dậy trên đôi chân của mình, em sẽ không phải phụ thuộc vào bất kì một ai hết! Dù trên thế giới này đều quay lưng lại với em, thì em cũng phải thật mạnh mẽ đứng lên bực cao khiến họ ở dưới phải cúi đầu nể phục em! "