Thiên Minh ra ngoài được một lúc thì Lý Như Kì cũng đi ra.
Thôi được rồi! Cô phải bình tĩnh. Thứ quan trọng nhất bây giờ là cô phải báo thù cho cha mẹ..... Cô phải nhịn.
Cô mặc kệ người đời nói hắn ta thế nào, cô chưa từng tận mắt nhìn thấy. Nhưng cô cần thử tin tưởng hắn một lần, tin tưởng hắn có thể giúp cô.
"Được rồi! Anh tên gì? " Lý Như Kì hít một hơi rồi thoải mái nói.
"Thiên Minh! Mà em xem có ai như em không, em ở cùng tôi chính xác là 35 tiếng, đến tên tôi là gì mà em cũng không biết. Đùa tôi à! " Thiên Minh bất mãn ngồi xuống ghế sô-pha vắt chéo chân lên tiếng.
"Anh có nói đâu mà tôi biết.... Anh làm như biết hết về tôi không bằng"
"Lý Như Kì, 22 tuổi. Cha là Lý Vĩnh, mẹ là Trương Nhàn, ông ngoại Lý Khâm. Cha em khi kết hôn với mẹ em xong liền đưa gia đình nhỏ của mình đến một trang trại nhỏ ở thành phố A sinh sống, trước giờ không màng đến danh vọng. Năm em 18 tuổi đỗ tốt nghiệp và học ngành quản trị kinh doanh do ông nội em sắp đặt. Vì không thích học ngành này nên em đã lén học ngành tâm lí học cách đây không lâu. Còn nữa chắc em không biết, Lý Viễn thực chất không phải con ruột của ông nội em. Ông ta do ông em nói chính xác là 'nhặt' về nuôi! nhưng sau một thời gian sống chung, ông nội em phát hiện ra Lý Viễn là một người có tham vọng lớn và bất chấp mọi thứ. Chính xác mà nói Lý Viễn ngu xuẩn cho nên ông nội em trước lúc qua đời đã để lại toàn bộ tài sản cho cha mẹ em. Và bi kịch diễn ra! "
Thiên Minh nói một tràng dài về gia đình bối cảnh của Lý Như Kì, đây là hắn còn cố gắng lượt bớt rồi chứ để hắn kể từ đầu đến cuối về cô thì chắc phải mất cả ngày.
"Anh điều tra tôi!" Lý Như Kì vừa tức giận vừa nể phục người đàn ông này. Nói thật cô vẫn còn rất non nớt, ngay cả việc muốn điều tra một người phải làm như thế nào cô cũng không biết. Nếu giờ cô bất chấp, liều mạng đi giết Lý Viễn trả thù cho cha mẹ thì xác xuất lớn cô sẽ chết trước khi có cơ hội gặp được Lý Viễn chứ đừng nói là giết lão ta.
"Có qua có lại thôi mà" Thiên Minh nhún vai với cô rồi vươn vai đứng dậy.
"Anh trong tư liệu và anh ở ngoài đời hoàn toàn trái ngược nhau... " Lý Như Kì nghi ngờ nhìn Thiên Minh.
"Em nghi ngờ tôi! Hừm, em nên hiểu một chuyện. Lúc nghiêm túc làm việc và lúc ở nhà thoải mái nghỉ ngơi. Hửm? Khác nhau đúng không.... Nói chung là tôi đói! Nhắc cho em biết, tôi thích ăn cá" Thiên Minh nói xong đứng dậy đi về phía tủ quần áo, lấy một bộ đồ ở nhà, thoải mái đi vào phòng tắm.
Những kẻ từ nhỏ đã ngậm thìa vàng như Thiên Minh nói thật là cô không tin tưởng hắn cho lắm. Theo như cô biết, mấy vị công tử lắm tiền nhiều của,gia đình có thế lực sẽ chia làm hai loại. Một loại lạnh lùng, lúc nào cũng ra vẻ ta đây giết người không ghê tay, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh băng, bất cần, không quan tâm đến sự đời. Một loại thì phá hoại, bất chấp mọi thứ, đào hoa đàn đúm, tụ tập. Nói chung là mất nết, lúc nào cũng ra oai mình là kẻ có tiền, chẳng ra gì!
Tên Thiên Minh này có cái gì đó khiến cô cảm giác mỗi lần đứng trước mặt hắn cô giống như bị hắn nhìn thấu, hắn đã không nói thì thôi, đã nói thì khiến cô tức muốn hộc máu. Liệu hắn có thể giúp cô không?
"Tôi sẽ giúp em! Không cần đứng đơ ra đấy làm gì. Tôi đói! " đã mải suy nghĩ, một giọng nói phía sau lưng khiến cô giật mình.
"Anh định giúp tôi bằng cách nào?"
"Em đã từng ngồi thiền chưa? "
"Chưa từng" Lý Như Kì lắc lắc đầu nói.
"Em đã từng nghe 'ngồi thiền là bước đầu của sự thành công', nói như vậy thôi chứ thật ra ngồi thiền mà không tĩnh tâm. Ngồi thiền mà trong đầu lúc nào cũng nghĩ linh tinh sẽ dẫn đến hiệu quả ngược lại. Là 'tẩu hoả nhập ma' cũng được. " Lại cái vẻ mặt ta đây cái gì cũng biết.
"Ngồi thiền thì liên quan gì đến việc trả thù? "
"Ngồi thiền giúp đưa sóng não và trạng thái alpha, thúc đẩy quá trình lành bệnh. Tâm trí trở nên tươi tắn, tinh tế và đẹp đẽ hơn. Thiền giúp làm sạch và nuôi dưỡng cơ thể từ bên trong – bất cứ khi nào cảm thấy chán nản, không cân bằng hoặc tâm trạng bất ổn"
" Và hơn hết là giảm lo lắng, cân bằng cải thiện cảm xúc, tăng sáng tạo, cải thiện cảm xúc, sẽ mở rộng sự mạnh mẽ trong tâm hồn. Giúp cân bằng, giữ tâm trí sắc bén, mở rộng ý thức...."
"Em hiểu rồi chứ?!"
"Vâng! " cô bỗng tôn trọng người đàn ông trước mặt. Cô phát hiện người đàn ông trước mặt mình đây không hề giống cái khái niệm cô đưa ra về mấy 'tên nhà giàu'. Người này khiến cô phải nể trọng, khiến cô khâm phục chỉ với một lời giải thích qua loa!
Hắn là người cô cần học hỏi nhiều...