Khi đám người Thiên Minh đến, thứ họ nhìn thấy chính là cảnh một con báo lấm lem toàn máu đáng ôm một người phụ nữ. Cảnh tượng có chút gì đó rất hài hoà, lại đáng sợ.
Lý Như Kì lúc đó toàn thân đã không thể động đậy, nhưng ý thức thì vẫn còn. Cô có thể cảm nhận được Thiên Minh đang ôm, nhưng do cơ thể quá yếu nên cô không thể đáp lại hay nói một câu nào.
Sau khi đưa Lý Như Kì vào viện, các bác sĩ ở đấy không chuẩn đoán được bệnh của cô nên Thiên Minh đưa cô về tổng bộ cho Khải Tuấn điều trị và tìm ra nguyên nhân bệnh của Lý Như Kì.
Sau một thời gian tĩnh dưỡng trong tổng bộ, Lý Như Kì đã có thể tỉnh táo. Nhưng cơ thể cô vẫn trong trạng thái tê liệt, dù đã hỏi Khải Tuấn rất nhiều lần nhưng Khải Tuấn vẫn kiên quyết không nói bệnh của cô là gì. Ngày nào cũng mang bộ mặt nghiêm trọng đi đi về về, khiến Thiên Minh cũng xót ruột.
Mãi cho đến một ngày, Khải Tuấn nhân cơ hội Thiên Minh không có bên cạnh Lý Như Kì lén đến gặp cô.
"Như Kì.... Anh thật sự không biết nên nói gì với em nữa.... " Khải Tuấn mang theo bộ mặt nghiêm trọng nói.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói rõ ràng cho tôi biết đi!" Lý Như Kì vẫn nằm bất động trên giường, cơ thể đã hoàn toàn mất cảm giác.
"Em có thai rồi! Nhưng......nhưng anh muốn khuyên em nên từ bỏ đứa bé, anh có thể tìm cách chưa khỏi hoàn toàn căn bệnh này của em" Khải Tuấn ngập ngừng, vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Lý Như Kì.
"Tại sao? Bệnh của tôi là gì? Anh hãy giải thích rõ ràng cho tôi nghe đi." Lý Như Kì khi vừa mới nghe tin mình có thai thì vừa vui mừng, lại quá mức bất ngờ. Còn chưa kịp vui mừng thì lại nghe tin không thể giữ đứa bé.
Đây là đứa con đầu tiên của cô và Thiên Minh, mà cô lại là mẹ đứa bé. Đứa bé chẳng có tội tình gì, đâu phải nói bỏ là bỏ được. Đây là con của cô, là giọt máu của cô. Là cả sinh mạng của cô, nếu bỏ rồi, sau này nhỡ không thể sinh con được thì làm sao? Lúc đấy thì thà giết cô đi còn hơn.
"Thật ra..... Bệnh của em không hẳn là bệnh, mà là độc! Lúc thấy mắt em có biểu hiện chuyển đổi thành màu đỏ, anh đã lấy máu của em đem nghiên cứu. Không phải vì áo suất dưới nước khiến mắt em chuyển đổi thành màu đỏ, mà là vì em bị trúng độc của một loại sinh vật biển nào đó. Anh đã dùng máu của em đen so sánh với máu của anh, của những người khác. Máu của em dung hoà được với tất cả các mẫu máu khác. Nên khi có một thứ gì đó..... Ví dụ như thuốc mê đợt em bị bắt cóc, máu của em đã biến thứ thuốc đấy thành kịch độc, máu chở thành màu đen xì và đặc sệt. Máu dung hoà với thuốc mê, chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy!!!!! Vô lí lắm đúng không? Nhưng đó là sự thật, hai thứ đó dung hoà với nhau thành hiện tượng máu đặc sệt, không thể lưu thông." Khải Tuấn vò đầu bứt tóc cố gắng giải thích cho Lý Như Kì hiểu.
"Anh đã định nói với em vào cái hôm em bị bắt cóc, nhưng lại không kịp! " Khải Tuấn cúi đầu, cậu ta cảm thấy có lỗi nên không dám ngẩng đầu nhìn Lý Như Kì.
"Anh phát hiện ra từ khi nào? " Lý Như Kì vẫn giữ bộ mặt không cảm xúc, nhưng tầm nhìn lại rơi vào không chung.
"Mấy hôm trước, trong lúc không có việc gì làm nên lôi mẫu máu của em ra xem thử. "
"Không còn cách nào khác sao? Không thể giữ đứa bé được sao? Đứa bé đâu có tội tình gì đâu? Hay cứ cố gắng giữ đứa bé đến tháng thứ sáu rồi dùng phương pháp mổ đẻ để đứa bé có thể an toàn sinh ra không? " Lý Như Kì đã cố gắng, nhưng cô vẫn rơi nước mắt. Không biết đã bao lâu cô không khóc rồi, cô đã tự hứa sẽ mạnh mẽ, sẽ không khóc cơ mà!?
"Không có đứa bé anh còn có thể dùng thuốc kéo dài thời gian sống của em them một năm, có đứa bé chưa nói đến chuyện dùng thuốc. Sức khoẻ của em chắc chắn sẽ suy yếu kiệt quệ, có thể sẽ không trụ được hai tháng nữa chứ đừng nói là bốn tháng nữa! "
"Vậy phải làm sao? Tôi không muốn bỏ đứa bé. Đứa bé này rất ngoan, ở đây được hơn hai tháng rồi nhưng không hề quấy. Không hề khiến tôi mất ngủ, không có biểu hiện nghén, cũng chẳng kén ăn! " Lý Như Kì tự thì thầm, nói với Khải Tuấn mà như nói với bản thân.
"Thật ra..... Anh có một cách có thể giữ được đứa bé. Nhưng có Thiên Minh ở đây, xác suất thành công gần như không có. " Khải Tuấn không nỡ nhìn Lý Như Kì thế này nên đành nói thật.
"Sao? "
"Có Thiên Minh ở anh cậu ta sẽ không nỡ nhìn em chịu khổ, vậy nên sẽ rất dễ làm hỏng chuyện. Tôi còn thấy trong máu em có một sinh vật rất nhỏ, muốn biết nó là gì thì sẽ phải làm đủ các thí nghiệm. Chịu cực cũng không ít, và sẽ rất khó chịu.... Chỉ sợ em không trụ nổi!"
"Chưa thử làm sao mà biết!? Nghe anh nói tôi mới nhớ ra một chuyện, bình thường thì không sao, nhưng mỗi lần tuếo xúc với nước cơ thể sẽ thấy hơi ngứa, có chút buồn....."
"Nếu em tin anh, bây giờ chứng ta lập tức đến căn cứ bí mật của anh để tìm nguyên nhân với cách điều trị. Tuy nấy thí nghiệm của anh hơi điên dồ một chút nhưng thật ra có ích phết đấy...."
"Đừng nói nhiều nữa, mau lên đi không Thiên Minh mà quay lại thì mất cơ hội tốt!" Khải Tuấn còn chưa nói hết câu đã bị Lý Như Kì cắt ngang.
Khải Tuấn mỗi lần nhắc đến thí nghiệm thì máu nghề nghiệp lại nổi lên, ngày nào cũng bị Thiên Minh chê bai vớ vẩn. Nhưng những thứ đó mới giúp vợ hắn ta tỉnh lại, chẳng thèm cảm ơn lấy một câu!
"Nhưng nhỡ có rủi ro... "
"Tôi gánh!"
Bản năng của người mẹ trỗi dậy, thà hi sinh bản thân mình cũng muốn con mình được sinh ra khoẻ mạnh như những người khác. Muốn được nghe tiếng khóc chào đời của con, muốn nhìn con được vui đùa, được cắp sách đến trường như bao đứa trẻ khác. Còn muốn nhìn thấy con lớn lên từng ngày, muốn nghe con gọi một tiếng mẹ. Lý Như Kì chính là muốn dùng sinh mạng của mình để đổi lấy sinh mạng bé nhỏ này.
Cô biết kể cả cô không còn trên đời này đi chăng nữa, đứa bé cũng sẽ nhận được tình yêu vô bờ bến từ cha nó. Từ những người xung quanh, rồi Bánh bao sẽ lại bảo vệ con như đã bảo vệ cô.
Yêu con, nhưng mẹ chỉ làm được có vậy. Chỉ vì mẹ có bệnh mà phát hiện quá muộn, để con phải chịu khổ một thời gian. Mẹ con mình sẽ cùng cố gắng nhé con!
Lý Như Kì nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng nhỏ. Mặc dù là hai tháng, nhưng cái bụng vẫn còn rất nhỏ. Nhìn qua thì chẳng giống mang thai chút nào, nhưng cô biết một sinh linh bé nhỉ đang ngày một lớn lên trong đây, bé đang mong ngóng ngày được cất tiếng khóc chào đời!
_____Muốn HE hay SE nào......