Vợ Ơi! Hãy Bên Anh...

Chương 35: Giải cứu 2




Thiên Minh thì như ngồi trên đống lửa, còn ở chỗ Lý Như Kì lại rất yên lặng. Mọi thứ như bị ngưng đọng!

Lý Như Kì vẫn ngồi đó vuốt ve Bánh bao, cơn tức giận vừa qua đi, Bánh bao giờ lại rất ngoan ngoãn nằm im hưởng thụ cái vuốt ve cưng chiều của chủ nhân.

"Bánh bao à! Hôm nay vất vả quá rồi, khi nào về sẽ thưởng nóng cho em nha." Lý Như Kì thảnh thơi ngồi vuốt ve, nói chuyện với bánh bao mặc kệ mấy gã đàn ông cầm dao đứng cạnh.

Đám người đó lúng túng không biết làm thế nào. Làm gì có ai bị bắt cóc mà lại thảnh thơi như vậy, đây có lẽ là trường hợp hi hữu.

Lúc họ đang căng thẳng nhùn nhau không biết làm gì thì một chiếc BMW màu đen xuất hiện. Lâm Hùng lạnh lùng xuống xe, rồi nở một nụ cười giễu cợt nhìn Lý Như Kì.

"Không hổ danh là vợ của Thiên Minh, khá lắm! Thằng nhóc đó thế nào mà lại lấy được cô vợ dũng cảm thế này cơ chứ. " Lâm Hùng vòng qua đám người cầm dao đi đến phía cô.

"Tôi còn tưởng ai cơ chứ, hoá ra là ông à. Tôi đâu có dũng cảm, chỉ là người của ông toàn một lũ ăn hại. Đến một con thú cưng cũng không đánh lại! " Lý Như Kì tay vẫn vuốt ve cái đầu to lớn của Bánh bao, mắt thì trừng lên nhìn Lâm Hùng.

Nụ cười vẫn ở trên môi nhưng đã không còn sự vui vẻ, bỡn cợt nữa mà là sự ngượng ngạo và tức giận.

"Con ranh con này...." Lâm Hùng vừa định tấn công Lý Như Kì thì Bánh bao đứng thẳng dậy đối diện lão ta gầm lên một tiếng.

Lâm Hùng giật mình lùi về phía sau vài bước, rồi trốn phía sau tên đàn em không dám ho he gì thêm. Giận quá mất khôn, Lâm Hùng suýt quên mất bên cạnh Lý Như Kì còn có một con báo.

Rõ ràng lúc trước điều tra, bên cạnh Lý Như Kì chỉ có một con báo nhỡ nhỡ. Không ngờ chỉ có một tháng trời, con báo 'nhỡ nhỡ' đó lại to lớn chừng này.

"Nói đi, bắt tôi đến đây rốt cuộc là có chuyện gì! " Lý Như Kì vẫn than nhiên ngồi tại chỗ lên tiếng.

Thuốc mê vẫn chưa hoàn toàn hết tác dụng, cơ thể cô vẫn còn yếu ớt. Cơn buồn ngủ thỉnh thoảng lại ập đến, cô đã phải cắn vào lưỡi không biết bao nhiêu lần để tỉnh táo.

"Cô đoán xem!?" Lâm Hùng vẫn đứng sau tên đàn em vênh mặt lên giọng.

"Chẳng nhẽ muốn giết tôi. Nực cười! " Lý Như Kì nở một nụ cười yếu ớt, nhưng đôi mắt đỏ rượu vẫn kiên cường trừng lên cảnh cáo Lâm Hùng.

"Nếu không thì sao? Thằng nhóc Thiên Minh đó đã phá hỏng biết bao nhiêu vụ làm ăn của tao rồi, công ty tao muốn phá sản đến nơi rồi m có biết không hả!" Lâm Hùng như điên lên, lão ta gầm lên trong cơn tức giận.

"Ông không nhìn lại bản thân mình đi, quá khứ ông đã làm gì với anh ấy! "

"Cái quá khứ rẻ rách! Mày có biết để dựng lên cái công ty này tao đã mất biết bao công sức, bao nhiêu tâm huyết cuộc đời tao không hả!? " Lâm Hùng tức giận đẩy tên đàn em đứng phía trước ra, bước lên đối diện với Lý Như Kì.

"Nghiệp quật! " Lý Như Kì nở nụ cười giễu cợt nhìn Lâm Hùng.

"Mày.... Mày.... " Lâm Hùng tay run run chỉ vào người Lý Như Kì, vừa định tiến lên một bước nữa thì Bánh bao trừng mắt nhìn lão ta gầm gừ.

Lý Như Kì nhìn ngón tay của ông ta mà muốn đứng dậy bẻ gãy ngón tay bẩn thỉu đó. Liếc mắt nhìn sang bên cạnh, Lý Như Kì cầm lấy chiếc dao con bên cạnh vung tay một cái ngón tay trỏ đang chỉ vào mặt cô lạnh lùng rơi xuống đất.

Kế tiếp đó là tiếng gào hét đau đớn của Lâm Hùng. Đám đàn em chỉ biết đứng đó run rẩy không dám tiến lên, tay cầm dao run rẩy không ngừng.

"Chỉ tay vào mặt tôi? Ông làm gì có tư cách đấy! " Lý Như Kì trừng đôi mắt đỏ rượu nhìn đám người của Lâm Hùng.

Đôi mắt đỏ rượu lạnh lùng quét qua đám người, như thần chết đòi mạng.

Lý Như Kì có cảm giác cơ thể đang dần dần suy yếu, cô bình tĩnh ngồi xuống, tiếp tục vuốt ve đầu Bánh bao. Cô tự biết bản thân mình hiện đang rất suy yếu, không thể đấu lại với bọn họ nên chỉ còn cách ngồi đợi đám Thiên Minh đến cứu.

Cô đi lâu như vậy chắc chắn Thiên Minh đã đi tìm từ lâu rồi, chỉ mong Thiên Minh đến sớm sớm một chút, cô sắp không trụ nổi rồi!

Đây rõ ràng không phải tác dụng của thuốc gây mê! Cơ thể cô đang dần dần tê liệt. Nếu Thiên Minh đến muộn có thể cô sẽ mất mạng luôn ở đây cũng nên.

"Con quỷ cái! Tất cả chúng mày lên hết cho tao, muốn gia đình chúng mày sống tốt thì lên hết cho tao. " Lâm Hùng ôm ngón tay máu vãn đang chảy dòng dòng, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ.

"Mấy người mà lên thì chỉ có con đường chết! Lâm Hùng là ai các người chắc chắn biết rõ nhất, các người mà chết gia đình các người đừng mơ được hưởng một đồng." Lý Như Kì cầm con dao lên ngắm nghía, thản nhiên nói.

"Còn nữa, Bánh bao là một con báo chưa hẳn đã là trưởng thành. Nhưng to lớn chẳng kém những con bình thường, muốn chết không toàn thây thì cứ việc lên! Nếu bây giờ các người rút lui thì vẫn còn kịp, lát nữa chồng tôi đến các người có sống cũng không bằng chết! "

Lời nói của Lý Như Kì rất có hiệu lực, đám người Lâm Hùng thuê ai cũng run rẩy nhìn nhau rồi lần lượt vứt dao xuống bỏ chạy.

"Mày được lắm con ranh! " Lâm Hùng run rẩy đi về phía chiếc BMW, nhưng chỉ vừa mới bước được hai bước Bánh bao đột nhiên xông đến. Toàn thân lão ta tắm trong máu, cơ thể lên cơn co giật rồi liền im lặng.