Vợ Ơi! Hãy Bên Anh...

Chương 18: MUỐN!




Vèo cái đã hết một năm, Thiên Minh lát xe đưa Lý Thư Kỳ đến thăm cha mẹ.

Cô đã rất mạnh mẽ vượt qua quãng thời gian khó khăn đó. Quãng thời gian tăm tối nhất trong cuộc đời cô, nhưng cũng may ông trời thương xót ban tặng Thiên Minh cho cô.

"Cha mẹ, hai người ở bên đó có sống tốt không. Có một thời gian con nghĩ rằng sống chết cũng sẽ giết Lý Viễn trả thù cho cha mẹ, nhưng giờ con lại không nghĩ thế nữa. Con sẽ không giết người, con không muốn trở thành một Lý Viễn thứ hai khiến người khác kinh tởm, chán ghét. Mà con sẽ lấy lại tất cả những gì vốn thuộc về chúng ta, tất cả cha mẹ ạ! " Lý Như Kì vuốt nhẹ khung ảnh bên cạnh. Trong ảnh là gia đình ba người mỉm cười vui vẻ, trong mắt ai cũng đều chứa đựng hạnh phúc khó diễn tả.

"Em không một mình, em còn có anh!" Thiên Minh từ đằng xa đi đến, ôm Lý Như Kì từ phía sau mềm giọng nói.

"Nếu anh đã nói vậy, em muốn chúng ta nói rõ ràng một chuyện! " Lý Như Kì cô không phải loại người thích dây dưa lằng nhằng, cô muốn làm rõ mọi chuyện xem có phải Thiên Minh thật sự thích cô không hay là tự bản thân cô ảo tưởng. Nếu thật sự là do cô ảo tưởng thì Lý Như Kì cô dám nắm sẽ dám buông. Yêu được thì buông được!

"Có chuyện gì sao?" Thiên Minh nới lỏng vòng tay, xoay người cô lại đối mặt với bản thân.

"Em hỏi anh, quan hệ giữa chúng ta hiện tại là gì? Anh ở bên em với mục đích gì? Tình cảm anh giành cho em là gì? " Lý Như Kì nhìn chằm chằm vào mắt Thiên Minh lạnh giọng lên tiếng.

"Em chỉ doạ được mấy kẻ ngoài kia chứ không doạ được anh đâu, thu lại ánh mắt đấy đi. Được rồi, nếu em đã muốn làm rõ quan hệ của hai chúng ta ở đây thì trước mặt bác trai bác gái anh cũng muốn nói rõ với em một điều. Anh yêu em!" Thiên Minh bày ra vẻ mặt vô tội nói. Rồi lại bày ra vẻ mặt, tôi chưa nói gì đâu! Tôi chẳng liên quan nhé! Ối chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Tôi là ai? Đây là đâu???

"Không cần xấu hổ! " nhìn thấy vẻ mặt của Thiên Minh, nói không buồn cười là giả. Mà cười thì sợ anh tự ái nên cô càng không dám cười...

Cái tên đàn ông này, bình thường thì vênh váo, không coi ai ra gì. Giờ này đang tỏ tình với cô, còn bày ra vẻ mặt xấu hổ. Hai má ửng hồng, cúi gằm mặt xuống đất khiến cô cảm thấy thật ấm áp, thật hạnh phúc. Cảm giác này không biết đã bao lâu cô mất đi, giờ cuối cùng cô cũng tìm lại được.

"Không cần xấu hổ, em cho anh cơ hội theo đuổi em! "

Lý Như Kì nói xong giằng bó hoa tam giác mạch nhỏ xinh trong tay Thiên Minh đặt xuống mộ cha mẹ cô, hoa này mẹ cô rất thích, ngày trước mỗi lần cha mỗi lần làm mẹ buồn sẽ mua hoa này tặng mẹ.

"Mẹ đã từng nói với con rằng 'mẹ rất thích những bông hoa nhỏ nhỏ xinh xinh'. Cha mẹ nghỉ ngơi sớm ạ, con không làm phiền hai người nữa! " nói xong Lý Như Kì trực tiếp bỏ đi, để mặc Thiên Minh vẫn ngơ ngơ ngác ngác nhìn chằm chằm dưới đất.

Cha mẹ yên tâm ạ, Thiên Minh nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt! Con tin tưởng anh ấy như vậy, cha mẹ hãy yên nghỉ đừng lo lắng cho con.

Thiên Minh vừa 'hoàn hồn' thì vội vàng đuổi theo cô.

"Tiểu Kì à, bảo bối đợi anh với..... Em nói như vậy có nghĩa là em thừa nhận yêu anh rồi hả? " Thiên Minh đuổi theo Lý Như Kì, miệng cười toe toét với theo cô.

"Không được sao? "

"Ai nói không được chứ?! Ai dám nói vậy anh sẽ xử tử hắn" Thiên Minh mặt mũi hớn hở chạy ra xe.

Minh Triết đứng ngơ ngác nhìn chủ nhân, đi thăm mộ người mất mà cũng vui vậy sao? Biến thái!

Lý Như Kì mặc kệ Thiên Minh 'lên cơn', bản thân cô từ tốn đi về phía đậu xe.

"Bảo bối, chúng ta đến cục dân chính đi! " Thiên Minh ôm lấy cô lắc hết bên này đến bên nọ khiến Lý Như Kì tức giận đấm cho hắn một phát vào đầu.

"Im miệng!"

Thiên Minh vô tội gục đầu vào hõm cổ cô không dám lên tiếng. Miệng lẩm bẩm 'oan quá mà! Anh có làm gì đâu, sao mà đánh đau vậy chứ, bạo lực gia đình! '

"Đến cục dân chính!" Lý Như Kì vừa lên tiếng, Thiên Minh như bị điện giựt ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Lý Như Kì xác thực xem bản thân có nghe nhầm không.

"Không muốn! "

"MUỐN !" Lý Như Kì vừa nói xong, Thiên Minh lập tức hét lên.

Ai nói không muốn, ông đây xé xác hắn!

Vi diệu! Hai người ngồi sau đang chìm đắm trong hạnh phúc mặc kệ tài xế Minh Triết ngồi chẳng hiểu mô tê gì, mặt đờ đẫn, ngô nghê.

Thời gian trôi qua vô tình như vậy, không nắm bắt cơ hội bên nhau thì đợi đến khi nào đây. Lúc cô khó khăn nhất, lúc cô bê bết nhất chính Thiên Minh đã đến bên cô. Hắn như một vị thân giáng thế cứu vớt linh hồn cô, đã tiếp cho cô sức mạnh để vượt qua quãng thời gian khó khăn ấy.

Người đàn ông đó đã bên cô, chăm sóc cô từ miếng ăn giấc ngủ. Không cho cô một chút cơ hội nào để lo lắng, đã cho cô biết thế nào là tìm được hơi ấm gia đình mà cô đã từng mất đi.

Người đàn ông tốt như vậy, sao cô lỡ vứt bỏ! Đáng yêu như vậy.

Nhưng còn chưa trả thù được, làm sao cô dám chìm đắm trong hạnh phúc của bản thân đây.

Cô biết rằng, muốn trả thù một kẻ tham lam bất chấp tất cả để có được thứ không thuộc về mình. Vậy thì cô phải lấy lại tất cả, khiến lãi ta trắng tay. Đó mới là cách trả thù tốt nhất!