2 ngày trước.
Hải Khánh gõ cửa phòng của ba mình. Chỉ khi nào thực sự cần anh mới chịu động tìm tới người đàn ông này.
- Con vào đi.
Một giây bất ngờ. Bằng cách nào ông ấy nhận ra sự có mặt của anh như vậy?
Vương Hải Minh ngồi ngay ngắn ở bàn làm việc. Mái tóc đã bạc gần nửa, cặp kính lão để gờ trên sống mũi có chút gì đó giống Hải Khánh. Tuy không phải cha con ruột nhưng Hải Khánh cũng không thể phớt lờ người đàn ông này cũng có vài nét giống mình.
- Diệp Chi sao rồi?
Trong giọng nói của ông kèm theo một sự lo lắng, cô con dâu này ông thực sự rất quý mến. Ông cũng không khó khăn đoán ra hai đứa chỉ diễn kịch trước mắt hai bà già, cũng không ngờ tình cảm dẫn tới lúc này là thật. Hải Khánh bây giờ so với lúc trước tốt hơn rất nhiều. Vì thế yêu mến Diệp Chi không có gì là ngoại lệ.
Anh ngồi xuống ghế, sắc mặt mệt mỏi nhưng không đánh mất đi khí chất quý phái của mình. Đôi mắt nâu trầm phảng phất nét u buồn không giấu được, chậm rãi trả lời.
- Mới chỉ ổn hơn một chút.
- Hẳn là nó rất hoang mang với những chuyện xảy ra. Con hãy tìm cách khuyên nhủ nó. Còn về lí do, con tìm ba để trả lời đúng không?
Vấn đề đã xoay về trọng tâm chính. Anh ngồi thả lỏng người trên ghế, dõi mắt nhìn về phía trước. Có linh cảm mách bảo một chuyện gì đó đang xảy ra với hai gia đình này. Anh không thể trấn áp tính hiếu kì của vợ, một khi mà chính anh cũng không rõ nguồn cội. Và hơn tất cả, anh biết Diệp Chi từ lâu đã nghi ngờ. Chỉ là cô không tiện vạch mặt anh thôi.
Vương Hải Minh thoáng nét thở dài sâu trong ánh mắt, chậm rãi bỏ chiếc kính lão xuống. Ánh hàn quang phản chiếu lại trên mặt kính yếu ớt dưới ánh sáng ban ngày.
- Mối quan hệ của hai đứa vốn đã được sắp đặt nhưng mẹ con chỉ là ngẫu nhiên lựa chọn. Trước đây cổ phần công ty của ba con và ông ấy là chung vốn. Sau này khấm khá hơn mới chia ra, tách làm hai công ty để xây dựng lớn mạnh như ngày hôm nay. Chúng ta từng tham gia một tổ chức liên kết những vụ buôn bán lậu xuyên quốc gia. Nhưng khi kẻ cầm đầu chết thì tổ chức cũng tự tan rã. Cái tên Ghost cũng dần chìm vào hư vô.
- Không, sai rồi. Ghost đã trở lại.
Hải Khánh đột ngột cắt ngang, ánh mắt trầm tĩnh của anh khiến người đàn ông đối diện bất ngờ. Vương Hải Minh nheo mắt lắc đầu một cái nữa.
- Không thể nào. Ông ta đã chết rồi.
- Cách đây 5 năm. Ghost đã trở lại, sứ giả của tội ác là KM. Ba đã từng nghe tới cái tên đó chưa?
- Chưa hề. Lẽ nào chúng ta đã già như vậy?
Vương Hải Minh đan tay vào nhau cười khổ, nét mặt không giấu nổi sự bất ngờ lẫn sợ hãi, đan xen sự hoang mang nghi hoặc. Vẻ mặt tỏ ra vô cùng nghiêm trọng.
- Hải Khánh, ba biết cả hai lão già này sẽ phải trả giá cho tuổi trẻ của mình rồi. Ta biết lí do lão Lâm kia đổ bệnh nghiêm trọng tới vậy. Ghost trở lại lần này là để thanh trừ, vất vả cho con rồi. Những chuyện ba chưa kể chắc con cũng nắm rõ. Con ra ngoài đi, ba muốn nghỉ ngơi.
Hải Khánh đứng dậy nhưng anh chưa đi luôn. Ánh mắt tĩnh lặng của anh lúc này cũng đủ thấy mọi suy nghĩ giả thuyết của anh hiện tại đã được thông suốt. Một cái kết luận rõ ràng đã gim chắc trong đầu óc. Từ đầu tới cuối, có kẻ đã lợi dụng cái tên Ghost này trở thành nỗi sợ hãi kinh hoàng.
- Còn điều nữa. Mai Nhi bên cạnh con là do ba sắp xếp đúng không?
Vương Hải Minh đã liệu trước câu hỏi, ông gật đầu, khóe môi cong nhẹ một nét cười khổ.
- Tới bây giờ ba có thể yên tâm về con. Ba rất tự hào, con không hề nông nổi thiếu suy nghĩ như ba hồi còn trẻ. Hải Khánh, ba sẵn sàng chịu mọi tội trạng mình đã gây ra. Đừng lo lắng cho mẹ con, bà ấy sẽ hiểu.
Hải Khánh gật nhẹ. Chỉ là sự rung động của cằm thôi nhưng đã chứng tỏ được sự quyết đoán chắc chắn. Anh sẽ làm điều mình cho là đúng. Vốn dĩ người mẹ yêu là ông ấy không phải anh. Anh cũng không có lí do gì để nông nổi sai lầm giống ông ấy vì anh chẳng phải con trai ông ấy.
Đôi mắt tinh anh sớm chốc đã già nua nhìn vào cánh cửa đã đóng lại từ lâu. Vương Hải Minh chạm tay lên điện thoại bàn để kênh nãy giờ, động tác ngập ngừng cầm lên áp vào tai.
- Nghe rõ rồi chứ? Lão Lâm, nhất định không được đi trước tôi, chúng ta phải cùng trả nợ.
Đầu dây bên kia lặng thinh, mãi một lúc sau là tiếng thở dài đầy ưu phiền. Giọng nói yếu ớt như đóm lửa tàn chọi với gió đông đầy khẳng khái.
"Nhất định!"
Lâm Hải Minh cúp máy, ánh mắt lấp lánh ngước nhìn ra ngoài cửa sổ. Sẽ nhanh thôi, "nó" đang tới. Trước khi ông phải trả nợ cho công lí.
Đối mặt với thế cục hiện tại, Hải Khánh không thể ở cạnh Diệp Chi. Mặc dù trong lòng anh nôn nao lo lắng nhưng buộc lòng gạt cô sang một bên. Bữa tiệc chào mừng cô con gái bộ trưởng từ nước ngoài về kiêm sinh nhật của cô ta không thể bỏ qua. Vẻ ngoài che đậy, sự thật bên trong là lập những kết giao trong tổ chức ngầm. Đối với Hải Khánh mà nói, anh chỉ xuất hiện như một nhà cầm quyền tương lai của VAT. Lâm Hải Minh luôn xuất hiện để loại bỏ những thành phần tạp nham có ý "dụ dỗ" con trai của mình. Bởi vậy trong mắt mọi người, anh là thiên thần duy nhất của bữa tiệc. Chàng trai thuần khiết, mơ hồ tựa một tia nắng thấy được nhưng không dễ dàng nắm bắt. Đặc biệt Mai Nhi luôn xuất hiện cạnh anh liếc mắt ngầm ra dấu cho những quý cô trực muốn xông tới.
Bữa tiệc được trang hoàng ngoài sân, kẻ tụ họp tay bắt mặt mừng ra những ám hiệu chỉ người quen mới hiểu. Sự biến mất của Hải Khánh năm 17 tuổi và trở lại 3 năm gần đây làm nhiều kẻ nghi vấn. Không biết Lâm Hải Minh giấu con trai đi đâu đào tạo những gì. Họ vẫn mập mờ về một chàng trai ngây ngô không tỳ vết. Cặp kính trên sống mũi đã tăng thêm sự thánh thiện đó. Anh trở thành tâm điểm của đám tiểu thư hống hách. Hải Khánh đứng cạnh Mai Nhi, ngón áp út đeo nhẫn tỏa ánh sáng thuần khiết. Mai Nhi luôn niềm nở, trong bộ vest màu lục thiết kế tinh tế ôm lấy dáng người thon thả, cụm li mừng với tất cả những kẻ lân la đến quen biết. Ở đây, họ chẳng thu được lợi nhuận gì.
- Cậu có để ý con bé Ánh Ngọc kia không? Nhìn cô ta giống 23 không? Tớ đoán 32 mới phải.
Mai Nhi theo dõi nhân vật chính từ đầu đến giờ, từ chỏm đầu đến chân chỉ để so đo vóc dáng. Bản chất phụ nữ rất thường tình. Hải Khánh hơi cười, đưa tay dốc cạn ly rượu trong tay.
- Cậu biết mà, hàng giả đó.
- Chậc, sao cậu biết được? Cậu đã thưởng thức mùi phụ nữ rồi à?
Hải Khánh ho khan một tiếng, anh liếc vẻ ngây thơ vô tội trên mặt Mai Nhi. Mặt cô vẫn dày hơn anh, Hải Khánh tuy vẫn hơi cười nhưng nghiến răng chỉn lại câu nói.
- Giả cái gì cậu tự biết.
- Xem kìa, nhân vật chính đang nhìn cậu. Cô ta chắc mê cậu điên đảo. Tớ đi vệ sinh chút, đừng làm gì có lỗi với em dâu.
Ánh mắt Hải Khánh trầm xuống, vô thức liếc nhìn chiếc nhẫn bạc lấp lánh. Có lỗi với cô ấy sao? Câu đùa giỡn của Mai Nhi liệu có đang là một lời cảnh cáo đầy nghiêm trọng? Trong khi tối hôm ấy anh bị gài uống thuốc mê, Mai Nhi luôn ẩn mình trong bóng tối đáng lẽ ra phải bảo vệ Diệp Chi ngay từ đầu. Nhưng chính cô lại mang Diệp Chi ra thách thức với lão ta. Mai Nhi thừa khả năng bảo vệ Diệp Chi nhưng lại chần chừ. Trong cơn mê anh nghe rõ ràng tiếng cô thông báo Diệp Chi gặp nguy hiểm. Lần đầu tiên anh cảm nhận được ruột gan rối bời ra sao. Chỉ biết lúc ấy anh trong nhà vệ sinh dội rất nhiều nước lạnh để tỉnh táo. Diệp Chi gặp nguy hiểm, câu thần chú mạnh mẽ giúp anh có nghị lực phi thường.
Hải Khánh cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, lúc anh ngẩng lên người đó cũng vừa mới rời đi. Hải Khánh lắc lắc ly rượu trên tay trống không vội vã bước về bàn pha chế. Phía sau Ánh Ngọc tức ra mặt. Nếu không vướng lũ đàn ông này cô đã tiếp cận anh rồi. Nhận ra cô chính là người đưa thiệp mời hôm trước vậy mà nột tia bất ngờ cũng không có. Anh đã biết trước sao?
- Sao lại ở đây?
Hải Khánh cúi đầu rửa tay trước bồn vệ sinh. Người kế bên đã liệu trước câu hỏi. Tránh nhận ra nghi ngờ từ camera dám sát, đây là cách an toàn nhất.
- Trong vòng 30 phút nữa cậu mau lượn khỏi đây, tôi không muốn có rắc rối liên quan tới cậu.
- Thì ra vậy.
Hải Khánh gật gù, gương mặt mệt mỏi của anh như đổ thêm nắng dần tỏa sáng, tiếp tục câu nói dở dang.
- Không giả gái nữa à? Tôi hơi tiếc, nếu được cặp với cậu.
Động tác của người kia khựng lại. Nếu không có camera giám sát, tin rằng cái bản mặt tự đắc kia sẽ ăn trọn nắm đấm.
- Cậu coi chừng tôi đó, leader! Cả cậu và con nhóc đó đừng tự hành xử theo ý của mình.
- Được thôi, tôi sẽ chú ý. Nhưng không phải hôm nay. Mai Nhi vừa chạy theo một tay bắn tỉa đang núp dưới mái vòm mà các người không hay biết rồi.
- Cái gì?
Chàng trai kế bên quay sang, sắc mặt nghiêm trọng trùng xuống. Hải Khánh gật đầu xác định một lần nữa, nghiêm giọng.
- Cậu quá bất cẩn, Ánh Ngọc không phải con gái của ông ta. Ghost đứng sau chuyện này.
Phan Tú trong bộ đồng phục của người phục vụ mau chóng rời đi. Phía sau anh là ánh nhìn hoài nghi của Hải Khánh. Sự sơ xuất này tại sao lại có thể xảy ra trong bữa tiệc lớn như vậy?
"Hạ Linh, chỗ cô quan sát được mái vòm chứ?"
Một góc của bữa tiệc, nàng tiểu thư xinh đẹp quay một góc khuất. Tay điều chỉnh thiết bị nghe trên tai dưới lọn tóc dày.
- Có chuyện gì?
Ngước nhìn phần mái vòm bằng kính màu xanh đậm. Loáng thoáng in hai bóng người rất nhạt. Hạ Linh lén nhìn xung quanh, tất cả khách quan đươc này đều đang nhập tiệc. Ngay cả bảo vệ cũng không nhận ra được dấu hiệu lạ thường trên kia.
"Cô ở đó. Coi chừng Ánh Ngọc giúp tôi"
Sự xuất hiện đột ngột của Mai Nhi khiến tay bắn tỉa giật mình. Ngay khi kẻ đó đang chuẩn bị thao tác cuối cùng cho việc lắp ráp AS50 Chiếc bóng của Mai Nhi phản chiếu trên ống kính. Hắn giả vờ không biết sự có mặt của cô nàng, ngược lại kéo sụp chiếc mũ phớt màu đen xuống. Bàn tay trái thủ sẵn đoạn côn nhỏ bên hông. Không hề nhận ra sự nguy hiểm gần kề, Mai Nhi thận trọng từng bước lại gần. Hai tay nắm chắc khẩu súng lục, dáng người này thật sự rất quen.
Còn một bước nữa, khẩu AS50 12,7 mm bắn tỉa cũng đã lắp xong. Mai Nhi đã nhắm trúng vào đối tượng. Cô chưa kịp lên tiếng, đối phương đã bất ngờ quay ra. Cây côn ngắn của hắn hất tung khẩu súng cô đang cầm trên tay văng ra xa. Dưới vành mũ đen cứng là một ánh mắt lạnh đến rợn người. Mai Nhi bị bất ngờ lùi lại phía sau phòng ngự. Hôm nay cô mặc bộ vest nữ quả nhiên rất tiện lợi. Chính là tên sát thủ suýt đã thành công ám hại cô trên vách núi. Chưa đầy một tuần, hắn có thể ngang nhiên xuất hiện tại đây. Chứng tỏ vết thương không ảnh hưởng gì nhiều.
- Bị cô phát hiện rồi. Các người không muốn xảy ra án mạng chứ?
- Hôm nay tôi sẽ bắt được anh.
Đôi mắt lóe lên tia sáng rất nhanh nhìn cô rồi cười khẩy. Hắn lùi về phía sau, chẳng lẽ định nhảy xuống giữa bao nhiêu người? Ý nghĩ đó lập tức dập tắt trong đầu Mai Nhi. Ngay khi kẻ đó vung mạnh cây côn vào lớp cửa kính. Cú đập gây nứt toác và dần dần vỡ vụn theo vết nứt. Âm thanh chấn động khiến bao người chú ý lên trên. Nhân lúc Mai Nhi đang tính đường thì hắn đã vụt qua cô chạy đi. Mai Nhi lập tức đuổi theo, vứt bỏ đôi giày cao gót, sức chạy của cô ngang bằng với hắn. Tới khúc ngoặt, suýt chút nữa đã bắt được hắn nhưng từ cửa phòng bên cạnh xuất hiện cây gậy đập mạnh sau gáy cô. Mai Nhi bất tỉnh nhân sự tại chỗ.
- Cô làm gì ở đây?
Duy Bảo thở gấp, tay chống lên tường. Từ tầng ba có thể nghe rõ động tĩnh hoảng loạn của bữa tiệc, có tiếng súng nổ. Ai đó đã thay Duy Bảo hoàn thành nhiệm vụ.
- Vết thương không tốt đừng có vận động mạnh.
Cô gái cắt tóc tém thuộc dạng tomboy vứt cây gậy xuống. Ánh mắt tinh nghịch đảo quanh, cô luồn tay vào túi áo móc ra viên thuốc con nhộng đưa cho Duy Bảo.
- Uống đi, nó sẽ giúp cậu cầm cự tới tối nay. Ít nhất là không khiến cậu vứt bỏ cánh tay phải. Cậu biết tay phải quan trọng với một sát thủ thế nào rồi đấy.
Duy Bảo ngồi xụp xuống, cậu cảm thấy đau chỉ là cắn răng chịu đựng. Chiếc áo khoác đen giấu đi phần máu đã rỉ ra từ vết thương.
- Tôi phải đi đây. Sao cậu lại có hứng thú với cô ta như vậy chứ?
Có tiếng bước chân đang chạy tới đây. Duy Bảo kéo Mai Nhi vào căn phòng bên cạnh tạm thời giấu đi.
Khi Hải Khánh tìm tới nơi Mai Nhi đã biến mất. Anh lo lắng nhìn thấy giọt máu nhỏ trên sàn, có điều nó không phải của cô.
Dưới bữa tiệc, một viên đạn đã găm vào ngực trái của bộ trưởng, chủ nhân bữa tiệc. Người đàn ông mặc sơmi trắng giờ đã nhuộm một màu đỏ của máu, nở rộ chói lóa dưới ánh mặt trời vươn cao. Đôi mắt ti hí của ông ta trợn to, chiếc mũi nhọn tím tái lạnh ngắt. Ai nấy đều lo thân bỏ chạy khiến cục diện trở nên lộn xộn. Đội điều tra của Phan Tú mặc dù vô tình có mặt trong buổi phục kích, cũng không thể thay đổi cục diện.
Mối nghi hoặc tiếp theo chính là Ánh Ngọc, nhân vật chính bữa tiệc mất tích ngay sau đó. Tuy nhiên trong vòng nửa giờ, xác của cô gái đó tìm thấy trong nhà kho. Khuôn mặt bị vật nặng đổ xuống đã dập nát không thể khôi phục nổi. Dẫn chứng duy nhất xác định cô gái đó chính là Ánh Ngọc vì bộ váy dạ hội màu vàng cô ta mặc và xét nghiệm ADN.
- Khoan đã, cổ tay cô ta có vết dây thừng trói. Theo như khám nghiệm tử thi, dạ dày của cô ta không chứa thức ăn. Vết dây thừng này chứng tỏ cô ta đã bị trói 1 tiếng trước. Như vậy Ánh Ngọc phải mất tích ngay trong bữa tiệc.
Phan Tú xem lại tài liệu, đưa ra dẫn chứng. Cả tổ đều nhất loạt đồng tình.
- Khả năng lớn nhất là cô ta đã bị thay thế ngay từ đầu. Gương mặt lại không thể khôi phục chính là che đậy dung mạo thật. Tôi đã canh chừng cô ta theo lời anh nói. Khả năng chính xác cao chính là Ánh Ngọc mà chúng ta nhìn thấy là một người đóng thế.
Hạ Linh bình tĩnh đưa ra quan điểm.
- Tuy nhiên có nói gì cũng vô dụng, vụ án đã được mang lên cấp cao thụ lí. Chúng ta không có thẩm quyền.
- Cả chì và chài đều mất, là tên khốn nào quấy rối?
Ai đó trong phòng cảm thán. Phòng làm việc của 5 người lập tức rơi vào trầm mặc. Không gian đặc quánh hơi vị phẫn uất tột cùng. Bọn họ chỉ một bước nữa điều tra ra chân tướng vụ buôn bán hàng cấm. Vậy mà giờ đây kẻ nghi chủ mưu đứng ra môi giới lại chết ngay trước mặt.