Vợ Ơi! Đừng Khóc

Chương 26




Ở thành phố yên bình quá mức này. Không ai biết có những mật thám đang cải trang truy tìm hành tung của những con chuột ngấm ngầm gây hại. Bên cạnh đó, một nhóm người cũng đang sục sạo từng ngóc ngách tìm người. Lâm gia chịu thiệt hại trong kinh doanh, gia chủ không ai đứng vững nổi đều vào viện hết. Vương gia thì vồn vã cử người đi tìm con trai mất tích. Vương phu nhân khóc lên khóc xuống, một bước cũng không ra khỏi phòng. Dù Vương lão gia có an ủi thế nào tuyệt nhiên cũng không ra. Trừ khi tìm lại con trai cho bà ấy.

- Bà không ra tôi cho người phá cửa vào.

Vương Minh quát lên, sắc mặt u ám cực độ. Đám người giúp việc đứng canh tuyệt nhiên không ho he gì.

- Ông phá cửa tôi sẽ nhảy cửa sổ cho coi. Có gan thì ông phá đi. Con trai tôi mất tích rồi tôi cũng không muốn sống. Cả hai cha con ông đều thần bí như nhau. Tất cả là tại ông, thế giới ngầm cái quái gì chứ? Tôi phỉ nhổ. Tôi nuôi nó 28 năm thì hơn 10 năm nơm nớp lo sợ. Bây giờ thì ông sáng mắt chưa...

- Bà om sòm cái gì? Bà chỉ biết mình bà thôi sao. Con dâu còn trong bệnh viện kia kìa. Không biết sống chết ra sao.

Hết cách, Vương lão gia lôi con dâu ra làm lá chắn. Bên trong tiếng khóc than ngừng hẳn. Chỉ còn tiếng thút thít rất thương tâm.

Vừa nghe tiếng chốt cửa khẽ mở, Vương Minh đã vội mở cửa ra. Vương Huệ khóc sưng húp cả mắt, tiều tụy chống dậy.

- Mau, mau đưa tôi đến bệnh viện. Tôi phải đi giải thích với con bé. Hải Khánh tuyệt đối không phải loại người như thế.

---

Diệp Chi đánh rơi tờ báo đang cầm trên tay. Đôi chân cô khụy xuống, sắc mặt trắng bệch. Giọt nước mắt vô thức rơi ra từ khóe mi.

Hiểu Khang nghe tiếng động, vội vã chạy vào. Cậu hoang mang thấy Diệp Chi, tờ báo kia tại sao lại xuất hiện trong phòng bệnh. Bằng cách nào?

- Tỷ! Chỉ mấy tin vặt vãnh thôi, tỷ biết mà.

Hiểu Khang quỳ xuống bên cô, đỡ vai cô dậy. Diệp Chi bất ngờ đẩy cậu ra, liếc mắt cảnh cáo đe dọa. Ừ, cứ cho là báo lá cải. Nhưng tất cả mọi người đang giấu cô. Tại sao không nói cho cô biết? Tại sao lại phải giấu?

- Tỷ

- Mau tránh ra.

Diệp Chi kích động, cộng thêm những mảng kí ức rời rạc, chợt như đang vây lấy linh hồn cô bóp nghẹt. Chẳng mấy chốc lại gục ngã xuống. Ngoài kia có biết bao nhiêu vệ sĩ đứng trực, họ đảm bảo an toàn cho tiểu thư. Những người không liên quan sẽ xử nặng tay, vì thế cánh nhà báo đành im hơi bất động. Luồng tin tức cũng sớm bị hai dòng họ có thế lực ngăn chặn kịp thời. Trước mặt hợp tác với cảnh sát làm rõ nguyên nhân, sau lưng lại âm thầm cử người tìm kiếm và triệt tiêu những kẻ cho rằng khả nghi. Mặt biển rộng lớn vẫn phẳng lặng, mà đâu hề biết dưới đáy đại dương quái thú đã chuyển mình âm thầm giết chóc?

- Tỷ, bình tĩnh lại đi. Nghe đệ nói nè. Vương Hải Khánh tuyệt đối sẽ không như vậy. Còn Mai Nhi, tỷ không thể không biết tính bà cô đó.

- Không phải... Không phải thế!

Diệp Chi ôm đầu lắc mạnh. Chỉ có cô mới biết trong đầu mình đang tồn tại cảm giác gì. Mảng kí ức hiện tại và quá khứ xô nhau, va chạm thành những mảnh vụn đứt quãng rời rạc. Đúng lúc ấy, Khiết Minh xuất hiện. Anh chẳng chần chừ tống cổ Hiểu Khang ra ngoài sau đó chốt trái cửa. Một tay sốc Diệp Chi, tay kia đã chuẩn bị sẵn kim tiêm trực diện đè cổ tay cô ra.

Cơn kích động dần giảm đi. Diệp Chi kiệt sức nằm phục dưới sàn. Đôi mắt thẫn thờ nhìn người trước mặt rồi từ từ nhắm lại. Khóe môi khẽ cong một nụ cười quỷ dị. Đây hoàn toàn không phải cô, Diệp Chi lúc này là nô lệ của kí ức. Chết chìm trong đó mà không biết đó là gì, sinh ra cảm giác sợ hãi và phản xạ hất thẩy mọi thứ ra khỏi não bộ. Như thể vứt thẳng những gì chướng mắt trong ngăn tủ chật trội.

Gương mặt mà cô nhìn thấy, nét mày nhíu lại. Đôi mắt đen sâu thẳm chất chứa những đố kị, giận dữ và nhẫn tâm.

- Khi em tỉnh lại. Hãy nhớ! Thế giới là của tôi thì không ai khác giành được.

Giọng nói vọng lại trong tiềm thức của Diệp Chi. Âm thanh trầm vang đọng lại một vùng u ám. Chỉ còn một mảnh ghép cuối cùng, cô sẽ nhớ ra anh là ai. Cho tới lúc đó, cô chỉ có thể đứng ngoài xem anh trả thù bọn họ.

-----

Đóa hoa lan vươn mình trong gió, cứng cáp bám trụ vào bức tường. Kế bên cửa sổ, chàng trai mặc áo blouse trắng. Hai tay vòng trước ngược. Nửa gương mặt nhìn rõ những đường nét lãng tử, đôi mắt đen sánh lại chú mục xuống sân sau bệnh viện. Giữa những mảng tán cây đan xen, bóng hình liêu xiêu bé nhỏ mặc chiếc áo khoác nam rất rộng, từng bước nhanh chóng rời đi. Khóe môi không khỏi vẽ một đường cong nhẹ. Sắc mắt đen chớp nhoáng đổi thay, pha ánh nhìn sắc bén nham hiểm.

- Đáng lẽ ngay từ đầu tôi không nên coi thường em như vậy.

Phía trong, cô gái hơi nghiêng đầu nhìn anh cười nhạt. Bàn tay đưa lên vuốt lọn tóc dài ngang hông. Trong ánh mắt kiêu sa, dưới đôi mày thanh tú hắt ra những ý nghĩ không đơn giản chút nào.

- Đã tìm ra rồi. Vậy có nên giết em không?

Đã chắc chắn nói ra như vậy. Anh có thể giết cô không? Huống hồ cô tự biến mình thành con tốt nằm trong tay anh. Tiến tới đâu tùy anh quyết định, hoặc đưa ra làm con tốt thí dụ địch. Anh hoàn toàn đi quyền hạn xoay chuyển cô. Ngay từ đầu, cô đã tự xóa sổ đường lui của mình. Là cô cam tâm tình nguyện, không chút hối tiếc.

- Trong từ điển của tôi không có 2 từ "nhân nhượng". Nếu có thì em biết đặc quyền của ai rồi. Trịnh Thiên Ân, em đang đánh ván bài gì với tôi vậy?

Thiên Ân!

Chẳng ai ngờ cô gái nhìn bề ngoài bình thường, có chút ngốc nghếch cuồng idol lại là một người phức tạp và sắc xảo. Núp mình dưới vỏ bọc hoàn hảo, cô trở thành cánh tay trái đắc lực của anh. Nói xem, anh có dám vứt không?

- Nếu anh đã hoài nghi, có phải nên chờ xem ván bài của em kết thúc ra sao không?

- Rất sẵn lòng.

Thiên Ân cười nửa miệng. Trong đôi mắt của kẻ nhẫn tâm lúc này, ẩn chứa nỗi xót xa anh không bao giờ tìm ra. Cô chạy cứ chạy, anh đuổi bắt quá khứ đâu hề biết luôn có cô kề bên. Lời đồn của Ghost không bao giờ sai. KM là một kẻ mang trái tim quỷ đã hóa nham thạch vì 1 lời nguyền. Lời nguyền ấy chỉ được giải bởi 1 người duy nhất. Chúng chưa tìm ra còn Thiên Ân thì vốn biết chắc chắn là ai. Không phải phù thủy càng không phải công chúa, chỉ là kẻ gieo rắc lời nguyền đã cướp trái tim KM quên không trả lại.

...............

Diệp Chi ra bằng lối sau bệnh viện. Khi đã ngồi yên vị trong xe ô tô, trái tim cô cồn cào nơm nớp lo sợ. Hiểu Khang ngồi cạnh, cậu còn biết im lặng nhìn cô. Không dám thở dài, chính cậu cũng đang bị mớ lộn xộn này làm cho quấn tũng.

- Tỷ không muốn về nhà, Ân Ân đâu?

- Bác gái bị ốm, chị ấy đã về thành phố K chăm sóc bác gái rồi. Tỷ...

- Vậy về nhà đệ đi, tỷ không muốn về nhà. Cũng không muốn ai biết tỷ ở đâu, hứa đi.

Đối diện với ánh nhìn của Diệp Chi. Hiểu Khang bất đắc dĩ gật đầu. Tuy nhiên cậu vốn đã nhắn tin cho bố mẹ cô rồi. Họ còn thấy yên tâm hơn khi cô không về nhà và làm rối tung mọi chuyện.

Nhã Linh nhìn thấy Diệp Chi không khỏi suýt soa cho đứa trẻ tội nghiệp. Bà cũng không hỏi lí do cô xuất hiện ở đây, chỉ dặn Hiểu Khang chuẩn bị phòng. Nhìn nụ cười khả ái đầy an ủi của Nhã Linh, Diệp Chi mơ hồ đã nhận ra những dấu hiệu bất thường. Linh cảm mách bảo cô phải gặp người phụ nữ này. Và dường như đây là lựa chọn đúng. Nhã Linh hoàn toàn không đưa ra câu hỏi nào, đây chính là mấu chốt, một gợi ý để tìm kiếm chìa khóa mở cánh cửa bí mật. Vẫn quá vội vàng để kết luận. Diệp Chi nhớ mình chỉ bị thương ở bụng không phải ở đầu, bộ não vẫn hoạt động vô cùng tốt.

Hiểu Khang đi mua giúp cô vài bộ quần áo thay đổi và đồ dùng cá nhân. Lúc quay về cô vẫn ngồi trên giường, đôi mắt ráo hoảnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này cô không thể ra ngoài, trước những tai tiếng đang đặt ra cho cuộc hôn nhân hiện tại.

- Tỷ có muốn ăn gì không?

- Hiểu Khang. Còn nhớ trước đây, tỷ từng hỏi về Hải Khánh chứ? Có điều gì đệ đang giấu về anh ta?

- Tỷ!

- Sao? Không nói được hay không được nói? Có chuyện gì mà các người luôn giấu?

- Đệ không nói được?

- Tại sao?

Diệp Chi nhíu mày? Lồng ngực cô phập phồng tức giận. Cô có thể chấp nhận anh ôm nhiều bí mật. Nhưng không thể chấp nhận Hiểu Khang đang cố giấu giếm với cô những điều cậu đã biết.

- Tỷ đừng làm khó đệ. Những chuyện tỷ biết hiện tại hoàn toàn không đủ giả thiết để tìm ra kết luận đâu. Chỉ cần tỷ biết một điều duy nhất. Tỷ đừng biến mình trở thành điểm yếu của anh ấy. Có thể đệ biết rất nhiều chuyện nhưng đệ không bao giờ suy xét những chuyện đó. Đây là...

- Vấn đề cá nhân của người khác?

Diệp Chi ngắt lời Hiểu Khang. Cậu thở dài gật đầu. Không phải phận sự thì miễn bàn, huống hồ cậu chỉ muốn một cuộc sống bình thường. Hiểu Khang ngưỡng mộ Hải Khánh, tuy nhiên sức khỏe của cậu không cho phép cậu nối bước đàn anh.

- Từ bao giờ cách ăn nói của đệ lạ thế? Hóa ra hai người biết nhau từ trước.

- Tỷ đừng đoán mò nữa.

- Được, hỏi một câu cuối. Giả dụ hồi nhỏ đệ sợ rất nhiều thứ. Tới một lúc nào đó lại không hề cảm thấy sợ nữa. Chuyện này là sao?

Nhã Linh thấy bóng con trai thất thểu bước xuống. Từ ngày con bé kia bỏ đi, gương mặt Hiểu Khang lúc nào cũng ỉu xìu.

- Diệp Chi đâu? Không gọi con bé xuống ăn cơm?

- Tỷ ấy ngủ rồi. Mẹ con mình ăn thôi, tỷ ấy chẳng buồn ăn nữa đâu.

- Ừ, lại ngồi ăn cho nóng. Mẹ cất sẵn một phần cho Diệp Chi sau.

Nhã Linh chu đáo gọi con trai ngồi xuống cạnh. Chỉ có hai mẹ con, bữa ăn là lúc vui vẻ nhất.

Hiểu Khang từng nhiều lần đề cập tới ba. Nhã Linh lần nào cũng ân cần phác họa một người đàn ông khỏe mạnh, nước da rám nắng. Ông ấy là một thành viên của đội điều tra đặc nhiệm. Nhã Linh kể khi mang thai cậu, ông ấy đã chết trong khi làm nhiệm vụ. Ngay cả thi thể cũng không tìm lại được. Bà chẳng còn giữ lại bức ảnh nào cả, vì hồi bé cậu nghịch ngợm vô tính phóng hỏa cháy nhà. Những bức ảnh đã bị thiêu rụi. Hiểu Khang vẫn tự trách mình đã đánh mất những kỉ vật của ba. Sức khỏe cậu yếu là vì sặc khói, nếu không tới giờ cậu đã đủ sức khỏe noi gương ba rồi.

- Mẹ, con thi sư phạm nhé!

- Làm thầy giáo cũng tốt. Mẹ luôn ủng hộ. Hiểu Khang này...

Nhã Linh đang nói rồi dừng lại, liếc nhìn cậu con trai do dự.

- Có chuyện gì sao mẹ?

- Người bạn của ba con trước đây mới liên lạc với mẹ. Hài cốt của ba con đã được tìm thấy.

- Thật sao mẹ? Là ở đâu vậy?

- Vì không liên lạc được với mẹ nên ông ấy đã chôn cất ba con ở thành phố mà ông ấy sống. Đi máy bay chỉ 1 giờ là tới. Mẹ định ngày mai đi.

- Vậy chúng ta đi thôi mẹ. Nhưng...

Hiểu Khang nghĩ tới Diệp Chi. Cô mới ra viện, tinh thần không ổn. Bây giờ chỗ dựa duy nhất của cô là cậu.

- Chuyện tốt như vậy đừng bỏ lỡ. Đệ đã muốn tìm ba lâu lắm rồi mà.

Diệp Chi đứng ở cửa, cô chỉ vô tình nghe thấy mẩu đối thoại. Nhã Linh nhìn cô khách sáo mỉm cười.

- Ba con vẫn nằm ở đấy thôi. Diệp Chi, cháu đừng để tâm. Bố mẹ cháu nhờ cô chăm sóc, không thể bỏ đi giữa chừng được.

- Không được, hai người đã trông đợi lâu lắm rồi. Huống hồ cháu không phải đứa ngu muội, sẽ tùy tiện làm những chuyện mình không chắc chắn.

Nhã Linh lờ mờ đoán ra ý tứ của cô. Có điều, Diệp Chi chỉ đang xù lông nhím ra tự vệ bản thân. Đáp lại bằng nụ cười dịu dàng, Nhã Linh khe khẽ gật đầu.

- Vậy cô giao chìa khóa nhà cho cháu. Tạm thời cứ ở đây tĩnh dưỡng một thời gian. Chuyện mà cháu đang đối mặt, cô không biết phải an ủi như thế nào.

- Cháu tin anh ấy.

Diệp Chi chắc chắn trả lời lại. Mi mắt cô xụp xuống, tia buồn bã hằn in trong đáy mắt. Hiểu Khang vỗ vai cô, chỉ là cậu đã chờ đợi thấy ba rất lâu lắm rồi. Lúc này lại cồn cào nỗi nhớ.

- Đệ sẽ quay về sớm thôi.

Diệp Chi gật đầu. Ngày hôm ấy của cô trôi qua trong tĩnh lặng. Nhốt mình trong căn phòng tối om. Nắng ngoài kia hanh hao và héo úa khi sắc xuân vẫn còn hiện diện.

Sự hiện diện của cô, dù là bất cứ nơi đâu cũng luôn nằm trong tầm ngắm của một người. Đáy mắt đen sâu sắc bén, tia nhìn mông lục ngập chứa những hồi ức nhuốm màu quá khứ có kính. Cô từ bây giờ sẽ không được phép thoát khỏi anh.