Bạch Cẩm Sương kinh ngạc: "Anh Mặc, anh đang làm gì vậy?"
Mặc Tu Nhân vẻ mặt lạnh lùng: "Đổi thành người lạ, mà có bộ dạng sắp chết như vậy, tôi cũng sẽ đưa cô ta đi bệnh viện!"
Bạch Cẩm Sương cổ chịu cảm giác buồn nôn trong lòng: "Tôi có thể tự đi, anh hãy thả tôi xuống đi!"
Mặc Tu Nhân tức đến nỗi muốn bóp chết người phụ nữ này: "Chân cô run giống như máy may, cô khẳng định mình có thế tự đi sao?"
Bạch Cẩm Sương cũng không nói nữa.
Hơi thở của Mặc Tu Nhân lạnh đến đáng sợ, anh ôm Bạch Cẩm Sương, đi về hướng bãi đậu xe.
Mặt của Bạch Cẩm Sương của dựa vào ngực của Mặc Tu Nhân, ngửi được mùi bạc hà thoang thoảng trên người anh, lúc này, đột nhiên cảm thấy yên tâm đến kỳ lạ.
Mặc Tu Nhân biết Bạch Cẩm Sương chỉ uống thuốc dị ứng, tình trạng cũng không đỡ hơn bao nhiêu, mà kiên trì lâu như vậy, nhất định đang rất khó chịu.
Anh lái xe với tốc độ nhanh nhất, rất nhanh đưa Bạch Cẩm Sương đến bệnh viện gần nhất.
Bạch Cẩm Sương càng lúc càng khó thở, cô nhíu mày, cắn chặt môi.
Mặc Tu Nhân muốn đưa cô đến bệnh viện nhanh nhất, khi dừng xe, anh phát hiện Bạch Cẩm Sương đã hôn mê bất tỉnh.
Mặc Tu Nhân mở to mắt, cao giọng kêu: "Bạch Cẩm Sương!"
Nhưng Bạch Cẩm Sương cũng không có phản ứng, Mặc Tu Nhân liền tháo dây an toàn, bế cô lên, vội vàng chạy về hướng phòng cấp cứu.
Bác sĩ hỏi về bệnh tình của Bạch Cẩm Sương: "Bệnh nhân tại sao lại hôn mê?"
Mặc Tu Nhân vẻ mặt căng thắng nói: "Bị dị ứng!"
"Nguyên nhân bị dị ứng?"
Mặc Tu Nhân ngây người, anh cũng không biết nguyên nhân! Bác sĩ nhìn thấy anh như vậy, cũng không nói gì, nhanh chóng đẩy Bạch Cẩm Sương vào phòng cấp cứu.
Trước khi phòng cấp cứu đóng cửa, Mặc Tu Nhân nghe thấy bác sĩ nói, thở oxy, lấy kim tiêm, theo dõi điện tâm đồ.
Anh dựa vào bức tường màu trắng ở bệnh viện, lúc này, trong lòng anh cảm giác căng thẳng chưa từng có.
Lúc này anh rất hối hận, anh cảm giác được mình rõ ràng rất lo lắng cho Bạch Cẩm Sương, nhưng, anh không biết tại sao cô bị dị ứng, cái gì cũng không biết! Mặc Tu Nhân đứng bên ngoài đợi hơn nửa tiếng, Bạch Cẩm Sương cũng được đẩy từ phòng cấp cứu ra.
Nhưng cô còn chưa tỉnh lại, Mặc Tu Nhân yếu ớt nhìn cô, liền nhắm mắt lại.
Bác sĩ nhìn Mặc Tu Nhân, không vui nói: "Sau này không nên đùa giỡn như vậy nữa, bị dị ứng thì nên lập tức đến bệnh viện, nếu không sẽ bị sốc, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng!"
Mặc Tu Nhân liền gật đầu.
Bác sĩ nhìn anh: "Bệnh nhân khi truyền nước biển xong, xem tình trạng như thế nào, thì mới được xuất viện!"
Mặc Tu Nhân gật đầu, đi cùng giường bệnh vào phòng bệnh.
Bạch Cẩm Sương nhắm mắt, nhìn giống như đang ngủ, sắc mặt trắng bệch, trông vô cùng mệt mỏi, Mặc Tu Nhân cùng không quấy rầy cô.
Khi Bạch Cẩm Sương sắp truyền nước biển xong, cùng từ từ tỉnh lại, cô hỏi Mặc Tu Nhân: "Cuộc thi sắp kết thúc rồi phải không?"
Mặc Tu Nhân nhìn thời gian: "Ừ, sắp kết thúc rồi, nhưng, cô đã nộp bản thảo rồi, còn lo lắng gì nữa!"
Bạch Cẩm Sương cười yếu ớt: "Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, anh cảm thấy bản thảo thiết kế của tôi trong cuộc thi như thế nào?"
Mặc Tu Nhân ngạc nhiên nhìn cô: "Bây giờ cô còn quan tâm đến việc này?"
Bạch Cẩm Sương cũng không nhìn Mặc Tu Nhân, chỉ mím đôi môi khô khốc: "Đó là thứ tôi liều mạng cả mạng để vẽ, tự nhiên là quan tâm!"
Nghe thấy cô nói như vậy, Mặc Tu Nhân tức giận mà không biết nguyên nhân: "Em vì cuộc thi này, mà đến cả mạng cũng không cần sao?"
Bạch Cẩm Sương của cảm thấy cũng có lỗi: "Cũng không phải, tôi cho rằng...Nó không nghiêm trọng như vậy, hơn nữa, tôi cũng đã uống thuốc dị ứng rồi!"
Mặc Tu Nhân nhìn cô bị bệnh như vậy, cũng không tức giận nữa: "Nguyên nhân em bị dị ứng là gì?"
Nghe như vậy, sắc mặt Bạch Cẩm Sương lạnh lùng: "Hải sản!"
"Cô rõ ràng biết mình bị dị ứng hải sản, mà còn ăn hải sản?"
Vẻ mặt Mặc Tu Nhân nhìn cô sống động, như hỏi cô đầu óc có vấn đề hải Bạch Cẩm Sương cũng không chú ý, bình tĩnh nói: "Tôi là bị người khác tính kế, lần trước cùng bộ phận thiết kế đi ăn, mọi người đều biết tôi bị dị ứng, mà sáng hôm nay khi tôi ăn cháo, lẽ ra đó là cháo hải sản, nhưng người bán lại nói là cháo thịt nạc và trứng, tôi bình thường không ăn hải sản, nên cũng không nhận ra...
Nghe xong lời Bạch Cẩm Sương nói, sắc mặt Mặc Tu Nhân vô cùng u ám.
"Cô đi ăn sáng với ai?"
"Tổng giám đốc Lâm và Thượng Vân Dương!"
Mặc Tu Nhân nheo mắt, vẻ mặt có chút nguy hiểm.
Anh chỉ cho rằng đây là chuyện ngoài ý muốn, nhưng không ngờ, lại có người cố ý tính kế.
Vẻ mặt anh như có đám mây đen bay qua: "Cô cứ dưỡng bệnh cho tốt đi, về chuyện này, tôi sẽ điều tra thật kỹ"
Bạch Cẩm Sương nhìn bộ dạng của anh, nhịn không được liền nói: "Tôi có thể tự trai"
Sắc mặt Mặc Tu Nhân rất khó coi: "Làm sai? Sợ tôi tra không ra, hay sợ tôi lừa cô?"
Bạch Cẩm Sương mím môi, vẻ mặt thành khẩn hơn: "Không phải, anh không phải sợ tôi có ý nghĩ xấu với anh sao? Tôi đề nghị hay anh đừng giúp tôi, nếu không, anh thường giúp tôi như vậy, tôi sẽ nghĩ nhiều!"
Gương mặt đẹp trai của Mặc Tu Nhân đen như đáy nồi: "Cô làm sao lại không biết tốt xấu như vậy!"
Càng huống hồ, anh cũng có chút hối hận về câu 'đừng có ý nghĩ xấu với anh! Nhưng, anh cũng cần thể diện, có bị đánh chết anh cũng không nói.
Bạch Cẩm Tâm mím môi, nhíu mày nhìn anh: Anh Mặc, tôi là người không biết tốt xấu, không phải trước đây khi anh giúp tôi, anh cũng đã biết rồi sao!"
Mặc Tu Nhân tức giận đến muốn đánh người, giọng nói vô cùng tức giận: "Chỉ cần cô có tên trong hộ khẩu của tôi một ngày, nếu cô xảy ra chuyện gì, thì tôi sẽ rất mất mặt, cô hiểu chưa?"
Bạch Cẩm Sương sửng sốt, đại khái cũng hiếu, anh cũng là vì thể diện mới giúp mình.
"Cảm ơn anh!"
Bạch Cẩm Sương nghiêm túc nhìn anh, mở miệng cảm ơn.
Mặc Tu Nhân cáu kỉnh, lạnh lùng nói: "Không cần, mà tôi giúp cô không phải vì bản thân tôi, công ty để cô tham gia thi đấu, tuyệt đối không cho phép có chuyện, có người ở sau tính kế như vậy!"
Mặc Tu Nhân vừa nói xong, lập tức cảm thấy hối hận! Anh quay đầu đi, vẻ mặt có chút khó chịu, tâm trạng ngày càng tệ, anh rốt cuộc đang nói cái gì vậy chứt Bạch Cẩm Sương nghe anh nói như vậy, cũng không biết nói gì mới tốt.
Bầu không khí liền trầm xuống.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.