Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 168: Cô ấy bị dị ứng




Bạch Cẩm Sương nhíu mày, cô cảm thấy cổ hơi ngứa, liền đưa tay gãi.

Kết quả, là cố càng ngứa hơn.

Qua một lúc, mặt cô cũng ửng đỏ, đưa tay lên xoa, thì càng cảm thấy khó chịu.

Cô thấy khó chịu liền nhắm mắt lại, cảm giác cả người nóng hừng hực.

Bạch Cẩm Sương không ngốc, cô cảm thấy rõ ràng bản thân mình có vấn đề, mà cảm giác này rất quen thuộc, giống như...

Bị dị ứng vậy! Bạch Cẩm Sương cảm thấy cơ thể càng lúc càng khó chịu, nhưng đầu óc lại càng tỉnh táo.

Cô nhớ trước đây khi đoạt giải ở một cuộc thi, cùng bộ phận thiết kế đi ăn ở Ôn Nguyệt Các, lúc đó mọi người đều biết chuyện cô bị dị ứng với hải sản.

Cô lại nghĩ đến, sáng hôm nay Thượng Vân Dương có mang cháo trứng và thịt nạc đến, đó là món cháo được giữ từ tối hôm qua.

Lúc đó cô thấy mùi vị hơi lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, bởi vì cô bị dị ứng với hải sản, nên bình thường cũng không ăn.

Bây giờ nghĩ lại, chén cháo đó có vấn đề, cô đã ăn cháo hải sản, nên bị dị ứng.

Trong lòng Bạch Cẩm Sương vô cùng tức giận, nhưng bây giờ đang trong thời gian thi đấu, cô cũng không thể đi tìm Thượng Vân Dương tính sổ được.

Cô chỉ có thể cố chịu đựng sự khó chịu, bắt đầu vẽ bản thảo thiết kế.

Lúc Mặc Tu Nhân nhìn thấy gương mặt của Bạch Cẩm Sương, biểu cảm liền thay đổi lập tức.

Anh liền đứng lên, đi đến trước mặt Bạch Cẩm Sương: "Em bị gì vậy?"

Mọi người trong cuộc thi đều hiếu kỳ nhìn qua.

Bạch Cẩm Sương có nhịn sự khó chịu để vẽ bản thảo thiết kế, nhưng không ngờ, Mặc Tu Nhân lại đột nhiên đi đến.

Cô nghiến răng, lắc đầu nói: 'Không sao!"

Mặc Tu Nhân nhìn thấy trên mặt cô có nhiều nốt mẩn đỏ, thậm chí trên tay cũng có những vết đỏ.

Cô vừa nói, liền không nhịn được đưa tay lên xoa mặt, và gãi trên cổ.

Mặc Tu Nhân nhíu mày, nói: "Mau nói thật, nếu không, tôi sẽ mời em ra ngoài ngay!"

Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu lên nhìn Mặc Tu Nhân, vẻ mặt bất lực: "Tôi...

có thể tôi đã bị dị ứng, nhưng, tôi khẳng định mình có tiếp tục, đừng đuổi tôi ra ngoài!"

Bạch Cẩm Sương nói xong, liền cảm thấy không nhịn được muốn nôn, suýt chút đã nôn ra ngoài.

Mặc Tu Niên nhìn thấy bộ dạng cô như vậy, cảm thấy đau lòng lại thấy khó chịu, nếu không phải mình nói muốn bắt cô dừng cuộc thi, thì chỉ sợ cô cũng không chịu nói thật.

Lúc này, có một vị giám khảo trung niên cũng đi đến: "Làm sao vậy?"

Mặc Tu Nhân bình tĩnh nói: "Cô ấy bị dị ứng, nhưng, vẫn kiên trì muốn tham gia cuộc thi!"

Vị giám khảo trung niên cũng có chút lo lắng: "Đừng căng thẳng, thật sự không có vấn đề gì chứ?"

Bạch Cẩm Sương nghiến răng: "Tôi có thể chịu được!"

Vị giám khảo trung niên nhíu mày, vẻ mặt suy nghĩ: "Vậy cũng được, cô cứ tiếp tục vẽ đi, nếu như không chịu nổi, thì đừng miễn cưỡng!"

Bạch Cẩm Sương gật đầu, cố chấp cầm bút vẽ, nhanh chóng vẽ bản thảo thiết kế.

Mặc Tu Nhân âm trầm nhìn cô, trong mắt như có một đám mây u ám.

Anh không ngờ, đã như vậy rồi, mà cô vẫn cố chấp muốn thi đấu.

Trong lòng anh lúc một cảm giác không thể giải thích được, anh cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, không nhìn Bạch Cẩm Sương nữa, xoay người đi về ghế của giám khảo.

Khoảng mười phút sau, màn hình điện thoại của Mặc Tu Nhân sáng lên.

Anh liền đứng lên, đi ra ngoài một chuyến.

Khi quay lại lần nữa, trên tay anh đã cầm một hộp thuốc.

Anh vừa vào cửa, đã đi đến chỗ của Bạch Cẩm Sương, ném hộp thuốc lên bàn của cô: "Muốn vẽ tiếp thì hãy uống thuốc dị ứng trước đi!"

Bạch Cẩm Sương đang ngứa đến muốn phát điên, nhìn thấy hộp thuốc mà Mặc Tu Nhân đưa, giống như là đưa than khi trời lạnh, cô cảm kích nhìn Mặc Tu Nhân: "Cảm ơn anh!"

Sắc mặt Mặc Tu Nhân không tốt, lạnh lùng nói: "Không cần!"

Bạch Cẩm Sương cầm lấy chai nước khoáng uống một ngụm, sau đó uống hai viên thuốc, rồi tiếp tục vẽ bản thảo thiết kế.

Có lẽ là do tâm lý, hay có thể là tác dụng của thuốc, mà hơn mười phút, Bạch Cẩm Sương cảm giác cả người không còn ngứa nữa.

Nhưng, những nốt mẩn đỏ còn chưa biết mất, cảm giác buồn nôn vẫn còn, nhưng cũng đã đỡ hơn lúc nãy.

Bạch Cẩm Sương cố chịu đựng khó chịu, nhanh chóng vẽ bản thảo thiết kế.

Mấy vị giám khảo ngồi trên ghế cũng biết tình trạng của Bạch Cẩm Sương, nhưng không ngờ, trong tình trạng như vậy mà cô vẫn tiếp tục vẽ bản thảo thiết kế, ánh mắt họ nhìn cô cũng thêm mấy phần tán thưởng.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Buổi trưa rồi.

Cơm trưa được đưa đến, nhưng Bạch Cẩm Sương cũng không ăn.

Một mặt, căn bản cô không nuốt nổi, mặt khác, cô nghĩ đến chén cháo buổi sáng, không xác định được có phải là Thượng Vân Dương đã đụng tay vào không.

Bởi vì sau khi uống thuốc, cô cũng bình tĩnh lại, đột nhiên nghĩ ra một vấn đề.

Thượng Vân Dương cũng không ngu ngốc, rõ ràng biết cô bị dị ứng hải sản, nhưng lại đem cháo hải sản đến để làm cô bị dị ứng! Nói như vậy, nếu như cô xảy ra vấn đề gì, người bị nghi ngờ đầu tiên chính là Thượng Vân Dương.

Nếu như không phải Thượng Vân Dương làm, vậy cơm trưa của cô, sẽ có vấn đề gì không? Bạch Cẩm Sương không dám lấy chuyện này để mạo hiểm, tuy Mặc Tu Nhân đã đưa thuốc, tạm thời làm dịu đi tình trạng dị ứng, nhưng cũng không phải thuốc đặc trị, bây giờ cô vẫn còn khó chịu.

Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành bản thảo thiết kế, sau đó đến bệnh viện.

Những người khác đang ăn cơm, còn Bạch Cẩm Sương luôn vẽ bản thảo thiết kế.

Trong giờ cơm trưa thì cô đi nhà vệ sinh, sau khi Bạch Cẩm Sương vào nhà vệ sinh, nhịn không được liền nôn ra, sau khi nôn xong, cô cảm thấy cả người không còn chút sức lực.

Mọi người trong cuộc thi đều biết, Bạch Cẩm Sương bị dị ứng, nhưng vẫn kiên trì thi, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt đồng tình, có khâm phục, đương nhiên cũng có những ánh mắt khinh thường và vui vẻ khi người khác gặp chuyện.

Năm giờ cuộc thi mới kết thúc, nhưng ba giờ thì Bạch Cẩm Sương đã hoàn thành bản thảo thiết kế.

Sau khi vẽ xong, cô liền trực tiếp nộp bản thảo.

Khi nộp bản thảo xong, cô liền đi ra ngoài, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nồn lần nữa.

Một số ban giám khảo đã nhìn xong bản thảo thiết kế, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, bọn họ không ngờ, Bạch Cẩm Sương bị bệnh mà có thể vẽ được bản thảo thiết kế xuất sắt như vậy.

Cuộc thi còn hai tiếng nữa mới kết thúc, Mặc Tu Nhân liền nói với mấy vị giám khảo: "Tôi muốn đưa Bạch Cẩm Sương đến bệnh viện, nếu có chuyện gì xảy ra thì không tốt!"

Các giám khảo khác cũng biết Bạch Cẩm Sương là người của trang sức đá quý Hoàng Thụy, nên cũng không có ý kiến gì.

Mặc Tu Nhân liền ra khỏi sân thi đấu, đợi Bạch Cẩm Sương trước cửa nhà vệ sinh.

Bạch Cẩm Sương đi ra, Mặc Tu Nhân nói với cô: "Đi thôi, tôi đưa cô đi bệnh viện!"

Bạch Cẩm Sương đang khó chịu, nên cũng gật đầu một cách yếu ới.

Mặc Tu Nhân đi lên trước một bước, nhưng Bạch Cẩm Sương không đi cùng, anh liền xoay người lại, nhìn thấy Bạch Cẩm Sương hai chân run rẩy, đang dựa vào tường.

Anh nhìn thấy như vậy cũng đau lòng, không nhịn được mở miệng nói: "Kiên trì như vậy, tôi còn tưởng cô có năng lực như thế nào!"

Bạch Cẩm Sương cũng không còn sức tranh cãi với anh: "Đợi đã, anh trước đợi tôi một chút!"

Mặc Tu Nhân nhìn thấy cô yếu ớt như vậy, mà cũng không muốn nhờ anh giúp đỡ.

Lúc này trong lòng vừa đau lòng, vừa tức giận.

Ánh mắt của anh bình tĩnh, đột nhiên bước lên phía trước một bước, liền trực tiếp ôm Bạch Cẩm Sương lên.