Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 165: Ngàn sao vây quanh trăng




Mặc Tư Nhân? Trong nháy mắt tâm tình Bạch Cẩm Sương vô cùng phức tạp, lần này anh ấy là giám khảo cuộc thi này?

Cũng đã gần một tuần cô chưa gặp Mặc Tư Nhân, hôm nay đột nhiên thấy, nghĩ đến cảnh tượng lần cuối cùng gặp mặt, trong lòng lại có thêm vài phần cảm xúc không biết diễn tả làm sao.

Vào lúc Lâm Thanh Tuấn nhìn thấy Mặc Tư Nhân, cũng ngẩn người ra một lúc.

Vốn dĩ anh ta không hề biết, cuộc thi trang sức Trái Tim của thành phố Nha Trang lần này lại mời Mặc Tư Nhân làm giám khảo.

Thượng Vân Dương kích động nắm lấy cánh tay của Mặc Tư Nhân, hạ thấp giọng nói: "Tổng giám đốc Mặc kìa!"

Những nhà thiết kế khác lại không ngừng vui mừng, đi chung với đám người trung niên và các cụ già, Mặc Tư Nhân tất nhiên là đặc biệt hơn cả.

Anh là người trẻ tuổi nhất, lại đẹp trai đến mức người hay thần cũng mặc cảm, thậm chí Bạch Cẩm Sương còn nhìn thấy ánh mắt trái tim bong bóng hồng không them che dấu của một số nhà thiết kế nữ khác tại đây không ngừng hướng về phía anh.

Mặc Tư Nhân giống như từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy những ánh mắt đang hướng về mình, ánh mắt của anh vẫn luôn nhàn nhạt.

Anh đứng ở nơi đó, cũng đủ để có thể trở thành tâm điểm trong mắt người khác.

Người phụ trách chương trình nhanh chóng để cho các vị ban giám khảo ngồi xuống, lúc này các nhà thiết kế mới ngồi xuống.

Có ba chiếc bàn, hai bàn đầu tiên mỗi bàn hai giám khảo, chiếc bàn cuối cùng chỉ có một vị giám khảo.

Mà cái bàn của Bạch Cẩm Sương chỉ có một vị giám khảo, đó cũng chính là Mặc Tư Nhân.

Giám khảo chính giới thiệu cho mọi người biết thân phận và lai lịch của từng vị giám khảo, vốn dĩ là, mọi người cần cứ vào tuổi tác của Mặc Tư Nhân, phỏng đoán lý lịch của anh tương đối thấp.

Kết quả là, ngay lúc mọi người biết được thân phận của anh, Mực Tư Nhân là người sáng lập ra trang sức đá quý Hoàng Thụy, mà giờ đây cũng chính là ông vua trong giới trang sức đá quý, từng người đều trợn to hai mắt, trong ánh mắt tràn đầy sự khó tin và khiếp sợ.

Phải biết rằng, Mặc Tư Nhân chỉ dùng vỏn vẹn sáu năm, đã đem trang sức đá quý Hoàng Thụy từ một công ty nhỏ không có danh tiếng, trở thành thương hiệu trang sức nổi tiếng trong ngành trang sức đồng thời cũng trở thành công ty chế tác trang sức đá quý đứng đầu cả nước, loại năng lực vượt trội này, người khác cũng chỉ có thể đứng nhìn hâm mộ.

Lúc này ánh mắt của mọi người lại một lần nữa nhìn về phía Mặc Tư Nhân, ánh mắt đã trở nên phức tạp nhiều, có khiếp sợ, có khâm phục, cũng có cả sự ngưỡng mộ cùng si mê, quang cảnh này không khác gì câu nói ngàn sao vây quanh trăng cả.

Bạch Cẩm Sương khẽ mím môi, hạ thấp tầm nhìn, không có nhìn về phía Mực Tư Nhân.

Thức ăn đã được đưa lên đầy đủ, mọi người đồng loạt đứng lên, bắt đầu mời rượu.

Cảm thấy cũng đã sắp đến lượt mình nâng ly mời rượu, Bạch Cẩm Sương bỗng nhiên cảm thấy có một sự khẩn trương vô hình.

Lâm Thanh Tuấn dung tay khều khều cô, thấp giọng nói: "Ở nơi này cũng không giống với lúc ở công ty, chờ lát hồi đến lượt của cô nhất định phải kính rượu tổng giám đốc Mặc thật tốt, biết chưa?"

Bạch Cẩm Sương gật đầu một cái.

Thượng Vân Dương là người đến lượt mời rượu trước Bạch Cẩm Sương, cô ta cầm lấy ly rượu, cười cười đi tới trước mặt Mặc Tư Nhân: "Tổng giám đốc Mặc, hôm nay có thế gặp anh ở Nha Trang, tôi vừa bất ngờ lại vừa vui vẻ, lúc sinh thời, có thể tham gia cuộc thi mà anh làm giám khảo, chính là phước phận ba đời của tôi, ly rượu này để tôi kính anh trước!"

Thượng Vân Dương nói xong uống một hơi cạn sạch.

Mặc Tư Nhân nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, vẻ mặt đầy lãnh đạm, cầm ly rượu lên uống một hớp.

Những người khác xì xào bàn tán.

"Cô Thượng Vân Dương này quen biết tổng giám đốc Mặc sao?"

"Chắc là vậy rồi, không phải có ai nói, Hoàng Thụy cũng có hai nhà thiết kế đến dự thi hay sao?"

"À thì ra là vậy, có thế ở cùng một công ty với cấp trên đẹp trai như vậy thật đúng là quá hạnh phúc mà!"

"Lát hôi chúng ta có thể hỏi Thượng Vân Dương về sở thích của giám đốc Mặc nha! Nói không chừng vừa lúc giám đốc Mặc cũng thích khoản đó cũng nên!"

Những nhà thiết kế nữ kia nháy mắt với nhau, lại gần với chỗ của Bạch Cẩm Sương.

Lời thì thầm của các cô ấy Bạch Cẩm Sương nghe không sót một chữ.

Bạch Cẩm Sương châm chọc nhếch miệng cười nhạt, thấy trai đẹp cũng có thể đủ để cho các cô ấy cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc của các cô ấy đến thật là đơn giản.

Nhưng mà chẳng qua, thế loại mà Mặc Tư Nhân thích, hẳn là loại hình chân yếu tay mềm nhu nhu nhược nhược, như chú chim nhỏ nép vào người vậy ấy.

Mà theo quan điểm của cô, trong phương diện này hẳn là sẽ không có khoản đó đâu! Bạch Cẩm Sương đang suy nghĩ vẩn vơ, lúc này Lâm Thanh Tuấn lại khêu cô một cái, Bạch Cẩm Sương chợt ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện, Thượng Vân Dương đã mời rượu xong trở lại.

Mặc Tư Nhân cách cái bàn tròn, dùng ánh mắt trầm trầm nhìn cô, không nhìn ra vui giận.

Bạch Cẩm Sương nhấp mím môi, bưng lên ly rượu trước mặt, đứng dậy đi về phía Mặc Tư Nhân.

Cô đến gần Mặc Tư Nhân, bình tĩnh mở miệng nói: "Tổng giám đốc Mặc, ly rượu này tôi mời anh!"

Bạch Cẩm Sương đang định đưa lên miệng uống, bất thình lình nghe Mặc Tư Nhân nói: "Cô Bạch không còn lời nào khác để nói hay sao?"

Những người nãy giờ đến mời rượu chỉ hận không thể ở lâu thêm một chút, nói càng nhiều càng tốt.

Kết quả, đến lượt Bạch Cẩm Sương, chỉ nói một câu qua loa đại khái.

Bạch Cẩm Sương sửng sốt một chút: "Tôi không hiểu ý của giám đốc Mặc cho lắm!"

Trong mắt Mặc Tư Nhân thoáng qua một tia phiền não, giọng nói cũng có chút lạnh lùng: “Không có gì, cô uống đi!" . Đam Mỹ Hài

Bạch Cẩm Sương gật đầu một cái, cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Mặc Tư Nhân cũng vô cùng phiền não uống hết ly rượu trong tay.

Bạch Cẩm Sương đã quay lưng rời đi, giống như là ở bên cạnh anh, thêm một giây cũng thấy thừa.

Ánh mắt Mặc Tư Nhân đã trầm xuống, lại có người khác đến mời rượu anh, nhưng cũng không nhận được vẻ mặt tốt từ anh Bạch Cẩm sương trở lại chỗ ngồi, đã nghe thấy Thượng Vân Dương đang chém gió cùng với mấy cô nàng nhà thiết kế kia.

"Giám đốc Mặc của chúng tôi ấy mà, thích nhất là kiểu nhà thiết kế hào phóng có năng lực!"

"Có phải vẫn còn độc thân hay không hả, đương nhiên là là còn độc thân rồi, tổng giám đốc Mặc của chúng tôi chính là người đàn ông độc thân hoàng kim được săn đón nhất ở thành phố Trà Giang đó"

Bạch Cẩm Sương lại cười châm chọc một tiếng, cảm thấy Thượng Vân Dương đúng là rảnh rỗi.

Vào lúc cô cười, đúng lúc Thượng Vân Dương lại nhìn qua phía cô, thấy được biểu cảm trên khuôn mặt Bạch Cẩm Sương, cô ta không nhịn được nhíu mày một cái.

Bạch Cẩm Sương cảm thấy trong phòng bao có chút ngột ngạt bức bối, bèn đứng dậy đi ra ngoài hóng mát.

Kết quả là, chân trước cô vừa đi, chân sau Thượng Vân Dương đã đi theo cô ra ngoài.

Bạch Cẩm Sương dựa mình vào cửa sổ phía cuối của hành lang, thì nghe thấy giọng nói chanh chua cay nghiệt của Thượng Vân Dương: “Cô có ý gì hả Bạch Cẩm Sương?"

Bạch Cẩm Sương nhìn cô ta một cái: "Có ý gì là có ý gì?"

Thượng Vân Dương lại hừ lạnh: "Cô bớt thảo mai đi? Đều là hồ ly tỉnh với nhau, còn giả bộ chơi trò thanh cao thuần khiết với tôi cơ à! Tôi chẳng qua chỉ nói cho người khác một chút ít chuyện của tổng giám đốc Mặc, cô lại thể hiện nét mặt châm chọc như vậy, tỏ vẻ ta đây làm như mình giỏi lắm không bằng”

Bạch Cẩm Sương cau mày: "Tôi không có ý đó, cô suy nghĩ nhiều rồi!"

Thượng Vân Dương đi về phía trước một bước: 'À...

Nói cho dễ nghe thì, nếu không phải ý đó, thì cô còn ý nào khác sao?"

Bạch Cẩm Sương lười nói chuyện nhảm với cô ta, mắt cô hơi lóe sáng: "Tổng giám đốc Mặc không còn độc thân nữa, anh ấy đã kết hôn rồi!"

Thượng vân Dương ngẩn ra, ngay sau đó nhìn Bạch Cẩm Sương đầy châm chọc, giống như là nhìn bệnh thần kinh vậy: "Cô bị nước chảy vào đầu à, người trong Hoàng Thụy ai mà không biết giám đốc Mặc trước giờ vẫn luôn độc thân, cô vì thanh minh cho bản thân mình, cái lời nói dối này vậy mà cũng nghĩ ra được, lại còn kết hôn à? Cô đúng là làm cho tôi mắc cười quá đi mất!”

Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương lạnh lùng hẳn, cô còn định nói mấy câu tin hay không tùy cô, nhưng lúc này lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên:”Tôi đúng là không còn độc thân nữa rồi