Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 164: Thoáng gặp mặt




Mắt thấy người kia càng đi, khoảng cách càng gần, khuôn mặt khôi ngô càng ngày càng rõ nét, bước chân của Bạch Cẩm Sương như bị làm phép, chôn chân tại chỗ không nhúc nhích nổi.

Mặc dù hai năm không gặp, nhưng Bạch Cẩm Sương chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra Tần Vô Đoan.

Cô với Tân Vô Đoan, thật sự là quá quen thuộc.

Mắt thấy Tần Vô Đoan đến gần, Bạch Cẩm Sương như chợt tỉnh ra, cô quyết đoán quay người, đối mặt với tường, cứng đờ cả người.

Hai năm trước biệt ly, cô chưa từng nghĩ đến, đời này còn có thế gặp Tân Vô Đoan thêm lần nữa.

Ánh mắt của cô trông thấy, Tân Vô Đoan đi thoáng qua phía sau cô, Bạch Cẩm Sương ngay lập tức quay người, sải bước đi về phía phỏng nghỉ, giống như phía sau đang có thứ gì đuổi theo cô vậy.

Tân Vô Đoan bước vài bước, giống như có cảm tính, bước chân đột nhiên dừng lại, không nhịn được mà xoay người.

Anh trông thấy bước chân kia thoáng chút bối rối, không khỏi cau mày.

Cô gái này, bóng lưng cực kỳ giống Cẩm Sương, chẳng qua, dường như Cẩm Sương không cao như vậy.

Anh nhìn mấy giây, xoay người đi tìm Tổng Ngọc Tiên.

Bạch Cẩm Sương mang vẻ mặt hoảng hốt đi vào phòng nghỉ, Lâm Thanh Tuấn vô cùng kinh ngạc: "Cẩm Sương, em làm sao vậy?” Bạch Cẩm Sương ngẩn ra, vội vàng lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ là sợ lỡ giờ lên máy bay, cho nên đi nhanh một chút thôi!"

Lâm Thanh Tuấn gật đầu: "Không còn nhiều thời gian nữa, chúng ta lên máy bay!"

Mãi đến khi lên máy bay, Bạch Cẩm Sương mới thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện năm đó khiến cho cô vô cùng chật vật, suốt đời này, cô không muốn đối mặt với tình cảnh đó nữa.

Trên máy bay, Bạch Cẩm Sương ngủ li bì.

Xuống máy bay, bọn họ đi thẳng về công ty, đặt khách sạn.

Khí hậu ở Nha Trang bốn mùa như xuân, hoa cỏ xanh biếc vô cùng nhiều, là nơi lí tưởng để sống.

Bạch Cẩm Sương vừa xuống máy bay, đã đem lòng thích thành phố ấm áp này.

Chẳng qua, bọn họ đến đây để thí đấu, Bạch Cẩm Sương không chạy loạn, ở yên trong khách sạn nghỉ ngơi.

Ngày thứ hai, Lâm Thanh Tuấn dẫn bọn họ đi xem nơi So tài.

Xem xong nơi so tài, Bạch Cẩm Sương về khách sạn, định bụng nghỉ ngơi, bổ sung tinh thân để đối mặt với trận thi đấu ngày mai.

Kết quả, vào buổi tối, Lâm Thanh Tuấn qua gọi cô: "Cẩm Sương, tối nay toàn bộ nhà thiết kế tới đây, mọi người đề nghị cùng đi ra ngoài ăn cơm, làm quen một chút, còn có đoàn giám khảo cũng đến, em chuẩn bị đi, chờ chút rồi cùng đi!"

Bạch Cẩm Sương gật đầu, trong lúc này không nên làm gì khác người, nếu không, sẽ bị mọi người chỉ trỏ, bài xích.

Bạch Cẩm Sương thay một bộ quần áo khác, đến khi Lâm Thanh Tuấn đến gõ cửa lần thứ hai, đi ra khỏi cửa.

Trên cơ bản các nhà thiết kế tới đây, đều là đi cùng nhau.

Bữa cơm tối nay, nói là để mọi người làm quen, thật ra, vẫn là mời đoàn giám khảo bình phẩm bữa cơm.

Bạch Cẩm Sương, Lâm Thanh Tuấn và Thượng Vân Dương, ba người đi cùng nhau đến khách sạn Ngũ Nhất ở Nha Trang.

Bạch Cẩm Sương thoáng ngạc nhiên: "Ở khách sạn Ngũ Nhất?"

Lâm Thanh Tuấn gật đầu: "Đúng vậy, lúc anh nhận được tin tức, còn giật mình đó, lại là khách sạn của nhà họ Tần! Chẳng qua, cũng rất bình thường, cuộc thi trang sức đá quý lần này, khách sạn tập đoàn Ngũ Nhất nhà họ Tần chính là bên tài trợ, ăn cơm chọn khách sạn của nhà họ Tân, cũng là lẽ thường!: Bạch Cẩm Sương gật đầu, chuyện liên quan đến nhà họ Tân, cô cũng không muốn nhiều lời.

Kết quả, Thượng Vân Dương bên cạnh liền tục huých tay, tự cho là biết rất nhiều, vẻ mặt hâm hộ: "Giám đốc Lâm, tôi nghe bạn bè nói, cậu chủ nhà họ Tân hai hôm trước vừa về nước đấy! Chắc là quay về để thừa kế gia sản đi!"

Lâm Thanh Tuấn biết Bạch Cẩm Sương không thích nói về đề tài này, giọng điệu của anh ta cũng nhạt đi vài phần: "Ừ, chắc thế, anh cũng không rõ lắm!"

Lâm Thanh Tuấn và Bạch Cẩm Sương không hùa theo, ánh mắt của Thượng Vân Dương né tránh, ngượng ngùng ngậm miệng.

Ba người đến phòng bao lớn đã được chuẩn bị xong ở khách sạn.

Trong phòng có ba bàn tròn lớn, mỗi bàn đủ cho mười một người, trên cơ bản là vừa vặn.

Giám khảo có năm người, nhà thiết kế tranh tài tham gia, tống cộng hai mươi ba người, hơn nữa còn có người phụ trách của địa phương, tính sơ qua là đủ.

Các nhà thiết kế trang sức đá quý tham gia tranh tài cũng đã tới từ lâu, mọi người ở trong phòng bao, chờ đoàn giám khảo tới.

Bạch Cẩm Sương trước giờ không thích loại tiệc kiểu này, thoáng không yên lòng.

Mãi đến khi có người đấy cửa đi vào: "Mọi người mau đứng dậy, các giám khảo đến rồi."

Bạch Cẩm Sương đứng dậy cùng mọi người, nhìn về phía cửa phòng bao.

Cửa phòng bị đẩy ra, năm giám khảo nổi nhau đi vào.

Tâm nhìn của Bạch Cẩm Sương, rơi vào một vị giám khảo trẻ tuổi đi sau cùng, người lập tức ngây ngẩn.