Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 1071: Tương lai mọi chuyệnđều có thể xảy ra




**********

[ Vân Yến: Cẩm Sương, cảm ơn cậu.. cho đến bên giờ vẫn có thể hiểu tớ như thế, thật cảm ơn cậu!} [ Bạch Cẩm Sương: Vậy lần này cậu đi.... Bạch Cẩm Sương lúc đầu muốn hỏi cô ấy trong lòng có dự định gì với Sở Tuấn Thịnh không, thế nhưng là, lại sợ vô duyên vô cớ làm cô ấy khổ sở, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không hỏi gì, kết quả là gõ trước mấy chữ không cẩn thận lại gửi đi.

Lúng túng hơn chính là, Vân Yến nhận ra Bạch Cẩm Sương muốn hỏi cái gì. [ Vân Yến: Cậu định hỏi tớ có định tìm Sở Tuấn Thịnh, có định thích anh ta nữa không đúng không?1 [ Bạch Cẩm Sương: Tớ chỉ là lo lắng cậu nghĩ quẩn, dù sao, một mình cậu ra ngoài tớ cũng rất lo lắng!1 [ Vân Yến: Cậu không cần lo lắng cho tớ, đối với Sở Tuấn Thịnh, hai ngày này tớ... cũng có như khổ sở đủ rồi, tự trách đủ rồi, có một số việc tớ cũng không muốn lại làm khó anh ấy, làm khó chính mình, tớ biết ơn hai lần anh ấy cứu tớ, cũng cảm ơn anh ấy đã từng thích tớ, nhưng là, lần này anh ấy kiên quyết chia tay, anh ấy chủ động từ bỏ tớ, tớ không thể gọi người vờ ngủ dậy được, tớ cũng không thể tìm thấy người luôn cố gắng trốn tớ, cho nên... Đến tận đây tớ cũng không thể nói gì hơn, coi như là buông tha cho anh ấy, cũng là buông tha cho mình! 1

Bạch Cẩm Sương nhìn thấy tin nhắn của Vân Yến, bất đắc dĩ thở dài. [ Bạch Cẩm Sương: Ôm một cái, cậu có thể nghĩ như vậy cũng tốt, chuyện tương lai không ai nói trước được, cứ yêu mình đã, tương lai... chuyện gì cũng có thể xảy ra!] [ Vân Yến: Đúng vậy, cậu cũng chăm sóc cho mình thật tốt, tớ đi đây! [ Bạch Cẩm Sương: Ừ, đi đường cẩn thận

Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Vân Yến không tiếp tục gửi tin nhắn đến, cô nhìn chằm chằm lịch sử trò chuyện của hai người, trong lòng cảm giác phiền muộn không thể nói ra.

Cô hiểu Vân Yến, Vân Yến nói bình tĩnh như thế, bảo buông tha cho Sở Tuấn Thịnh, cũng buông tha cho chính cô ấy, thế nhưng ai cũng biết, cô ấy rốt cuộc đã khóc thầm bao nhiêu lần!

Chỉ là chuyện tình cảm cô có đau lòng cho Vân Yến cũng không giúp được cái gì, chỉ là hi vọng cô ấy lần này đi ra ngoài giả sầu, tâm tình có thể tốt hơn một chút.

Cùng lúc đó, Mặc Tu Nhân đứng ở cuối hành lang phòng nghiên cứu, mặt không thay đổi nghe điện thoại, giọng Sở Hạnh Từ vang lên: “Tổng giám đốc Mặc, anh có thể bắt đầu bán tháo cổ phần tập đoàn Thẩm Thanh rồi, còn có, ngày mai nhớ đến tham gia hôn lễ của tôi!”

Con ngươi Mặc Tu Nhân co lại: “Anh còn dự định tiếp tục hôn lễ sao?"

Giọng Sở Hạnh Từ nghe băng lãnh giống như là không mang theo chút tình cảm nào: “Tổng giám đốc Mặc, anh thấy ai báo thù mà báo thù một nửa chưa?"

Con ngươi Mặc Tu Nhân lấp lóe, đối với anh ta không có đánh giá gì, chỉ là giọng tỉnh táo mở miệng hỏi: "Lục Thành Ngôn nói như thế nào?"

Sở Hạnh Từ nghe được tên của Lục Thành Ngôn, tốt xấu gì cũng có phản ứng, anh ta hắn trầm mặc mấy giây, mới mở miệng: "Cậu ta thành người thực vật, bác sĩ nói, khả năng tỉnh lại không đến một phần trăm!”

Mặc Tu Nhân nhíu mày: "Rất tốt, so với việc cậu ta ra ngoài gây họa thì tốt hơn nhiều!”

Sở Hạnh Từ biết Mặc Tu Nhân bởi vì chuyện lúc trước mà cực kỳ chán ghét Lục Thành Ngôn, anh ta cũng không phản ứng nhiều với Mặc Tu Nhân.

Dù sao, nếu như Lục Thành Ngôn lần này không thành người thực vật, Mặc Tu Nhân sợ là cũng sẽ không cho cho cậu ta đường sống, đến lúc đó, cậu ta với Mặc Tu Nhân sợ rằng không chết cũng phải chết.

Chuyện này rất bất lợi với sự báo thù của anh ta, Sở Hạnh Từ từ nhỏ đến lớn tất cả dự đình đều vì một mục đích duy nhất đó chính là báo thù.

Anh ta bây giờ đi đến bước này, anh ta thậm chí không biết, ngoại trừ báo thù, anh ta còn có thể làm cái gì, cho nên, trong lòng anh ta có từng chần chừ do dự qua, cuối cùng, đến cùng cũng không thể nào từ bỏ.

Mặc Tu Nhân thấy Sở Hạnh Từ không nói lời nào, cũng không muốn nói thêm gì nữa, chỉ là nhàn nhạt mở miệng: "Vậy tôi chúc tổng giám đốc Sở tân hôn hạnh phúc sớm, không có gì nữa thì tôi cúp máy!”

Mặc Tu Nhân nói dứt lời, liền cúp điện thoại, gọi cho Triệu Văn Vương, bắt đầu âm thầm bán tháo cổ phần tập đoàn Thẩm Thanh.

Sở Hạnh Từ cũng đã định kết hôn, vậy là đã rõ, anh ta đã chuẩn bị kĩ càng mọi thứ, cao ốc tập đoàn Thẩm Thanh, sợ là sẽ sụp đổ toàn diện.

Mặc Tu Nhân thông báo xong cho Triệu Văn Vương, liền về phòng nghỉ tìm Bạch Cẩm Sương.

Anh mới vừa vào cửa, đã nhìn thấy Bạch Cẩm Sương cầm điện thoại lướt, sắc mặt hình như có chút khó chịu.

Anh đi qua, ngồi xuống bên cạnh Bạch Cẩm Sương, kéo người lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng cô: "Đừng khó chịu, Bông Vải nhất định sẽ khá hơn!"

Anh thật sự không thể thấy Bạch Cẩm Sương khó chịu, trước đó còn đang suy nghĩ, Đàm Phi Tuấn nhắc Bạch Cẩm Sương đừng nên qáu hi vọng cực kỳ đúng, lúc này nhìn thấy Bạch Cẩm Sương khó chịu, liền lập tức đổi ý.

Mặc Tu Nhân lại còn tưởng rằng, Bạch Cẩm Sương trong lòng đang lo lắng Tần Minh Huyền, cho nên mới khó chịu như thế. Kết quả, Bạch Cẩm Sương nghe thấy tiếng Mặc Tu Nhân, từ trong ngực ngẩng đầu nhìn anh một chút: "Em không phải khó chịu chuyện này!” "Ây.." Mặc Tu Nhân ngẩn người: "Vậy em đang khó chịu cái gì?" Bạch Cẩm Sương mím môi: “Vân Yến từ chức!"

Mặc Tu Nhân có chút nhíu mày, trầm mặc một lát, mở miệng nói: "Thật ta như thế cũng tốt, cô ấy bây giờ cũng không có tâm trạng làm việc!”

Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân một chút, Mặc Tu Nhận nói thế đương nhiên cô cũng hiểu, chỉ là trong lòng cô khó chịu mà thôi.

Nhưng nghe được Mặc Tu Nhân nói như vậy, trong lòng cô vẫn có có chút khúc mắc, nhịn không được nói ra: “Không có Vân Yến, bộ phận thiết kế của các anh còn lại bao nhiêu nhà thiết kế chứ, anh nói nghe nhẹ nhàng quá!”

Mặc Tu Nhân vuốt vuốt tóc Bạch Cẩm Sương, bất đắc dĩ mở miệng: "Em nhìn em đi, đúng là mang thai một lần ngốc ba năm, em quên là đồ đệ Cổ Lạp của em đã vào làm ở bộ phận thiết kế của Trang sức đá quý Hoàng Thụy chúng ta rồi à!”

Bạch Cẩm Sương: ".."

Tức thật, cô đúng là quên mất!

Mặc Tu Nhân nhìn khuôn mặt nhỏ đang kìm nén của cô, nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt của cô, cười khẽ: "Nếu để cho Cổ Lạp biết, sư phụ của cô ấy đã quên cô ấy trong xó xỉnh nào đó rồi, cô ấy chẵ cũng sẽ tức đến chết!”

Bạch Cẩm Sương nghe nói như thế, lập tức mở to hai mắt trừng anh: “Không cho anh nói lung tung với Cổ Lạp!” Mặc Tu Nhân mím môi cười nhẹ gật đầu: "Được, anh không nói với Cổ Lạp, vậy em phải nói cho anh, vừa rồi em không vui như thế, chỉ là bởi vì Vân Yến từ chức sao?"

Bạch Cẩm Sương nghe nói như thế, không khỏi thở dài: "Đương nhiên vẫn là bởi vì chuyện của cô ấy và Sở Tuấn Thịnh rồi, cô ấy nói, Sở Tuấn Thịnh đã muốn từ bỏ thì cô cũng sẽ buông tha cho Sở Tuấn Thịnh, cũng là buông tha cho chính cô, em nghe như thế, trong lòng thấy khó chịu, anh nói xem Sở Tuấn Thịnh rõ ràng là thích Vân Yến như thế.”

Mặc Tu Nhân nghe xong câu này, liền biết cô đang xoắn xuýt cái gì.

Con người của anh lấp lóe, mở miệng nói: "Cẩm Sương, em có nghĩ đến việc giả sử như Vân Yến nói cho bố mẹ cô ấy là cô ấy muốn kết hôn, nhưng là đối tượng là người tàn tật, đứng không dậy nổi, bố mẹ cô ấy có đồng ý hay không không?"

Bạch Cẩm Sương giật mình.

Mặc Tu Nhân tiếp tục nói: "Nếu như Sở Tuấn Thịnh không xảy ra việc gì, vậy thi hai nhà bọn họ cũng coi là môn đăng hộ đối, thế nhưng Sở Tuấn Thịnh hiện tại... anh hỏi bác sĩ rồi, xem như nghị lực của anh ấy có nghị lực phi thường, có thể tự mình đứng lên cũng là người thọt, em cảm thấy bố mẹ Vân Yến có thể chấp nhận việc con gái bảo bối gả cho một người thọt, thậm chí tàn phế không đứng dậy nổi không?”

Bạch Cẩm Sương nghe Mặc Tu Nhân nói, cảm giác trong lòng càng khó chịu hơn.

Mặc Tu Nhân nói: "Thật ra, cái này rất dễ để giải thích, bất kể bố mẹ nào thật ra cũng không đồng ý gả con cái của mình cho người tàn tật, Sở Tuấn Thịnh và Vân Yến chia tay, một mặt là không muốn để cho cô tiếp tục chịu đựnng sự thật tàn nhẫn cùng anh, vì chuyện này cũng là do sự kiêu ngạo bên trong của anh ta nữa, cũng là bởi vì không nỡ để Vân Yến nhìn thấy anh ta đi không nổi, cảm giác khó chịu, lấy dao cùn cứ vào còn đau đớn, tra tấn con người hơn việc một đao là kết thúc hơn nhiều.