Bạch Cẩm Sương nói đến đây, mặt không khỏi đỏ lên. Mặc Tu Nhân nhìn bộ dạng thẹn thùng này của cô, nhịn không được cười nhẹ, gật gật đầu: "Ừm, tất cả nghe theo em!”
Bạch Cẩm Sương mấp máy môi, không nói thêm gì nữa.
Mặc Tu Nhân đột nhiên đi tới, đưa tay ôm lấy Bạch Cẩm Sương: "Chuyện vừa rồi... Em đừng nghĩ nhiều!”
Bạch Cẩm Sương nhìn anh một cái: “Anh nói là chuyện bố mẹ của Tần Minh Lệ sao?” Mặc Tu Nhân gật gật đầu: "Ừm, anh sợ em suy nghĩ nhiều!”
Gần đây cảm xúc của Bạch Cẩm Sương hay thay đổi, tâm tư mẫn cảm, Mặc Tu Nhân khuôn thay đổi biểu cảm trước mặt hai vợ chồng nhà thiết kế kia, lúc này mới hậu tri hậu giác, sợ Bạch Cẩm Sương cảm thấy mình tàn nhẫn.
Bạch Cẩm Sương nhìn anh, thần sắc có chút phức tạp: "Nói cho cùng, vẫn là do bọn họ quá tham lam, nếu như chuyện này dừng lại sau cái chết của Tần Minh Lệ, em tin là anh sẽ không làm khó bọn họ nữa!”
Nghe được Bạch Cẩm Sương nói như vậy, Mặc Tu Nhân mới thở phào nhẹ nhõm: "Đúng vậy... Từ đầu anh đã định buông tha cho bọn họ, thế nhưng... bọn họ nhất định phải đến lừa tiền, anh vừa nghĩ đến tình huống bây giờ của Sợ Thịnh, anh liền không nhịn được dạy dỗ bọn họ!”
Bạch Cẩm Sương đưa tay kéo cánh tay Mặc Tu Nhân: “Anh không cần giải thích nhiều, em hiểu cả!”
Mặc Tu Nhân cúi đầu hôn lên trán cô: “Chúng ta đi xuống nhà ăn cơm thôi, Bông Vải vẫn đang chờ!” Bạch Cẩm Sương nhẹ gật đầu: "Ừm, đi thôi!"
Hôm sau, Bạch Cẩm Sương nhận điện thoại của Đàm Phi Tuấn, bệnh nhân tình nguyện thử nghiệm thuốc bên kia, có triệu chứng tương đối nhẹ là thở khò khè cuối cùng cũng hoàn toàn khỏi hẳn.
Nói thật, cái này không chỉ có là tiến bộ trong lịch sử y học nhân loại, càng làm cho Bạch Cẩm Sương thấy đầy hi vọng về việc sau này Tần Minh Huyền sẽ chuyển biến khá hơn.
Tâm tình mấy ngày nay lo lắng, bây giờ cũng như mây mù tan đi, thấy được mặt trời.
Buổi trưa, Bạch Cẩm Sương liền gọi cho Mặc Tu Nhân, hai người đẩy hết công việc buổi chiều, nhanh chóng đưa Tần Minh Huyền đi đến phòng nghiên cứu của Đàm Phi Tuấn.
Đàm Phi Tuấn nhìn hai vợ chồng Bạch Cẩm Sương, hai người này ngày bình thường đều có thể bình tĩnh trước mọi chuyện, bây giờ trên mặt lại kích động rõ ràng.
Ông ấy mở miệng nói: “Hai người chờ một chút đã, tôi đã một thời gian không kiểm tra tình trạng cơ thể cho Bông Vải, tôi làm kiểm tra cho cậu bé cái đã, để xác định phương án chữa trị”
Bạch Cẩm Sương nghe nói như thế, ánh mắt không hề chớp mắt nhìn Đàm Phi Tuấn: “Chú Đàm, Bông Vải sẽ khỏi hẳn, đúng không?"
Nhìn thấy ánh mắt đầy mogn chờ của Bạch Cẩm Sương: “Ừm, nếu như không có chuyện gì bất ngờ, hẳn là sẽ khỏi hẳn!”
Ông ấy dừng một chút, tiếp tục nói: "Chỉ là trên thế giới này không có trăm phần trăm, giống như phẫu thuật cho bệnh nhân, chắc chắn sẽ có phần trăm không thành công, dù sao thể chất của mỗi người cũng không giống nhau, hai người trước tiên... tỉnh táo một chút, chúng ta từ từ bắt đầu điều trị, cái này cần một quá trình rất dài!”
Bạch Cẩm Sương nghe Đàm Phi Tuấn nói thế, đầu óc gần như lập tức tỉnh táo lại.
Đúng thế, mọi thứ đều có khả năng không thành công, huống gì là chuyện chữa bệnh, cô không thể xem Đàm Phi Tuấn như thần, cô đương nhiên hi vọng Bông Vải khỏi hẳn, nhưng chẳng có chuyện gì truyệt đối, cô cũng phải chuẩn bị tâm lý lỡ như không thể điều trị khỏi.
Nghĩ tới đây, cô nhìn Đàm Phi Tuấn: “Chú Đàm, tôi biết, tôi sẽ chuẩn bị tốt tâm lý, ngài cứ việc chữa trị cho Bông
Vải là được rồi!”
Đàm Phi Tuấn nhẹ gật đầu, đưa tay vuốt vuốt tóc Tần Minh Huyền: “Đi thôi, Bông Vải, ông Đàm dẫn cháu đi làm kiểm tra!”
Đợi đến khi Đàm Phi Tuấn dẫn Tần Minh Huyền đi, sắc mặt Bạch Cẩm Sương có chút giật mình, Mặc Tu Nhân đưa tay nắm chặt tay của cô, nhỏ giọng an ủi: "Đã có tiền lệ thành công rồi, chúng ta... cứ bình tĩnh thôi là được!”
Bạch Cẩm Sương nhẹ gật đầu, không nói chuyện.
Mặc Tu Nhân cũng không dám nói gì khác, làm Bạch Cẩm Sương không vui, Bạch Cẩm Sương vô cùng lo lắng với bệnh bẩm sinh của Tần Minh Huyền, Mặc Tu Nhân nhìn thấy cả.
Chỉ là anh cũng bị mấy câu vừa rồi của Đàm Phi Tuấn nhắc nhở một chút, có đôi khi, hi vọng càng lớn, thất vọng lại càng lớn, nói cho cùng anh cũng không hi vọng Bạch Cẩm Sương hi vọng qua nhiều, lỡ như thất vọng thì chính cô lại không chịu được!
Mặc Tu Nhân nghĩ tới những thứ này, nhịn không được nắm chặt tay Bạch Cẩm Sương, giống như là tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân chờ Tần Minh Huyền làm kiểm tra ở phòng nghỉ của phòng nghiên cứu không bao lâu thì điện thoại di động của Mặc Tu Nhân vang lên.
Mặc Tu Nhân thấy là điện thoại của Sở Hạnh Từ, anh mấp máy môi, cuối cùng vẫn dự định ra ngoài nghe. Anh vuốt vuốt tóc Bạch Cẩm Sương, thấp giọng nói: “Cẩm Sương, anh ra ngoài nghe điện thoại!”
Bạch Cẩm Sương nghĩ rằng là chuyện bí mật, cũng không có để ở trong lòng, khẽ gật đầu: "Ừm, anh đi đi!” Mặc Tu Nhân cầm điện thoại đi ra ngoài.
Bạch Cẩm Sương trong lòng còn đang suy nghĩ miên man, nói thật, Đàm Phi Tuấn và Mặc Tu Nhân đã nhắc nhở cô, nhưng bệnh cả Tần Minh Huyền vẫn luôn là nút thắt trong trái tim cô, cô thật sự không thể không để tâm được.
Bạch Cẩm Sương nghĩ đến xuất thần, điện thoại đột nhiên vang lên tiếng chuông.
Bạch Cẩm Sương lấy lại tinh thần, lấy điện thoại di động ra xem, lại là tin nhắn của Vân Yến. [ Vân Yến: Cẩm Sương, tớ định đi khắp nơi, giải sầu một chút, trong khoảng thời gian này, tớ có thể sẽ không còn dùng di động, cậu đừng liên lạc với tớ! Cũng không cần lo lắng cho tớ! 1
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy tin nhắn này, thần kinh bỗng căng thẳng. [ Bạch Cẩm Sương: Cậu định đi đâu? Cậu Ngươi đi giải sầu, đi bao lâu a, công việc làm sao bây giờ? Đang nghỉ đông sao? 1 [ Vân Yến: Tớ cũng không biết mình muốn đi đâu, tùy tiện đi thôi, đi đâu cũng thế cả thôi, dù sao cũng chỉ để giải sầu, chỉ cần làm cho tâm tình tớ tốt hơn thì tớ sẽ ở lại mấy ngày, còn công việc thì... tớ nghỉ việc, lần này chắc tớ sẽ đi khá là lâu! 1
Bạch Cẩm Sương chăm chú nhìn vuốt điện thoại, tâm tình vô cùng phức tạp, cô chưa từng nghĩ tới, nhiều chuyện xảy ra như vậy, Sở Tuấn Thịnh chọn chia tay với Vân Yến, mà Vân Yến... cuối cùng chọn rời khỏi thành phố này đi giải sầu. [ Bạch Cẩm Sương: Vậy lúc nào thì cậu quay về?] [ Vân Yến: Khả năng là lúc nào tâm trạng tốt hơn thì quay lại, cũng có thể là... gặp được nơi nào đó hợp để ở lại, thì sau này chắc sẽ không quay lại nữa! 1
Bạch Cẩm Sương thấy cô nói như vậy, trong lòng đột nhiên khó chịu không tả được. [ Bạch Cẩm Sương: Không đi không được sao? Vân Yến! }
Cô còn nhớ rõ chuyện Sở Tuấn Thịnh nhờ mình chăm sóc Vân Yến. [ Vân Yến: Không đi không được nhà, Cẩm Sương, cậu biết đó, tớ rất khó chịu, nếu như tiếp tục ở lại thành phố này... tớ cảm giác sau này cũng sẽ không vui vẻ nổi! [ Bạch Cẩm Sương: Vậy được rồi, cậu đi đi, ở bên ngoài phải chăm sóc bản thân cho tốt, nếu như tâm tình tốt hơn thì nhớ phải mở máy gọi cho tớ, không được cắt đứt liên lạc với tớ, biết không? ] [ Vân Yến: Ừ, tớ sẽ không cắt đứt liên lạc với cậu, Cẩm Sương, cậu biết không, Cậu là thần tượng của tớ, nói thật, nếu như không phải là cậu, chuyện của tớ cũng sẽ không thể đi xa đến vậy, cậu là bạn tốt nhất của tớ, gặp chuyên gì đều khuyên bảo tớ cậu biết rõ tớ thực chất bên trong nhu nhược già mồm mà vẫn không chê tớ, tớ rất biết ơn cậu, nói thật là có quên ai tớ cũng sẽ không quên cậu! Chờ tớ... điều chỉnh lại tâm trạng, tớ sẽ tìm cậu! [ Bạch Cẩm Sương: Con bé ngốc, đừng tự gièm pha mình như thế, cậu rất tốt, chỉ là tính tình hơi nhạy cảm hay, yêu suy nghĩ lung tung, thích một người, liền dễ dàng bị nhất cử nhất động của người đó làm ảnh hưởng, tớ hiểu cậu mà!