"Vu Vi Vũ sống cùng một cô gái suốt 5 năm trời, quan hệ rất mờ ám. Nghe nói cô ta đang là diễn viên hạng A vụt sáng ngời ngời, tên là Lý Lạc Kỳ."
Người ngồi ở ghế sau xe dùng ngón trỏ vo ve chiếc nhẫn lớn đeo ở ngón cái, còn người ngồi trước thì giống như một thám tử. Anh ta đang hoàn thành nhiệm vụ của mình, kể hết những gì mà mình điều tra ra được. Vu Vi Khởi có vẻ khá ngạc nhiên, không nghĩ rằng sau bao nhiêu năm mà em trai mình lại có nhiều thay đổi đến như vậy.
Chuyện anh ta đem hết số tiền thừa kế sang Las Vegas sinh sống, để lại một mình Vi Vũ tay trắng tay vẫn còn học dang dở vẫn luôn là một khúc mắc trong lòng. Mặc dù sau khi làm sáng tỏ quan hệ giữa cha mẹ họ, thì tình anh em này cũng không có gì khởi sắc.
"Lý Lạc Kỳ?"
"Dạ phải! Cô ta năm nay 23 tuổi, lúc bước chân vào show biz đã được Vu Vi Vũ nâng đỡ hết mình. Bây giờ, họ đang sống cùng nhau tại dinh thự."
Vu Vi Khởi nhếch môi cười, lướt điện thoại xem các bảng tin hot search lúc trước đều là tin tức và hình ảnh của hai người bọn họ. Nhan sắc này của Lạc Kỳ, quả thực đã thu hút anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Một người đẹp sắc sảo như vậy, trên đời này vẫn còn tồn tại sao?
Đang lái xe rất bình thường, thì bỗng nhiên tài xế dừng lại làm Lạc Kỳ suýt nữa đập đầu vào ghế trước mặt. Cô nhíu mày hỏi.
"Có chuyện gì vậy?"
"Cô Lạc! Chiếc xe trước mặt đột nhiên bẻ lái, tôi không phanh kịp."
Lạc Kỳ thở dài, còn chưa đến được show diễn thì đã gặp phải sự cố. Cô còn chưa kịp bảo tài xế xuống xe xử lý thì tài xế của chiếc xe kia đã xông đến đập cửa.
"Ông kia! Xuống xe! Xuống xe cho tôi!"
Cậu ta dù gì cũng là thanh niên trai tráng, đối xử với người lớn tuổi hơn mình quả thật chẳng có tí phép tắc nào. Cô biết bây giờ đang ở ngoài đường, nếu như mình ra mặt thì sẽ có rất nhiều bất lợi. Chỉ cần xử lí không khôn khéo, đám báo chí sẽ lập tức có cơ hội tranh nhau viết bài.
Nhưng nhìn bác tài xế bị tên kia lôi kéo xuống xe như vậy, máu nghĩa hiệp trong lòng của Lạc Kỳ lại sôi trào. Cô bất ngờ đẩy cửa bước chân ra, giọng nói thanh thoát nhưng đầy mạnh mẽ vang lên.
"Đủ rồi!"
Tên tài xế trẻ kia đang cầm cổ tay của ông bác, thấy cô bước ra thì lập tức im bặt. Người đàn ông vẫn còn ngồi trong chiếc xe đối diện, lập tức nhìn ra được cô gái này chính là người mình vừa nhắc đến. Cô không cần đợi tên tài xế đó nói gì, đã gỡ tay cậu ta ra khỏi tay của bác tài xế tội nghiệp.
"Cư xử với người lớn tuổi như vậy, tôi không nghĩ rằng anh là người được giáo dục tốt."
Vu Vi Khởi ngồi trong xe, nheo mắt nhìn người con gái mặc chiếc váy trắng ôm cơ thể lộ ra thân hình tuyệt đẹp. Anh ta đưa tay lên xoa xoa môi mình, nhìn xem Lạc Kỳ rốt cuộc định làm gì tài xế riêng của anh ta.
Cô bảo bác tài của mình vào trong xe ngồi, chuyện này cô sẽ tự mình giải quyết. Thoáng thấy trong xe đối diện còn có người, cô nghĩ chắc là chủ của cậu này nên đã lên tiếng nói.
"Gọi người ngồi trong xe đó ra đây đi!"
Vu Vi Khởi nhìn thấy Lạc Kỳ đang chỉ tay về phía mình, không cần người đến gọi cũng vui lòng mở cửa bước ra. Cô và anh ta chạm mặt nhau, nhưng chỉ có anh ta là biết rõ cô là ai, có mối quan hệ thế nào với Vi Vũ. Anh ta tiến đến gần, nhan sắc kinh diễm của Lạc Kỳ càng giống như một mồi câu mê hoặc khiến anh ta bất giác cong môi.
"Chào cô! Có chuyện gì vậy?"
Lạc Kỳ cười lạnh, khoanh tay lại ra vẻ ung dung nhìn anh ta.
"Xe của anh rẽ hướng bất ngờ tông vào xe tôi, làm tôi trễ hẹn một sự kiện quan trọng. Bây giờ anh còn ra vẻ vô tội, hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì nữa sao?"
Vu Vi Khởi quay người lại nhìn chiếc xe của mình, dòng xe Rolls Royce màu đen này là dòng xe mà anh ta ưa chuộng nhất. Không hiểu cú tông đó thế nào, mà đầu xe của anh ta lại méo một bên, trong khi chiếc Maserati của cô chẳng có chút tổn hại nào ngoài trầy xước. Lạc Kỳ cũng đã trông thấy, xem như mình cũng còn một phần may mắn vì cả người và xe không sao. Có điều cách cư xử của cậu tài xế kia khiến cô không chấp nhận được.
Lạc Kỳ vẫn chưa tắt nụ cười lạnh nhạt trên môi, lên tiếng nói.
"Tôi không biết anh dạy bảo người của mình như thế nào, mà lại để anh ta ức hiếp một người lớn tuổi hơn mình như vậy."
Vu Vi Khởi bất giác nhìn sang, ánh mắt của anh ta lúc này quả thực có ám khí bức người khiến Lạc Kỳ có chút giật mình. Nhưng cô không phải hoảng sợ vì thái độ đó của anh ta, mà giật mình vì đôi mắt này rất giống với đôi mắt của một người mà mình ngày đêm nhìn thấy.
Ánh mắt này, tại sao lại giống Vu Vi Vũ đến như vậy?
Anh ta răn đe tài xế của mình trước mặt cô.
"Ai cho cậu hành xử không đúng mực như vậy? Mau xin lỗi cô Lý đi!"
Lạc Kỳ có vẻ ngạc nhiên.
"Anh biết tôi?"
Vu Vi Khởi cong môi cười thân thiện.
"Danh tiếng của cô Lý đây vang dội như vậy, tôi làm sao mà không biết được?"
Cô gật đầu, cũng không chấp nhặt nữa mà chỉ để cậu tài xế kia xin lỗi tài xế của mình. Thời gian đến tham dự sự kiện tại show diễn cũng đã bị trễ, cô không kịp chào tạm biệt người đàn ông kia mà chỉ quay bóng lưng lại đưa tay lên ra dấu. Vu Vi Khởi cong môi cười, nhìn chiếc Maserati đen từ từ rời đi.
Người phụ nữ này, là của Vu Vi Vũ đó sao?