"Hửm... Ư a..."
Chân của Lạc Kỳ vừa được Vi Vũ tách ra, mấy đầu ngón tay anh mới vừa mơn trớn được một chút thì điện thoại trên bàn đã reo. Cả hai giật mình dừng lại, sau đó cùng nhau nhìn về phía tiếng chuông đang vang lên dữ dội.
"Anh có điện thoại kìa!"
"Không quan trọng."
Anh vờ như mình không nghe thấy gì, tiếp tục nghịch ngợm vờn quanh hoa nguyệt của cô. Chân cô run rẩy, lúc khép lúc hở ra lại trông vô cùng tà mị. Nhưng tiếng chuông điện thoại cứ reo lên không ngừng như vậy, thật sự khiến người ta rất bực mình. Lạc Kỳ đẩy anh ra, nhìn qua bên bàn.
"Anh nghe đi đã!"
Vi Vũ khó chịu ngồi thẳng lưng, anh chỉnh lại áo sơ mi cho ngay ngắn rồi lấy điện thoại trên bàn. Bước chân xuống giường, Lạc Kỳ cũng chỉnh đốn lại quần áo của mình một chút. Cô nhìn anh đi đến bên cửa sổ, một tay cầm máy một tay chống ngang hông có vẻ không vui.
Anh rất ít khi để chuyện gì đó làm phân tâm khi đang tập trung vào một vấn đề, vậy nên cuộc điện thoại này đến rất không đúng lúc. Chỉnh váy áo xong, Lạc Kỳ đi chân trần trên nền gạch hoa đến chỗ của Vi Vũ, cũng không cố ý nghe anh nói chuyện.
"Là anh sao?"
Giọng anh vẫn trầm như vậy, nhưng khi hỏi câu này cô vẫn nghe ra được anh đang ngạc nhiên. Rốt cuộc thì người đang gọi đến là ai?
Trong đầu Lạc Kỳ chợt nhảy số, không lẽ là người mà cô vừa nghĩ đến hôm trước.
Vu Vi Khởi?
"Nghe nói anh đã định cự ở Las Vegas rồi, sao còn muốn quay về?"
Nghe nhắc đến Las Vegas, Lạc Kỳ càng thêm phần khẳng định người đang nói chuyện với Vi Vũ là anh trai của anh. Hai người họ đã mất liên lạc lâu như vậy rồi, hơn nữa cũng không có vẻ thân thiết. Bây giờ Vu Vi Khởi đột nhiên trở về, liệu có sóng gió gì xảy ra hay không?
Cuộc điện thoại kết thúc, lúc này cô vẫn đang nghĩ vu vơ nên không để ý Vi Vũ xoay người lại. Lồng ngực của anh sát gần cô, mùi hương hổ phách lại phả vào thơm dễ chịu. Cô giật mình một cái lùi ra sau, anh cũng cúi đầu xuống nhìn.
"Nghe thấy rồi?"
Lạc Kỳ nhìn anh chớp mắt, ra vẻ vô tội mà gật đầu. Cô nhìn anh đi lướt qua mình đến ngồi trên giường, sắc mặt có vẻ không tốt.
"Anh của anh, sẽ từ Las Vegas trở về sao?"
Vi Vũ gật đầu. Anh vẫn còn nhớ mình và người anh này từ nhỏ đã vốn không hoà thuận, thường xuyên xảy ra xô xát. Trong mắt của Vu Vi Khởi, mẹ anh luôn là người thứ ba xen chân vào hạnh phúc của gia đình anh ta. Nhưng hiện thực thì vẫn luôn tàn khốc. Mãi sau này khi cả mẹ của Vi Vũ và mẹ anh ta mất đi, cả hai mới biết được rằng cha của họ và mẹ anh đã yêu nhau từ trước.
Gia đình bên ngoại của Vi Vũ rất có quyền thế, còn cha anh thì lại tay trắng chẳng có gì. Bọn họ phản đối hai người đến với nhau chỉ vì không môn đăng hộ đối. Cha anh bôn ba khắp nơi, lúc sa cơ thất thế thì gặp được mẹ của Vi Khởi rồi kết hôn và sinh anh ta ra.
Tình yêu thì luôn có những chuyện chẳng ai lường trước được. Yêu nhau đã mấy năm trời mà không đến được bên nhau, ông Vu khó lòng mà quên được người cũ nên cứ hoài vấn vương. Sau khi gặp lại mẹ của Vi Vũ, gia đình của bà vì trải qua biến cố mà cũng tán gia bại sản. Ông đau lòng, cuối cùng làm ra chuyện tội lỗi với người vợ trước, nhưng cũng chỉ đành chấp nhận số phận.
Cuộc đời của Vi Vũ và Vu Vi Khởi cũng chẳng ai tươi sáng hơn ai, họ cũng có những góc khuất mà khó ai hiểu được. Sau khi cha mẹ đều qua đời, vết rạn nứt về tình anh em giữa họ càng thêm rõ rệt. Mặc dù không còn bồng bột như lúc nhỏ, thường hay cãi vã đánh nhau. Nhưng Vi Vũ trong mắt của Vu Vi Khởi vẫn luôn là một cái gai ghim sâu vào máu thịt.
Sau khi nhận cuộc gọi từ anh trai, Vi Vũ cũng không còn nhã hứng để đùa nghịch với Lạc Kỳ. Anh ra khỏi phòng rồi xuống thẳng phòng khách, làm cô cũng phải đi theo.
"Đã nhiều năm rồi không liên lạc. Bây giờ anh ta về đường đột như vậy chắc phải có lí do chứ?"
Vi Vũ trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng trả lời.
"Có hạng mục đầu tư lâu dài ở đây, nên sẽ trở về đây sinh sống."
Lạc Kỳ ngạc nhiên.
"Thật sao? Vậy căn hộ cao cấp của anh ta ở Las Vegas bỏ không à?"
Cô vừa hỏi dứt câu, Vi Vũ liền đánh mắt nhìn thẳng về phía này. Ánh mắt này của anh tĩnh lặng, dường như mang theo mấy phần dò xét.
"Em có vẻ quan tâm đến anh ta lắm?"
Lạc Kỳ chớp mắt, sau đó cười trừ.
"Làm gì có? Tôi chỉ là tò mò thôi."
Vu Vi Vũ! Anh ta có vẻ không thích Vu Vi Khởi, cũng không có ý định ra sân bay đón anh trai từ Mỹ trở về. Có điều bây giờ sự nghiệp của cả hai đều đang trên đà phát triển. Anh ta ở nơi này làm mưa làm gió đã lâu, nay lại có thêm một người xuất hiện, liệu có phải muốn đấu đá nhau không?
Show diễn thời trang sắp tới của nhà thiết kế David, đặc biệt mời Lạc Kỳ đến tham dự với vai trò khách mời ngồi ở hàng ghế đầu. Cơ hội này có vẻ đến rất đúng lúc, vừa hay cô cũng muốn tìm hiểu một chút về lĩnh vực thời trang và lấn sân sang đó. Một người có sẵn nhan sắc và vóc dáng như Lạc Kỳ, dấn thân vào con đường trở thành người mẫu cũng không phải là khó.
Vừa mới từ bệnh viện trở về, thi thoảng sức khỏe của Vi Vũ cũng chưa được tốt mà thường xuyên đầu đầu. Vậy nên show diễn lần này Lạc Kỳ đã bảo tài xế đưa mình đến sự kiện bằng chiếc Maserati đen mà không muốn phiền đến anh. Thời gian từ nhà đến đó cũng chỉ mất 15 phút, nên Lạc Kỳ rất tranh thủ dừng tại một bệnh viện để nhờ tài xế vào trong kê đơn thuốc cho Vi Vũ.
"Tôi đợi ở ngoài xe, bác vào trong giúp tôi nhé!"
Lạc Kỳ thở dài, việc Vi Vũ có người anh trai cùng cha khác mẹ từ lâu đã được cánh báo chí để mắt. Vì Vu Vi Khởi ở Mỹ nên bọn họ mới không có nhiều thời cơ săn bài. Bây giờ anh ta trở về, khác nào làm dậy sóng giới truyền thông. Cô nghe nói hôm nay là ngày anh ta từ Mĩ bay về, và chắc chắn rằng Vi Vũ sẽ không ra sân bay để đón.
"Cô Lạc! Có thuốc rồi ạ!"
"Ừm! Lái xe đến nơi tổ chức sự kiện đi!"