Vợ Nô Lệ

Chương 7: Hồ Ly Tinh




Nửa tháng sau.

Với sự chăm sóc chu đáo của Tư An. Tuyết Mộc Huệ cũng đã hồi phục trở lại. Hôm nay, cũng chính là ngày Mộc Huệ được xuất viện về nhà.

" Phu nhân, người cẩn thận, để Tư An đỡ người lên phòng "

Mộc Huệ trìu mến nhìn Tư An. Đứa bé này! Đúng là hiền hậu, nếu có một ngày cô bắt buộc phải rời khỏi Lâm gia, người cô nhớ nhất chắc hẳn là Tư An.

Còn việc, Tư An gọi Mộc Huệ là " Phu nhân " , so ra Tuyết Mộc Huệ vẫn chưa phải vợ của Lâm Thừa Hạo, cũng chưa phải là Lâm phu nhân. Cho nên, Tuyết Mộc Huệ vẫn chưa chính thức bước vào nhà.

" Tư An này! sau này đừng gọi phu nhân nữa! Gọi chị là Mộc Huệ được rồi, nếu nói ra, chị vẫn chưa phải là vợ của Lâm thiếu gia, em gọi chị như vậy, theo lẽ thì không được! "

" Vâng, chị Mộc Huệ, sức khỏe chị vẫn phải cần nghỉ ngơi, công việc dưới bếp cứ để em làm thay chị. Chị cứ yên tâm nghỉ ngơi thật tốt! "

Cũng từ sau bếp, tiếng bước chân lộp cộp của hai người làm.

" Này, Ngãi Vân cô có ngửi thấy mùi gì không? "
Loading...

Ngãi Vân đứng ngơ ngác nhìn Thi Lê.

" Mùi? Có mùi gì sao? "

Thi Lê vừa giận vừa nhục, chơi với nhau thân như vậy. Thật không hiểu ý nhau gì hết. Tức chết đi được!

" Cô thật sự không ngửi thấy sao? Là mùi của hồ ly đó! Nó còn rất nồng! "

Thi Lê vừa nói, nhấn mạnh hai chữ " hồ ly "

" A, Thi Lê, mũi của cô thật nhạy bén nha! Cô nói, hình như tôi cũng ngửi thấy rồi! Con hồ ly này, hình như còn rất mặt dầy, đuổi mãi không đi, vẫn muốn ở lại ăn bám! "

Ngãi Vân và Thi Lê vừa nói, mắt không khỏi liếc lườm Mộc Huệ. Vừa mới xuất viện, Mộc Huệ vẫn còn rất mệt, chỉ muốn về đến nhà là vào phòng ngủ, lấy lại sức để làm việc, không có tâm trạng để tranh cãi.

Nhưng Tư An thì không chịu được, họ thật sự rất quá đáng! Nếu còn tiếp tục nhịn, không biết họ còn làm ra trò gì khiến Mộc Huệ tủi thân nữa!

" Các người, thật quá đáng, sau lại nói chị Mộc Huệ như vậy! "

" Quá đáng sao? Đối với một kẻ, đã từng giết người thì không có gì gọi là quá đáng! " Ngãi Vân trừng mắt, thốt ra từng câu từng chữ một.

" Ngãi Vân nói đúng, Tuyết Mộc Huệ, cô đúng là ác độc...Thiếu gia và chị Lan Vy chuẩn bị đám cưới với nhau rồi! Thế mà, con hồ ly tinh như cô lại... "

Tư An rùng mình, nắm chặt hai tay. Quát vào mặt Thi Lê.

" Các người....các người nói đủ chưa! "

Thi Lê hung hăng tiến đến. Gián vào mặt Tư An một cái tát, đột nhiên, cằm Tư An bị một lực mạnh bốp đến khó coi.

" Tư An, từ khi nào mày có cái gan nói chuyện lớn tiếng như vậy với tao. Đừng nói với tao, mày nghĩ ả hồ ly này có thể chống lưng cho mày! Tư An ơi là Tư An....sao mày không thông minh được chút nào vậy! Cô ta, chỉ là một con chó do thiếu gia thương hại mới mang về đây! Mày nghe rõ chưa, đừng bao giờ, dỡ thói nói chuyện như vậy với tao! "

" Đủ rồi! "

Mộc Huệ hai mắt đỏ hoe nhìn Tư An, rồi quay sang nhìn Ngãi Vân và Thi Lê. Đây là, số phận của những người không có tiền và quyền lực sao? Người có tiền, thì có thể ức hiếp, chà đạp người khác sao?

Phải rồi, Mộc Huệ cô là một kẻ giết người, một kẻ phạm tội, đã đến lúc cô phải trả giá rồi! Tội cô làm, cô gánh, cô không muốn người cô yêu thương vì vậy, mà bị cô liên lụy..

" Đừng ức hiếp Tư An, tôi đi là được đúng không! "

Thi Lê đắc ý, vui mừng. Bỏ cằm Tư An ra! môi khẻ câu lên, nói.

" Cô biết điều đó! còn không mau biến đi, đồ bẩn thỉu! "

Tư An bị cái tát của Thi Lê làm cho ngã xuống sàn! Tư An khóc không thành tiếng, bất lực nhìn Mộc Huệ lê từng bước chân mệt mỏi.

" Cô đứng lại đó! "

Tiếng nói trầm, phát ra từ tầng trên, khiến mọi ánh mắt phải đổ dồn về.

" Thiếu, thiếu gia! "

Thi Lê mở to mắt nhìn Thừa Hạo. Thiếu gia đứng đó từ lúc nào? Cậu, cậu ấy đã nhìn thấy hết rồi sao?

" Thi Lê, từ khi nào, trong cái nhà này, cô có cái quyền đuổi người!? "

" Thiếu gia...tôi, tôi không có ý đó! " Thi Lê rung bần bật, khí phách lúc nãy, hình như chỉ có thể đối với kẻ yếu hơn mình.

Ngãi Vân thấy Thi Lê sợ đến nổi nói không nên lời. Nên liều mạng giải thích, đòi lại công bằng cho Thi Lê.

" Thiếu gia, Thi Lê chỉ đang đòi lại công bằng cho chị Lan Vy. Ả hồ ly này, là hung thủ hại chết chị ấy, vậy mà, vẫn có thể ung dung ở lại Lâm gia. Thiếu gia, người thật sự quên chị Lan Vy rồi sao? "

Thừa Hạo tức giận, hai mắt nheo lại. Nói hắn, đã quên Lan Vy sao? không bao giờ, Lan Vy là người hắn yêu sâu đậm, sao nói có thể quên là quên được chứ. Việc hắn tức giận ở đây, là đám người ở này lại ức hiếp người khác tại biệt thự của hắn.

Dù cho có hận, có muốn phanh thay Mộc Huệ ra thành trăm mảnh, chuyện đó cũng sẽ do Lâm Thừa Hạo hắn làm. Không đến việc, người khác thay hắn ức hiếp người khác.

" Trương quản gia, mau loi Thi Lê và Ngãi Vân bỏ vào rừng, không được để hai cô ta quay trở lại đây nữa! Nếu còn để tôi bắt gặp, ông cũng vào rừng ở luôn đi! "

" Vâng, thưa thiếu gia "