May mà Thừa Hạo đề nghị với Nhật Phong cách này để gỡ dán cược, nếu không anh không chắc mình sẽ thực hiện được gián cược đó!
Là lần Thừa Hạo buồn bực chuyện gì đó nên tìm anh uống rượu, đã uống rượu không, thì không có gì để nói, đằng này Thừa Hạo đề nghị ra một dán cá cược, nếu ai uống say trước thì phải mặc váy đi xe buýt đến công ty...
Tửu lượng của anh đã không được cao từ khi lần đầu anh biết uống rượu rồi, thế mới có vài ly anh đã say không biết đường về, vậy là thua kèo....Nghĩ tới cái cảnh Ngô Nhật Phong anh phải mặc váy đến công ty, thật không biết giấu mặt ở đâu!
Chốt kèo với Thừa Hạo xong, Ngô Nhật Phong cũng cầm lấy chìa khóa trên tay. Láy xe đến bệnh viện Đông Hương.
Đi cũng được một quãng đường, Nhật Phong mới bất chợt ngộ ra.
" Hình như, nói tới nói lui ! Tiền viện vẫn là tiền của mình! " Lại một lần nữa Ngô Nhật Phong anh bị Lâm Thừa Hạo dắt mũi.
Thật là, làm bạn thân, quen biết từ nhỏ. Thế mà lúc nào anh cũng bị Thừa Hạo trêu.... Cũng không sao, vẫn mai là anh đây có tiền, nếu không là đấm cậu một phát rồi....
Một lúc sau, Ngô Nhật Phong cũng có mặt tại bệnh viện. Hỏi địa chỉ phòng xong, anh chạy một mạch đến đó...
Vừa chạy đến, anh đã thấy Tư An ngồi một góc.
" Này, vợ của Lâm Thừa Hạo có phải nằm phòng này không? " Cũng ít khi anh nói chuyện với con gái, nên cũng không giữ ý tứ lắm! Cứ vậy, đánh vào vai Tư An nói.
Tư An cả ngày không ăn gì, chỉ ngồi chờ bác sĩ thông báo được vào thăm Mộc Huệ. Bụng đói rã rời, dù có khó chịu cũng không còn sức lực để đánh Ngô Nhật Phong.
Loading...
" Anh.....anh là ai? "
Thấy nét mặt hoảng sợ của Tư An, Nhật Phong đưa tay như đầu hàng, vội miệng nói.
" Tôi là bạn của Thừa Hạo, đến để giúp vợ cậu ta đóng viện phí, cô đừng hiểu lầm, tôi không làm gì cô đâu! "
" Anh đến để giúp phu nhân, cảm ơn anh! Thật sự cảm ơn anh rất nhiều! "
Tư An đẫm lệ nói lời cảm ơn chân thành với Nhật Phong...
" Cô...cô đừng khóc, tôi rất sợ thấy con gái khóc! Mau....lau nước mắt đi!! "
Từ nhỏ đến lớn, Nhật Phong chỉ chơi cùng với Thừa Hạo, ngoài ra không có thêm bất kì bạn bè nào nữa cả! Kể cả nam lẫn nữ, thế nên có thể nói đây là lần đầu anh tiếp xúc trực tiếp với con gái...
Anh tiếp xúc nhiều với Thừa Hạo, có khi anh còn tự nghi ngờ bản thân mình thích con trai. Nhưng giờ mới ngộ ra, lần đầu nhìn thấy Tư An trong bộ dạng đáng thương thế này! Trái tim anh, hình như có chút xao xuyến...
Nói chuyện một hồi xong với Tư An, anh cũng chợt nhớ ra nhiệm vụ khi đến đây của mình. Nhật Phong chạy đi đóng viện phí cho Mộc Huệ, quay trở lại phòng bệnh, trên tay còn cầm theo phần cơm bò....
Nhật Phong bước vào phòng bệnh, nhìn thấy Tư An đang khóc sướt mướt nắm tay Mộc Huệ. Anh nhẹ nhàng cất giọng.
" Tôi thấy sắc mặt cô rất nhợt nhạt, tôi nghĩ cô chưa ăn gì, nên đã mua một phần cơm cho cô. Cô qua đây ăn một ít đi! "
Giật mình trước tiếng nói của Nhật Phong. Tư An quay mặt sang hướng khác, lấy tay lau nhanh lẹ nước mắt của mình, rồi đứng dậy cầm lấy phần cơm mà Nhật Phong mua...
" Cảm ơn anh, tôi sẽ để lại cho phu nhân. Chờ phu nhân tỉnh lại, chắc sẽ rất đói! "
Vừa nói Tư An vừa nhìn Mộc Huệ nằm trên giường bệnh.
Nhật Phong chăm chú nhìn cô gái trước mặt. Rõ ràng là đang rất đói, bản thân còn đứng sắp không vững, thế mà vẫn nghĩ cho người khác, trên đời này...còn loại người vì người khác mà quên mình như vậy sao?
" Cô cứ ăn đi, khi nào Mộc Huệ tỉnh, cô cầm tiền này, mua phần khác cho cô ấy! "
Tư An vội lắc lắc cổ tay, đẩy ngược tiền về hướng của Nhật Phong...
" Cảm ơn ý tốt của anh, tôi thật sự không dám nhận! Anh thật sự không biết, tôi....tôi chỉ là một người ở, tôi không có tiền để trả lại anh! "
Nhật Phong phì cười trước sự thật thà của Tư An, nắm lấy tay cô, chính tay anh đặt tiền vào tay Tư An anh mới chịu buông..
" Được rồi, như vậy thì không cần trả tiền lại cho tôi nữa, xem như phần cơm của cô và Mộc Huệ là tôi mời đi! "
Nhật Phong nói hết câu vẫn không thấy động tĩnh gì từ Tư An, cô cứ thế đứng chôn chân tại chỗ, tay ôm hộp cơm vào người, tay nắm chặt tờ tiền, ngượng ngùng không biết nói gì ngoài câu...
" Cảm ơn anh! "
" Được rồi, được rồi! Đừng nói cảm ơn hoài như vậy, mau qua đây ăn đi, như vậy cô mới có sức khỏe để chăm sóc cho Mộc Huệ! "
Tư An bị đôi tay to lớn của Nhật Phong đẩy từ phía sao lưng, sau đó bị nhấn ngồi xuống ghế.
Phải rồi, Tư An cô phải ăn thì mới có sức chăm sóc Mộc Huệ chứ! Nếu cô đói đến kiệt sức, thì Mộc Huệ sẽ không ai lo.....Nghĩ đến đó thôi, Tư An ăn như bị bỏ đói lâu ngày...
Nhật Phong cứ thế đứng nhìn Tư An ăn, từ phía sau lưng, thật sự...đây là lần đầu anh gặp một cô gái ngốc thế này, thật sự rất ngốc nghếch... Vừa nghĩ trong lòng, miệng Nhật Phong như không kìm chế mà tự động hé môi cười, đến chuông điện thoại reo lên, anh mới bừng tỉnh....
" Là Thừa Hạo? Cậu ấy gọi làm gì? Chẳng lẽ, là nghĩ thông rồi, muốn trả lại tiền viện! "
Nhật Phong tự nghĩ cũng tự mình hào hứng, cứ thế nhanh gọn bấm nút nghe....
" Alo, sao rồi, muốn..... "
Nhật Phong chưa nói hết câu đã bị Thừa Hạo ngắt lời, Thừa Hạo cất giọng trầm ngàn, có vẻ như miệng đang ngậm một điếu thuốc...
" Cậu chỉ đi đóng viện phí! Sao lâu thế vẫn chưa quay về, sao rồi? có chuyện gì sao? "
Nhật Phong như ngơ ngơ trước câu nói của Thừa Hạo. Đừng nói, từ sáng đến giờ anh ở công ty chỉ ngồi đợi Nhật Phong quay trở về thôi đấy nhé!
" Này Thừa Hạo, bây giờ đến chuyện đi đâu, lúc nào về cậu cũng muốn quản tôi luôn sao? Tôi để ý, hôm qua đến nay cậu gọi tôi toàn không có mục đích, sao? muốn hỏi thăm tình hình vợ thế nào chứ gì? "
Thừa Hạo vội phản bác..
" Cậu điên à! Tôi luôn yêu thương ai, cậu là người biết rõ hơn ai hết! Tôi gọi cậu, là bảo cậu về công ty, đối tác Hàn Quốc đang trên đường đến. Không phải, cậu rất quan tâm dự án này sao? "
" Thế mà cậu lại không nói sớm! Tôi sẽ về ngay đây! " Cúp máy xong, anh cũng quay lại phòng bệnh nói lời tạm biệt với Tư An...
" Nói chuyện với cô lâu thế! Nhưng vẫn chưa biết cô tên gì? Tôi tên Ngô Nhật Phong, còn cô? "
Tư An ăn xong hộp cơm bò, miệng vẫn còn dính sốt, cô dùng khăn giấy lau xong, đứng dậy...
" Tôi tên Tư An, cảm ơn anh vì hộp cơm, đây là lần đầu tôi được ăn cơm ngon như vậy! Thật sự, cảm ơn anh! "
" Được rồi, vậy nhé! Tôi về trước đây! Tư An tạm biệt, lần sau gặp lại! "