Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 734




CHƯƠNG 734: ĐI TÌM ANH ẤY

An Sở Hùng càng không hiểu: “Con nói lời này rốt cuộc có ý gì?”

“Chính là ý trên mặt chữ, dù sao hiện giờ con cũng không có hứng thú với thứ gọi là danh lợi nữa. Ba cứ tùy ý đem toàn bộ những thứ đó cho An Tiêu đi, con cũng không sao cả, mà hiện giờ thứ con muốn chỉ có một.”

An Sâm nói xong còn lộ ra nụ cười rất thản nhiên.

Ông ta từ trước đến giờ cũng chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười xuất phát từ nội tâm của con trai mình như vậy.

“Con hiện giờ đang nói trái với ý mình sao?” Cả người An Sở Hùng đều trở nên không yên.

“Sau này con sẽ từ từ giải thích rõ ràng mọi chuyện, dù sao ba cũng không hy vọng con lại tiếp tục tranh giành với em trai nữa phải không? Vậy thì con nói, con sẽ làm như ý muốn của ba.” An Sâm rất bình tĩnh khi nói những lời này, sau đó thì xoay người rời đi, đi vào trong phòng để lại một mình An Sở Hùng ngẩn người tại chỗ.

An Sở Hùng vốn là muốn tới tìm con trai của mình để hỏi tội, ai ngờ hiện giờ ông ta đánh bậy đánh bạ cũng thành công rồi, ông ta thật sự cảm thấy rất kì quái, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì có thể làm cho người con trai cố chấp, thường xuyên rời khỏi nhà lại hồi tâm chuyển ý như vậy?

Vì vậy ông ta không nhịn được mà tò mò, bởi vì vừa nãy lúc An Sâm nói chuyện, ánh mắt của nó luôn liếc nhìn căn phòng kia, hơn nữa trong mắt còn có một loại cảm giác nhu hòa không thể nói được.

An Sở Hùng lặng lẽ đi đến đẩy cửa ra, từ trong khe cửa đi vào thì nhìn thấy hình ảnh An Sâm yên tĩnh ngồi nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, người phụ nữ đó sao lại có cảm giác như là đã từng gặp ở đâu rồi nhỉ? Không phải tối nay ông ta mới nhìn thấy cô ta sao? Thì ra cô ta là do tự tay con trai mình mang đến.

Sau khi nhìn thấy như vậy, ông ta cuối cùng cũng hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Thì ra con trai thật sự trưởng thành rồi.

Ông ta cũng không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau đó mang khuôn mặt tươi cười rời đi.



Ở trong phòng.

Tiêu Mộc Diên cảm thấy đầu của mình truyền đến cơn đau dữ dội, trong lúc mơ hồ cô mở mắt ra, lúc cô mở mắt ra, trong tầm mắt mơ hồ không rõ thì nhìn thấy Thịnh Trình Việt, cô không quản mọi việc mà trực tiếp xông đến ôm lấy người đàn ông trước mặt.

“Anh có biết là tôi ở đây chờ anh lâu lắm rồi không? Anh sao muộn như vậy mới đến…” Giọng nói hiện giờ của Tiêu Mộc Diên có chút ý tứ nũng nịu.

Sau khi người đàn ông được cô ôm nghe thấy lời này thì trong lòng cảm thấy rất thoải mái, cho nên anh ta không kìm được mà cũng ôm cô.


“Vì sao anh muộn như vậy mới đến tìm tôi?” Tiêu Mộc Diên vẫn còn mang theo một chút oán giận nói: “Thịnh Trình Việt… anh có biết tôi rất nhớ anh không, tôi không thể không có anh, cho nên sau này bất luận xảy ra chuyện gì thì anh cũng không được rời khỏi tôi, sau này chúng ta đừng cãi lộn nữa được không?”

Vốn dĩ đang rất vui vẻ nhưng khi An Sâm nghe được ba chữ Thịnh Trình Việt thì trong nháy mắt tim cũng lạnh đi. Anh ta cảm thấy rất kì quái, cô sao có thể nhanh như vậy mà có hứng thú với mình được chứ? Hơn nữa còn nói ra lời tỏ tình ngọt ngào như vậy nữa. Thì ra tất cả cũng chỉ là đem anh ta làm thế thân của người khác mà thôi.

“Xin lỗi, tôi nghĩ cô nhận nhầm người rồi, tôi không phải là Thịnh Trình Việt trong miệng cô, tôi là An Sâm.” Tuy trong lòng anh ta rất khó chịu, nhưng anh ta vẫn phải sửa lại cho đúng.

Lúc này Tiêu Mộc Diên mới ý thức được sự thất thố của mình, cho nên cô vội vàng từ trên người anh ta đứng dậy.

“Hiện tại cũng không còn sớm nữa, tôi cảm thấy tôi cần phải rời khỏi nơi này rồi.” Tiêu Mộc Diên luôn cảm thấy nơi này không nên ở lâu.

Ai biết được cô vừa mới đứng lên, thì An Sâm cũng đứng lên, ngăn chặn trước mặt cô.

“Giờ cũng đã rất muộn rồi, cô trước tiên vẫn nên ở đây nghỉ ngơi một buổi tối rồi rời đi, hơn nữa cô còn là một cô gái mà đi khắp nơi thì tôi cũng không yên tâm.”


“Thật ra tôi muốn trở về tìm Thịnh Trình Việt.” Tiêu Mộc Diên quyết định phải nói thẳng. Bởi vì việc này chính là tiếng lòng của cô, cô không muốn làm trái với lương tâm của mình.

An Sâm ngược lại hít một hơi, dường như đang đè nén cảm xúc.

“Tôi sẽ không phản đối để cô rời đi khỏi nơi này, nhưng tôi rất lo lắng cho sự an toàn của cô, trừ phi cô có thể bảo cho anh ta tới đây đón cô, nếu không thì tôi tuyệt đối sẽ không để cô mạo hiểm một mình như vậy được.” Ngữ khí của An Sâm vô cùng bá đạo.

Tiêu Mộc Diên mỉm cười.

An Sâm cảm thấy rất kì lạ: “Cô cuời gì?”

“Tôi thật sự cảm thấy rất ngạc nhiên khi anh lại đi lo lắng cho một người lạ như tôi, chúng ta chẳng qua cũng chỉ là tình cờ gặp nhau mà thôi, hơn nữa anh cũng không cần thiết phải khoa trương như vậy, dù sao thì xã hội này cũng rất an toàn, cũng không có kinh khủng như anh tưởng tượng. Cho nên anh để tôi rời đi là được rồi, tôi sẽ tự bảo vệ tốt chính mình.”

“Không được. Cô nhất định phải để cho anh ta tới đón cô thì tôi mới có thể để cô rời đi. Tôi không thể để cô một mình như thế được.” Thái độ của An Sâm rất kiên quyết.

Tiêu Mộc Diên dùng tay xoa trán của mình, bởi vì cô hơi choáng váng, có thể là do lúc nãy uống quá nhiều rượu, quả thực là quá xúc động rồi, cô sao lại có thể uống nhiều rượu như vậy chứ.


“Tôi thật sự nghĩ thông suốt rồi, anh để tôi rời đi đi.”

Vừa nói ra thì An Sâm đem điện thoại đặt vào trong tay Tiêu Mộc Diên.

“Gọi điện thoại kêu anh ta tới đón đi, nếu không tôi sẽ không để cô đi.”


Tiêu Mộc Diên quả thật là nói không lại anh ta rồi, vốn dĩ cô thật sự không muốn chủ động đi tìm Thịnh Trình Việt, nhưng sau khi ngủ một giấc dậy, cô phát hiện trong lòng cô, Thịnh Trình Việt rất quan trọng, cô không thể tiếp tục giận dỗi anh như thế nữa, cho nên cô muốn quay về tìm anh.

Cô sớm đã thuộc làu làu số điện thoại của Thịnh Trình Việt rồi nên rất nhanh đã kết nối được với điện thoại của anh, nhưng lại không có ai nghe máy. Sau khi gọi đi gọi lại nhiều lần, cuối cùng cô cũng bỏ điện thoại xuống, trong lòng dâng lên một cảm giác mất mác.

“Sao rồi?”

Tiêu Mộc Diên bất đắt dĩ lắc đầu: “Anh ấy không nghe điện thoại, cho nên tôi nhất định phải tự mình đi tìm anh ấy.”

Nói xong, cô chuẩn bị đứng dậy.

“Cô xem cô gọi điện thoại anh ta còn không nghe, làm sao có thể sẽ quan tâm tới cô được? Loại đàn ông này khẳng định là đi tìm người phụ nữ khác rồi, cô không nhìn thấy lúc tôi mang cô đi mà anh ta vẫn trơ mắt không đuổi theo đấy sao, vậy thì cũng đã biết địa vị của cô trong lòng anh ta là như thế nào rồi.” An Sâm nói.

“Không sao cả, hai người chúng tôi chỉ là cãi nhau mà thôi, nói không chừng anh ấy cũng đi uống rượu mà say rồi.” Tiêu Mộc Diên mang theo giọng điệu nặng nề mở miệng.

“Cô sao lại tin tưởng anh ta như vậy? Nếu như cô cảm thấy trong lòng anh ta còn có cô, vậy thì tôi mang cô đi tìm anh ta.” Trong lòng An Sâm tuy có chút không phục nhưng vẫn nói ra lời này.

Tiêu Mộc Diên lập tức muốn mở miệng cự tuyệt, kết quả ngược lại bị anh ta ngắt lời trước.