Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 733




CHƯƠNG 733: ĐIỀU KIỆN

Qủa nhiên người phụ nữ thật sự là uống say rồi, khoảnh khắc cô sắp bị ngã xuống thì An Sâm kịp thời dùng tay đở lấy cô.

“Không thể uống thì đừng uống nhiều như vậy.”

Sau khi An Sâm chỉ nói một câu đó thì ôm cả người Tiêu Mộc Diên lên.

Tiêu Mộc Diên nằm trong ngực của anh ta một chút cũng không yên phận, giống như một con mèo nghịch ngợm thích ngọ ngoạy. Trong miệng thì nói linh tinh không ngừng, cho tới giờ cũng không im lặng được.

“Thịnh Trình Việt, anh thật là một tên ngốc, anh sao lâu như vậy vẫn chưa đến tìm tôi, chẳng lẽ anh nhìn không ra là tôi đang cố ý chọc giận anh sao? Nếu như lúc đó không phải anh chọc cho tôi tức giận thì tôi làm sao có thể sẽ đối với anh như vậy chứ.”

“Tôi không muốn ly hôn, tôi một chút cũng không muốn , cả đời này tôi chỉ thích một mình anh, chỉ có thể trở thành vợ của mình anh, cho nên anh nhất định phải nhanh chóng đến tìm tôi đó.”

“Nhưng vì sao tối nay tôi đợi ở đó lâu như vậy mà anh cuối cùng cũng không xuất hiện, chẳng lẽ…”

“Chẳng lẽ anh thật sự đang ở cùng người con gái khác sao?”

Lúc nói xong câu cuối, khóe mắt của Tiêu Mộc Diên còn vương một chút nước mắt.

An Sâm cẩn thận đặt cô lên trên giường, sau đó giúp cô đắp chăn lại, nghe những lời cô nói, anh ta liền lập tức hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.

Tiêu Mộc Diên hẳn là rất thích Thịnh Trình Việt. Không ngờ người phụ nữ này còn si tình hơn trong tưởng tượng của anh ta, cho dù là ở trong mơ cũng muốn hợp lại với người đàn ông kia.



Nghĩ đến đây, An Sâm lại đặt tay lên ngực mình, vì sao khi nghe thấy những lời đó thì trong lòng lại có một loại cảm giác khó chịu nói không nên lời, chẳng lẽ anh ta thật sự đã thích người phụ nữ trước mặt này rồi sao?

Nhìn bộ dạng ngủ say của cô, anh ta nhịn không được mà giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc của cô.

Thân thể của cô rất nhẹ, rất mềm mại, làm cho người khác có một loại cảm giác thoải mái. Nói thật lúc vừa rồi, có khoảnh khắc anh ta không muốn buông thân thể cô ra, để cho cô luôn ở bên cạnh mình, cảm thấy chỉ cần cô ở cạnh mình thì sẽ có một loại cảm giác hạnh phúc nói không ra lời.


Hơn nữa hiện giờ nhìn ngũ quan xinh xắn trên gương mặt của cô, anh ta nhịn không được mà khẽ cúi người xuống, muốn đặt một nụ hôn nhẹ nhàng trên trán cô, nhưng không ngờ lúc này lại có âm thanh gõ cửa bên ngoài phá vỡ động tác này.

“Anh, không ngờ anh cũng là một người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.” Người đang đứng ở bên ngoài chính là An Tiêu.

An Sâm lập tức cảnh giác, thắt lưng thẳng tắp, sau khi giúp Tiêu Mộc Diên đắp chăn lại thì đi ra ngoài cửa, cho đến khi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại rồi mới khẽ thở phào, thế mà một loạt động tác quan tâm đó cùng với động tác cẩn thận xen lẫn trong đó, tất cả đều không lọt khỏi mắt của An Tiêu.

“Em lần đầu tiên nhìn thấy anh quan tâm một người phụ nữ như vậy, người phụ nữ đó rốt cuộc là người như thế nào mà anh lại vì cô ta như vậy?” An Tiêu ngược lại cong môi khinh thường.

“Em rốt cuộc muốn nói gì thì trực tiếp nói ra, đừng quanh co với anh?” Khuôn mặt An Sâm lập tức đen lại, so với lúc nãy quả thực là hai người khác nhau.

Lúc này An Tiêu nhịn không được mà cười: “Anh, em nói bộ dạng hiện giờ của anh không phải là quá rõ ràng rồi sao, không biết nếu như ba biết đến sự tồn tại của cô ta thì lại xảy ra chuyện gì nữa đây?”

“Cho nên hiện giờ em cố ý đến đây để khiêu khích anh, uy hiếp anh phải không?”

“Anh, anh đừng nói khó nghe như vậy, em chỉ là có ý tốt nhắc nhở anh mà thôi, hơn nữa em nói cho anh biết, người phụ nữ đó tuyệt đối không phải là ngọn đèn đã cạn đâu. Còn nữa, anh biết cô ta nói chuyện khó nghe như thế nào không?”


An Tiêu vừa nghĩ đến chuyện lúc nãy lại cảm thấy một bụng tức giận, anh ta không ngờ có một ngày thế mà lại bị một người phụ nữ làm cho á khẩu không trả lời được, đây quả thực là không giống với anh ta.

“Em bởi vì cảm thấy mất mặt cho nên mới giống như bộ dạng bây giờ, vì cô ấy làm mất đi nhuệ khí của em nên mới làm cho em cảm thấy em ở trước mặt phụ nữ không có tự tin phải không?” An Sâm sao có thể không biết trong lòng người em trai này đang nghĩ gì chứ?

“Anh ở đây nói bậy bạ mới không giống bộ dạng trong tưởng tượng của anh, em nói anh biết, em chỉ là cho anh một lời cảnh cáo thôi, người phụ nữ này tuyệt đối không phải là thứ tốt gì.” Hai tay An Tiêu đan vào nhau, lớn tiếng mở miệng.

“Anh thật sự rất muốn biết từ lúc nào thì em lại trở nên sợ một người phụ nữ như vậy. Anh cảm ơn lời cảnh cáo của em, nhưng anh cảm thấy em nên lo lắng cho bản thân mình trước đi. Nếu như anh để ba biết sự tồn tại của cô ấy rồi thì ba cũng sẽ rất vui mừng thôi.” Lúc An Sâm nói những lời này thì ánh mắt ôn nhu dừng lại trên cánh cửa đó, bởi vì ở trong phòng đó có một người phụ nữ làm cho anh ta động tâm rồi.

An Tiêu quả thực nhìn không nổi nữa.

“Là chết hay sống, anh tự mà lo liệu đi, dù sao lời em nói cũng chỉ có như vậy thôi.”


“Ha ha, em hiện giờ đang đùa với anh sao? Người em trai luôn tranh giành với anh mà giờ lại đang quan tâm anh?” An Sâm bình tĩnh nói những lời này, nhưng trên thực tế thì từng chữ nói ra đều mang ý tứ châm chọc, làm cho người ta nghe rất không thoải mái.

An Tiêu nhíu chặt mày, thật sự là không ngờ, người anh trai này thế mà lại bất mãn với mình như vậy?

Sau khi hung hăng “hừ” một tiếng thì anh ta rời đi.

An Sâm lúc này muốn mở cửa phòng, muốn đi đến xem người phụ nữ ở bên trong ngủ như thế nào rồi. Kết quả đằng sau anh ta bỗng vang lên một giọng nói nghiêm túc.

“Sâm Nhi, ta cảm thấy con cần phải nói chuyện với ta một lát.”


Đây chính là giọng nói của ba anh ta, An Sở Hùng.

Thân thể của An Sâm run rẩy một chút, chầm chậm quay người lại, miệng há to gọi một tiếng “ba”.

“Ta còn cho rằng con thích chơi trò mất tích, không muốn quay về nữa, sao hôm nay bỗng nhiên lại muốn quay về rồi.” An Sở Hùng trách cứ nói.

“Ba, con biết con sai rồi, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa đâu.” An Sâm cúi thấp đầu nói.

“Con thế mà lại nguyện ý ăn nói khép nép với ta như vậy, nói đi, lần này con lại muốn điều kiện gì?” An Sở Hùng mím môi, trên khuôn mặt viết rõ chữ không hài lòng.

“Điều kiện lần này của con chỉ có một.”

“Nếu như con vẫn muốn làm chuyện tổn thương đến em trai của con, ta khuyên con vẫn nên từ bỏ đi. Vốn là cùng dòng máu với nhau mà con hà tất gì phải làm tổn thương đến em trai mình?” An Sở Hùng quả thực là nhịn không được mà tức giận, bởi vì hai anh em nó lúc nào cũng gây chuyện với nhau, chỉ mong sao có thể đưa đối phương vào chỗ chết. Ông ta luôn lo lắng cho hai anh em chúng nó.

“Không, ba hiểu lầm rồi. Điều kiện lần này của con không phải là nó.” Nếu như là trước kia, anh ta thật sự chỉ muốn đưa em trai mình vào chỗ chết, nhưng hiện giờ anh ta cảm thấy tất cả những thứ đó đã không còn quan trọng nữa. Bởi vì đã xuất hiện thứ làm cho anh ta để ý hơn rồi.