Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 730




CHƯƠNG 730: TIỆC ĐÊM

Vốn dĩ Tiêu Mộc Diên không muốn quá để ý đến anh ta, nhưng sau khi nghe An Sâm nói như vậy, cô vẫn cảm thấy không đành lòng, dù sao người đàn ông này cũng đã giúp đỡ cô không ít, mình chỉ giúp anh ta có việc này, chắc là sẽ nhanh thôi.

Vì vậy cô vẫn mặc chiếc váy đỏ nóng bỏng đó đi ra ngoài.

Cho đến khi nhìn thấy cô, An Sâm có cảm giác như nhìn thấy tiên nữ hạ phàm.

Anh khẽ hít sâu một hơi, sau đó bước đến trước mặt Tiêu Mộc Diên, làm một động tác xin mời: “Cảm ơn cô đã đồng ý giúp đỡ tôi, bây giờ hãy để tôi đưa cô đến hiện trường vụ án.”

“Hiện trường vụ án?”

“Không thì nói là hiện trường vụ án giả cũng được.”

“Sao tôi cứ cảm thấy như anh đang nói chúng ta đi phạm tội thế nhỉ.”Tiêu Mộc Diên dở khóc dở cười.

“Không, chuyện này còn to lớn hơn chuyện phạm tội nhiều.”Trên mặt An Sâm treo một nụ cười.

Sau đó hai người không nhanh không chậm đi ra ngoài, sau khi lên xe của anh ta, hai người dừng lại ở một căn biệt thự sang trọng.

Lúc này đã là buổi tối rồi, vậy mà Tiêu Mộc Diên còn mặc một bộ lễ phục màu đỏ, hai người bước về phía trước, bọn họ đến một nơi gọi là tiệc đêm, mọi người ở đây đều trang điểm rất đậm. Trên cơ bản mỗi người đều là những nhân vật thương trường và minh tinh mà cô quen mặt.



Tiêu Mộc Diên lúc này mới phản ứng lại, trước nay cô vẫn chưa biết rốt cuộc An Sâm này là thần thánh phương nào, anh ta thế mà lại đưa cô đến một tiệc đêm như vậy.

“Cô ở đây ăn chút gì đó đi, tôi đi chào hỏi một chút, không cần khách sáo với tôi, tôi đi trước đây, lát sau quay lại tìm cô.”

Tiêu Mộc Diên cũng không nói gì nhiều, chỉ gật đầu nói: “Anh cứ đi làm việc của anh đi, tôi có thể tự chăm sóc bản thân mình, ngoan.”

Anh ta lại khẽ vuốt tóc cô, Tiêu Mộc Diên cũng không thích hành động này của anh ta, nói là đến giúp đỡ anh ta, thế mà lại đưa cô đến tiệc đêm, như vậy là sao?


Có điều cả ngày nay cô vẫn chưa ăn gì, hôm nay bị Thịnh Trình Việt chọc tức như vậy, cô cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống, bây giờ mới cảm thấy đói bụng, vì vậy cô cũng chẳng quan tâm nhiều nữa, ăn uống no say trước đã, dù sao sau khi kết thúc buổi tiệc này, cô và An Sâm cũng chẳng cần thiết phải liên lạc với nhau nữa, bây giờ ăn xong rồi tính.

Tiêu Mộc Diên cầm lên một li rượu vang, một bên ăn, một bên lại quan sát những người xung quanh, cô đột nhiên nhớ ra đã lâu rồi cô không quan tâm đ ến công ti của mình rồi, cũng không biết bản thân dạo này bị làm sao nữa? Lẽ nào Thịnh Trình Việt không quan tâm đ ến công ti nữa à?

Sau khi nghĩ đến đây, đột nhiên cô ngơ ra một lúc, sao cô lại nghĩ đến người đàn ông đó rồi?Lâu như vậy rồi mà vẫn không thèm đến tìm cô, đúng là lòng gang dạ sắt mà, lúc đầu đúng là mắt cô bị mù rồi, sao lại gả cho anh cơ chứ?

Nói đến đây, nói xong cô lại phẫn nộ cắn một miếng táo trên tay mình.

“Mẹ nó, người đẹp này là ai đây? Sao trước kia tôi chưa từng nhìn thấy nhỉ, hơn nữa đang yên đang lành sao lại trút giận lên quả táo vậy?

Bên cạnh cô đột nhiên xuất hiện một người đàn ông mặc vest, nhìn qua người đàn ông này, vô cùng đẹp trai, ngũ quan tinh tế đáng yêu, trên mặt là nụ cười tươi, hơn nữa cô lại cảm giác như mình đã từng gặp người này ở đâu đó, sao cô lại cảm thấy anh ta trông rất giống An Sâm nhỉ, luôn đem lại cho người khác cảm giác tươi mới thoải mái.


Nói xong anh ta liền đưa tay qua, Tiêu Mộc Diên muốn trốn tránh theo tiềm thức, kết quả lại bị một đôi tay khác của anh ta kéo vai lại, vào lúc anh ta sắp chạm đến vai cô, thì lại bị một người khác ra tay ngăn cản.

“An Tiêu, mong cậu tự trọng, đây là bạn gái của tôi.” Không biết sao An Sâm đột nhiên xuất hiện vào lúc này.

“Trời ơi, hóa ra anh còn có một thứ đồ thần kì như bạn gái cơ à?” An Tiêu mở to mắt, giống như là không thể tin được vậy, sau đó lại quay sang quan sát Tiêu Mộc Diên: “Cô ta cũng chỉ có như vậy thôi, không phải chỉ hơi gợi cảm một chút thôi sao, anh thích loại hình như này à, anh sớm nói với tôi, tôi có thể cho anh một đống.”

“Bớt ở đây nói năng lung tung đi.” An Sâm nghiêm túc.

“Ai ở đây nói năng lung tung? Anh đã không xuất hiện thì thôi, vừa xuất hiện lại đem theo một người đẹp như vậy, tôi cảm thấy mặt hàng này cũng không quá thích hợp với anh, không bằng đưa cô ta cho tôi đi, tôi sẽ giúp anh chăm sóc thật tốt.” Sau đó An Tiêu lại quay sang nhướng mày với Tiêu Mộc Diên, nhìn cô với ánh mắt quyến rũ.

Sao cô lại cảm thấy như lưu manh ngoài đường thế nhỉ, vốn dĩ Tiêu Mộc Diên còn muốn khen anh ta đẹp trai ngời ngời, nhưng bây giờ thật sự không thể thốt lên lời.

“Không cần để ý đến cậu ta, chúng ta đi qua chỗ khác.”

“Này, đánh không lại liền chạy à, anh trai, anh làm như vậy là không được đâu, tôi còn tưởng anh cầm thứ gì đến để tranh đấu với tôi, không ngờ anh lại tìm bừa một cô em gái bên đường đến, anh trai à, nếu như bố biết được anh như vậy, chắc sẽ tức giận đấy nhỉ?”


Tiêu Mộc Diên bị An Sâm kéo về phía trước, nhưng vẫn nghe thấy An Tiêu đang ở đằng sau tiếp tục nói.

“Mấy lời anh ta nói có ý gì?”


“Không cần để ý đến nó.”

“Em trai anh à?”

“Có thể nói như vậy, có điều nó hay nói mấy lời khó nghe, hơn nữa rất ham chơi, vì vậy cô không cần để ý đến.” An Sâm kiên nhẫn nói, giọng nói cũng dần trở nên dịu dàng hơn: “Hôm nay cô đi theo tôi cả ngày, có mệt lắm không? Có cần tìm nơi nào đó để nghỉ ngơi không?”

Tiêu Mộc Diên lắc đầu: “Tôi không mệt, không phải anh đưa tôi đến đây để giúp anh gì đó à? Bây giờ tôi có thể làm gì?”

Cô chỉ muốn mau chóng hoàn thành xong việc này. Dù sao sau khi bị tên An Tiêu kia trêu chọc, cô cảm thấy mình không nên ở lại nơi này quá lâu, cô rất muốn trở về khách sạn tìm Thịnh Trình Việt.

Bởi vì sau khi trải qua chuyện vừa rồi, Tiêu Mộc Diên biết rằng cả cô và Thịnh Trình Việt đều có lỗi, chỉ cần một bên nhún nhường trước là được, chẳng qua ban ngày hai người chỉ đang muốn trút giận lên nhau thôi.

“Cô thật sự muốn giúp tôi sao?”An Sâm đột nhiên bày ra vẻ mặt nghiêm trọng.

Tiêu Mộc Diên có chút không quen với dáng vẻ này của An Sâm: “Không phải chúng ta đã thương lượng xong với nhau rồi sao? Chỉ cần tôi giúp anh xong chuyện lần này, tôi có thể rời đi, bây giờ anh vẫn không thể nói với tôi à?”

“Chỉ cần đợi đến lúc buổi tiệc này tiến hành được một nửa là được, cô cứ ngoan ngoãn đứng đây, đừng làm gì là được.”An Sâm vô cùng kiên nhẫn nói với cô, Tiêu Mộc Diên gật đầu, cũng không nghĩ nhiều.