CHƯƠNG 729: GIÚP TÔI MỘT VIỆC
Tia hi vọng cuối cùng của Tiêu Mộc Diên cũng bị dập tắt, bởi vì cô còn nhìn thấy Thịnh Trình Việt ôm lấy người phụ nữ nóng bỏng đó, hôn cô ta giữa đường giữa phố, hơn nữa còn triền miên nóng bỏng, bọn họ có đến mức không kiềm chế nổi như vậy không? Cô với anh chỉ mới cãi nhau mà thôi, anh có nhất thiết phải tìm đến người phụ nữ khác nhanh vậy không?
Tâm trạng cô đang rất không ổn định, nhưng cô cũng nghĩ liệu trong mắt Thịnh Trình Việt, cô cũng là loại phụ nữ như vậy không?
An Sâm cảm nhận được tâm trạng của Tiêu Mộc Diên, anh ta cũng chầm chậm dừng xe lại, sau đó dịu dàng nhìn cô, khẽ vén những lọn tóc trước mặt cô ra phía sau tai.
“Có phải trong lòng cô vẫn rất nhớ anh ta không, nếu như cần thiết, tôi có thể đưa cô đi tìm anh ta ngay lập tức. Hơn nữa nếu như cô thích, tôi có thể giúp cô trả thù.”
Tiêu Mộc Diên lắc đầu, cô không muốn trở về, trở về để nhìn hai bọn họ tình chàng ý thiếp sao? Chỉ khiến cho cô càng thêm đau lòng hơn thôi. Chỉ là nhắc đến báo thù…
“An Sâm, tôi biết anh là một người tốt, cũng biết anh chỉ là người qua đường thấy chuyện bất bình, nhưng tôi thật sự không xứng đáng để anh làm như vậy.”
Hơn nữa tuy rằng bây giờ hai người bọn họ đang cãi nhau, Tiêu Mộc Diên cũng không muốn Thịnh Trình Việt sẽ chịu tổn thương.
An Sâm đương nhiên hiểu được ý nghĩ của Tiêu Mộc Diên: “Nếu như cô cần cái gì, thì có thể nói với tôi, tôi nhất định sẽ dốc hết sức giúp đỡ cô.”
Sau khi Tiêu Mộc Diên suy nghĩ cẩn thận, cô cảm thấy mình không cần thiết phải dây dưa với người đàn ông này nữa, dù sao vừa nãy cô chỉ muốn khiến cho Thịnh Trình Việt tức giận một chút thôi, chỉ là không ngờ anh có thể nói ra những lời vô tình như vậy.
“Thật ra anh cứ tùy tiện tìm một chỗ thả tôi xuống là được. Tôi thấy mình đã làm phiền đến anh đủ rồi.” Tiêu Mộc Diên lúc này chỉ muốn tìm một nơi an tĩnh một chút.
“Thật không ngờ đến cô lại là một người vô tình như vậy.” Mặt An Sâm bỗng dưng đen lại.
“Sau tự dưng anh lại tức giận?” Tiêu Mộc Diên không biết mình đã nói gì sai, sao lại chọc cho người đàn ông này tức giận thế nhỉ?
“Cô có biết bây giờ cô như thế nào không? Lợi dụng tôi xong liền không cần đến tôi nữa, cô đang muốn qua cầu rút ván à?” An Sâm dùng giọng điệu trách móc nói.
Tiêu Mộc Diên bỗng ngại ngùng hơn, hết sức xin lỗi: “Xin lỗi, không phải tôi cố ý như vậy. Bây giờ tôi xin lỗi anh, hi vọng anh có thể tha thứ cho tôi…”
“Nếu như lời xin lỗi có tác dụng, còn cần đến cảnh sát làm gì?” An Sâm nhếch mày.
“Tôi…” Tiêu Mộc Diên á khẩu, cô vốn dĩ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, bây giờ xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy nữa rồi.
“Nếu như tôi đã giúp cô, vậy thì cô cũng phải giúp tôi một chuyện, hai chúng ta xem như không ai nợ ai, thế nào?”
Tiêu Mộc Diên trừng mắt, khẽ mở miệng hỏi: “Tôi có thể giúp anh việc gì? Tôi chẳng thể làm được cái gì cả.”
“Cô nhất định có thể giúp tôi một chuyện, chuyện này chắc cũng chỉ mình cô làm được.” An Sâm khẳng định nói.
Tiêu Mộc Diên lại mở to mắt hơn nữa, sau đó chỉ tay vào mặt mình: “Anh chắc chắn là tôi có thể làm được sao?”
“Hơn nữa tôi còn cảm thấy chuyện này không phải cô làm thì không được.” An Sâm khẳng định.
“Tôi có thể giúp gì?” Tiêu Mộc Diên cảm thấy vô cùng hoang mang.
“Chuyện này thì cô không phải quan tâm quá nhiều, bây giờ cô theo tôi đến một nơi, đợi sau khi giúp tôi xong, cô muốn làm gì thì làm.”
Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Tiêu Mộc Diên cũng gật đầu, sau khi nhìn thấy hành động này của cô, An Sâm còn nở một nụ cười thỏa mãn, vậy còn được.
Sau đó anh ta đưa cô đến một tiệm phục trang.
“Anh đưa tôi đến đây làm gì?”
“Nếu như cô đã muốn giúp tôi, vậy thì cũng phải chỉnh đốn lại bản thân một chút.”
“Chỉnh đốn bản thân? Lẽ nào anh muốn dạy bảo tôi.” Tiêu Mộc Diên không vui cắn môi.
“Cô hiểu lầm ý tôi rồi, ý của tôi là cô phải thay đổi một chút tạo hình của mình.”
“Sao lại phải thay đổi? Chẳng lẽ troongg tôi xấu xí lắm à?”
“Tôi cũng không có ý này, ý của tôi là, cô có thể càng xinh đẹp hơn.”
Tiêu Mộc Diên biết mình đấu không lại anh ta, chỉ có thể mặc kệ anh ta chọn cho cô một chiếc váy màu đỏ gợi cảm.
Lộ ra cả một mảng lớn lưng, cô đã nhìn thấy rõ được bản thân mình, lồi lõm vừa đẹp, Tiêu Mộc Diên lần đầu tiên biết được hóa ra cô có thể gợi cảm mê người như vậy, cô đã bị say mê bởi chính bản thân mình trong gương.
Hơn nữa sau khi nhìn bản thân trong gương, cô bỗng dưng nghĩ đến bốn chữ ‘chức nghiệp sát thủ’.
“Chắc là cô cũng đã thay xong rồi, mau ra đây đi.” An Sâm đợi bên ngoài đã sớm không còn kiên nhẫn, người phụ nữ này chỉ thay có một bộ váy thôi sao mà lâu đến vậy? Hơn nữa anh ta cảm thấy bộ váy đó nhất định sẽ hợp với cô.
“Tôi vẫn cảm thấy chiếc váy này có chút kì kì…” Tiêu Mộc Diên từ trước đến nay đều chưa mặc qua loại trang phục này ra đường.
Lúc này anh ta cũng không thèm để ý gì nữa, trực tiếp mở cửa phòng thay trang phục ra, đi vào, Tiêu Mộc Diên nhất thời bị dọa cho một trận.
“Không phải cô đã thay xong rồi à?”
Sau đó anh ta lại dùng ánh mắt tán thưởng dính chặt lên người Tiêu Mộc Diên, tim của anh ta, vì cô mà đập không ngừng, gợn lên những ngọn sóng lăn tăn.
Anh thật sự không nghĩ đến, bộ váy này được mặc lên người cô, lại mê người đến như vậy, có thể thể hiện được hết nét đẹp của chiếc váy, thân hình cô gợi cảm, thật khiến người ta không nhịn được mà muốn dày vò một hồi. Anh ta khẽ nuốt nước miếng, rất nhanh đã di chuyển tầm mắt đến nơi khác: “Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, phải ngay lập tức xuất phát thôi.”
Sau đó anh ta liền đi ra ngoài, sau khi ra ngoài, anh ta liền hít vào một hơi sâu, lần này anh ta đã thực sự chọn đúng người rồi. Sau khi nghĩ đến đây, anh ta lại nở một nụ cười thỏa mãn.
Từ đầu đến cuối Tiêu Mộc Diên không thể phản ứng lại, sao người đàn ông đó lại vô cớ bước vào phòng thay đồ, sau đó còn bị anh ta dội cho một đống máu chó, nhưng cô chỉ có thể chết lặng nhìn lại.
Có phải cô làm sai rồi không? Có phải là cô không nên đồng ý giúp anh ta không, cái gì mà không nợ nần nhau nữa, căn bản chính là…
Tư duy của cô đang rất hỗn loạn.
Bên ngoài phòng thay đồ lại truyền đến giọng nói của An Sâm: “Tôi đang ở ngoài đợi cô, nếu như cô đã chuẩn bị xong, thì mau chóng ra đây, tôi biết ban nãy đột nhiên tiến vào là do tôi không cũng, nhưng tôi thực sự không nhìn thấy gì cả. Tôi thật sự rất cần cô giúp tôi việc này…”