Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 516




CHƯƠNG 516: VUA CHỊU KHỔ

“Nhưng sau khi em nói xong phải lập tức về phòng, tìm anh.”

Tiêu Mộc Diên đang định xuống khỏi giường thì được Thịnh Trình Việt cẩn thận đỡ tay.

Chỉ là xuống tầng mà thôi, mà anh cứ làm như là sinh ly tử biệt vậy.

“Được rồi, anh ở đây ngủ một lúc đi, đợi lát nữa em lên.” Tiêu Mộc Diên nói xong, vui vẻ bước xuống cầu thang.

Nhưng lúc cô bước xuống tầng, cô nhìn thấy Lưu Mỹ đang tức giận ngồi trên ghế sofa.

Tiêu Mộc Diên bỗng cảm thấy hơi hổ thẹn, thế là vội vã chạy đến bên cạnh Lưu Mỹ: “Bà ngoại à, ngại quá, vừa nãy là con không đúng.”

Cô chỉ có thể nhận sai.

“Con cuối cùng cũng biết sai rồi à?” Lưu Mỹ vốn không nuốt được cục tức này, nhưng giờ bà nhìn Tiêu Mộc Diên thấp giọng xin lỗi, lửa giận không còn như ban nãy nữa.

“Bà ngoại, cháu có một việc muốn nhờ bà giúp.” Tiêu mộc Diên cảm thấy mình bắt buộc phải đi thẳng vào vấn đề chính.

Lưu Mỹ bắt chéo chân, mắt nhìn đi hướng khác, sau đó chậm rãi nói: “Nói đi, rốt cục là chuyện gì?”

Lúc Tiêu Mộc Diên chuẩn bị mở miệng nói, Lưu Mỹ hình như nhớ ra cái gì, vội vàng cắt lời cô.

“Con mà xin bà đến trông con của con, thì bà chỉ có thể nói cho con biết, là không được. Cái tính quên trước quên sau này của con, bắt buộc phải để con tự chăm sóc con mình.” Lưu Mỹ cứ nhớ đến mấy ngày này hình như Tiêu Mộc Diên đến đêm cũng không chịu về nhà, là lại tức muốn chết.

“Bà, sau này con sẽ tự chăm sóc con mình. Con muốn xin bà giúp một chuyện khác.” Tiêu Mộc Diên hơi khổ tâm, nuốt một ngụm nước bọt, rồi nói.



“Chuyện gì?” Lưu Mỹ nhấc mày.

“Chỉ là ngôi trường mà bọn trẻ đang học, đang thiếu một giáo viên. Con hy vọng bà có thể sắp xếp thời gian đến đó dạy, rồi tiện thể để mắt đến bọn trẻ.” Tiêu Mộc Diên nói xong thì dùng tay lau lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Là vậy à?” Lưu Mỹ trầm mặc một lúc.

Tiêu Mộc Diên thấy vậy, liền tiếp tục nói: “Bà ngoại, con cảm thấy những đứa trẻ trong trường rất cần sự dẫn dắt của bà. Bây giờ bà ngày nào cũng ở trong nhà không làm gì, đúng thật là lãng phí nhân tài.”


“Con nói cũng có lý.” Lưu Mỹ vô cùng tán thành mà gật đầu.

Tiêu Mộc Diên sao có thể không biết trong lòng Lưu Mỹ đang nghĩ gì? Chỉ cần khen bà hết lời là được.

“Vậy chuyện này con xin nhờ bà đó, bà ngoại.” Tiêu Mộc Diên tiếp tục kéo kéo tay của Lưu Mỹ, nũng nịu nói.

“Thấy con năn nỉ bà như vậy, bà đành đồng ý.” Thực ra trong lòng Lưu Mỹ rất vui, nhưng bà vẫn bày ra vẻ miễn cưỡng.

“Cảm ơn bà ngoại, bà hứa rồi nhé, sau này, bà có thể cùng tụi trẻ đến trường rồi.” Tiêu Mộc Diên nói xong liền thơm Lưu Mỹ một cái vào má. Sau đó vui vẻ trở về phòng mình.

“Tiểu Việt, em đã giải quyết xong rồi.” Gương mặt Tiêu Mộc Diên tràn đầy ý cười, nhưng Thịnh Trình Việt thì lại mặt mày ủ ê.

Tiêu Mộc Diên cảm thấy có gì đó không đúng, vội vã tiến đến hỏi: “Xảy ra chuyện gì à? Sao sắc mặt anh lại khó coi như vậy?”

Tiêu Mộc Diên sờ trán Thịnh Trình Việt, đồng thời cũng áp tay vào má anh, lẩm bẩm nói: “Không sốt, chẳng lẽ anh có chỗ nào không thoải mái?”

“Trong lòng anh không thoải mái.” Thịnh Trình Việt tức giận.


“Hả?” Tiêu Mộc Diên hơi ngây ra, bởi vì cô thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy, anh có thể nói với em. Chắc không phải bị tâm trạng của bà ngoại ảnh hưởng đó chứ?”

“Trong đầu em toàn nghĩ gì vậy? Điều làm anh tức giận là em lại thơm bà ấy.” Thịnh Trình Việt nhớ lại vừa nãy xuống lầu xem, kết quả nhìn thấy Tiêu Mộc Diên thơm vào má bà ngoại. Anh có thể không ghen sao?

Cô là người phụ nữ của anh, sao có thể ôm hôn người khác!

“Anh giận chỉ vì chuyện này?” Tiêu Mộc Diên dở khóc dở cười, một tay ôm bụng vừa cười vừa nói.

“Em còn dám cười?” Thịnh Trình Việt nghiêm túc nhìn Tiêu Mộc Diên.

Nhưng Tiêu Mộc Diên cảm thấy dáng vẻ này của Thịnh Trình Việt rất dễ thương, thế là nhịn không được mà véo véo má anh.

“Em…” Thịnh Trình Việt lườm cô: “Anh đang nói rất nghiêm túc vấn đề này đấy nhé, từ sau ngoại trừ anh ra, em không được hôn ai khác!”

Tiêu Mộc Diên nhìn ra, Thịnh Trình Việt lần này thể hiện tính cách thật rồi, không người anh thật sự là một tên chúa ghen tuông.


“Vậy đến các con cũng không được hôn à?” Tiêu Mộc Diên buồn cười hỏi lại.

“Không…” Thịnh Trình Việt định từ chối luôn, nhưng sau đó mới kịp phản ứng lại, lập tức sửa lời nói: “Các con thì được! Nhưng trừ các con ra tất cả người khác đều không được! Nếu không anh sẽ điên mất.”

Người đàn ông này đúng là quá bá đạo.

“Em thơm con gái cũng không được sao?” Tiêu Mộc Diên lại cứng đầu hỏi tiếp.

Thịnh Trình Việt cứng rắn nói: “Không được!”


Tiêu Mộc Diên bây giờ chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu. Cô không muốn cãi cố với anh nữa. Nếu còn tiếp tục, thì chỉ thiệt cô.

“Được rồi, em đồng ý với anh là được chứ gì.” Tiêu Mộc Diên đúng là quá phục người đàn ông này, sao có thể lo lắng mãi một chuyện cỏn con như thế?

Nhưng đây đều là những biểu hiện của tình yêu anh dành cho cô.

Tiêu Mộc Diên vội chui vào lòng Thịnh Trình Việt. Có lẽ làm nũng thế này, anh sẽ không tức giận nữa.

Quả nhiên Thịnh Trình Việt vốn muốn nói gi nữa, lại vì hành động này của Tiêu Mộc Diên mà nuốt xuống.

Tiêu Mộc Diên biết âm mưu của mình thành công rồi, nên cười trộm một cái.

“Hay là hai chúng ta đi nấu gì đó đi. Sau đó đợi bọn trẻ về là có thể ăn rồi, nếu bọn trẻ biết chúng ta đã xuống bếp nấu đồ ăn cho chúng, chắc sẽ vui lắm.” Tiêu Mộc Diên đề nghị, thực ra chỉ để chuyển sự chú ý của Thịnh Trình Việt.

Thịnh Trình Việt nghĩ một lúc, cảm thấy ý kiến này không tồi, liền gật đầu, thể hiện đồng ý.

“Vậy chúng ta đi làm ngày thôi.” Tiêu Mộc Diên lập tức kéo tay Thịnh Trình Việt xuống dưới phòng bếp ở lầu một.

“Nhưng anh có hơi nghi ngờ tài nấu ăn của mình…”

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!