CHƯƠNG 515: ĐỂ BÀ ĐI LÀM CÔ GIÁO
“Nhưng tôi có rất nhiều tin tức xấu…” Thịnh Thảo An cảm thấy chính mình cần phải thẳng thắn thú nhận.
Vẻ mặt của Đường Lực vẫn không thay đổi: “Từ trước đến nay, công ty chúng tôi chưa chọn nhầm người. Mỗi một nghệ sĩ đều sẽ có ít nhiều tin tức xấu, đây chính là hiện tượng rất bình thường.”
Cuối cùng tảng đá lớn trong lòng Thịnh Thảo An cũng được đặt xuống.
“Vậy đến khi nào chúng ta sẽ ký hợp đồng?”
“Tôi đã mang hợp đồng đến đây rồi. Trên đó viết rất rõ, thù lao và những chi tiết cần phải lưu ý. Mời cô Thịnh đọc cho thật kỹ.” Đường Lực nói xong, lấy ra một tập tài liệu từ trong tay đưa cho Thịnh Thảo An.
Tốc độ này quả thực nhanh đến mức có chút kinh khủng.
Thịnh Thảo An trực tiếp cầm tập tài liệu lên, say sưa đọc.
Thực ra cô rất muốn ký thẳng vào đó, thế nhưng… cô không thể để cho biểu hiện của mình quá mức nôn nóng. Là con gái cần phải có một chút rụt rè. Huống hồ diễn xuất là thế mạnh của cô, vì vậy bây giờ bất kể nói như thế nào, cô cũng phải làm bộ một chút.
Thật ra cô ước gì có thể lật tập tài liệu đến trang cuối cùng, ký thẳng vào đó.
Thế nhưng người trước mặt là Đường Lực, không lâu sau cô đã không thể duy trì bộ dạng này từ đầu đến cuối, rất nhanh cô đã dùng một ánh mắt si mê nhìn Đường Lực.
Cô đang nghĩ, nếu những ngày tháng sau này mình có thể gặp anh từ sáng đến tối, như vậy chính mình vẫn giành được thắng lợi lớn trong cuộc đời rồi.
“Xem xong rồi sao?”Đường Lực nhếch môi hỏi.
Lúc này, Thịnh Thảo An mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng lật tập tài liệu thật nhanh rồi ký tên mình qua loa,sau đó dùng hai tay đặt vào tay của Đường Lực: “Tôi đã xem xong rồi. Hợp đồng này có thể trả cho anh rồi.”
“Cảm ơn.” Đường Lực cũng hời hợt phun ra hai chữ này, sau khi nói xong, đanh chuẩn bị muốn xoay người rời đi.
Nhưng Thịnh Thảo An thật sự không nỡ để anh đi, vì vậy cô vội vàng kêu anh lại: “Đường Lực…”
Cho dù gọi tên anh, trong lòng cô cũng cảm thấy rất vui vẻ.
“Xin hỏi cô Thịnh còn có chuyện gì sao?” Đường Lực bình tĩnh quay đầu lại.
“Tôi muốn hỏi, lúc nào tôi có thể bắt đầu công việc?” Thực ra Thịnh Thảo An muốn hỏi chính là, lúc nào có thể gặp lại anh? Chỉ là câu hỏi này thật sự rất khó để mở miệng.
“Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, có lẽ ngày mai đoàn phim sẽ bắt đầu quay.” Sau khi Đường Lực nói xong câu này thì kéo nắm cửa, mở cửa đi ra ngoài.
Ngay cả bóng lưng của anh cũng mạnh mẽ như vậy, Thịnh Thảo An có cảm giác cả trái tim mình đều rơi vào trong đó.
Biệt thự nhà họ Thịnh.
Tiêu Mộc Diên vốn muốn trở về gặp mặt mấy đứa nhỏ, ai ngờ rằng lúc này tụi nhỏ sớm đã đi học hết rồi.
Nếu bây giờ không có việc gì để làm, vậy cô có thể trở về công ty một chuyến trước.
Lúc cô chuẩn bị đi ra khỏi phòng, thì Thịnh Trình Việt lại đi tới, trực tiếp chặn trước mặt cô.
“Được rồi, nếu không muốn bên kia ầm ĩ nữa, em cần phải đi tới công ty trước.” Dựa vào bên kia vẫn còn rất nhiều việc đang đợi cô xử lý.
Nhưng lúc này Thịnh Trình Việt lại cảm thấy có chút tức giận: “Trong mắt em dường như chỉ có công ty thôi có đúng không? Ngược lại cuộc thi quốc tế cũng kết thúc rồi, em để cho bản thân mình nghỉ ngơi cho tốt như cho bản thân một kỳ nghỉ đi.”
“Em…” Tiêu Mộc Diên bị câu nói của Thịnh Trình Việt làm cho thức lại cố gắng xem xét lại chính mình, dường như mấy năm qua cô chỉ lo đến công thật sự giống như đang liều mạng.
“Ngược lại sau này em có thể không cần đi làm cũng được. Em chỉ cần ở nhà sinh con cho anh là được rồi, tốt nhất là sinh nhiều như một nhà trẻ.” Thịnh Trình Việt nói tới đây thì không nói nữa. Trong đầu lại hiện lên những đứa con của mình đứng đầy phòng khách.
“Sinh nhiều như một nhà trẻ?”Tiêu Mộc Diên bị câu nói này của Thịnh Trình Việt dọa cho giật mình. Cô đâu phải là heo nái.
“Cầu xin em đó, vợ à, em đồng ý yêu cầu này của anh đi!” Thịnh Trình Việt nhìn thấy trên mặt Tiêu Mộc Diên đã hiện lên một nụ cười ngọt ngào, liền trực tiếp bước lên ôm eo cô.
Một giây sau, Tiêu Mộc Diên đã bị Thịnh Trình Việt trực tiếp bế lên.
“Anh muốn ôm em đi đâu?” Bây giờ Tiêu Mộc Diên thật sự đã sợ Thịnh Trình Việt rồi.
“Dù sao cũng không để em đi đến công ty, anh muốn giữ em ở bên cạnh anh, không cho phép em đi đâu hết. Vì vậy bây giờ em chỉ cần ngoan ngoãn nằm trong ngực anh.” Thịnh Trình Việt bá đạo tuyên bố.
Lúc này Tiêu Mộc Diên đã bị giam trong vòng tay hạnh phúc của anh.
“Làm sao bây giờ? Hình như em đã chọc bà ngoại tức giận rồi.” Lúc đầu Tiêu Mộc Diên cảm thấy rất vui vẻ, nhưng đột nhiên nhớ tới cuộc trò chuyện lúc nãy của mình với Lưu Mỹ, cảm thấy trong lòng rất áy náy.
“Em không cần để ý đến là được.” Lúc Thịnh Trình Việt nói đến người phụ nữ tên Lưu Mỹ này, thực ra trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu.
Bởi vì bà lão này luôn làm cho người phụ nữ của anh phải buồn phiền. Vì vậy anh không hề hy vọng sự xuất hiện của bà ấy.
“Anh nói xem em có nên đi xin lỗi bà không? Dù sao bà cũng là bề trên.” Từ đầu đến cuối trong lòng Tiêu Mộc Diên đều cảm thấy có chút áy náy.
“Bà ấy không thể ỷ mình là người bề trên, rồi muốn làm gì thì làm với chúng ta. Những lời bà ấy nói thực sự rất khó nghe. Nếu không phải vì bà ấy là bà ngoại của em, anh sớm đã đuổi bà ấy ra khỏi nhà rồi.”
Thịnh Trình Việt nhất thời nhanh miệng, đã nói hết những lời này. Nhưng rất nhanh anh đã ý thức được mình đã nói sai, lập tức vội vàng kéo Tiêu Mộc Diên nói lời xin lỗi: “Xin lỗi em, thực ra anh không cố ý muốn nói những lời này, anh chỉ muốn làm cho em vui vẻ một chút mà thôi.”
“Em biết anh đều vì em, cho nên em sẽ không tức giận. Em cũng biết bà ngoại em có chút dài dòng. Thế nhưng dù sao thì bà ấy cũng là bà ngoại của em. Em đang suy nghĩ chúng ta có nên tìm cho bà một công việc. Có lẽ về sau bà sẽ không còn dáng vẻ giống như bây giờ nữa.” Ánh mắt của Tiêu Mộc Diên sáng lên, đột nhiên nghĩ tới một biện pháp nào đó, vì vậy cô lập tức trưng cầu ý kiến của Thịnh Trình Việt.
Lúc này vẻ mặt của Thịnh Trình Việt cũng trở nên hớn hở: “Thật không hổ là Mộc Diên của anh, đã tìm ra vị trí của vấn đề. Em cảm thấy nên sắp xếp cho bà một chức vị như thế nào? Em chỉ cần nói với anh một tiếng, anh có thể giúp em đi sắp xếp.”
“Bà à…” Tiêu Mộc Diên lại rơi vào trạng thái suy nghĩ trầm ngâm.
Nhìn thấy dáng vẻ suy nghĩ của Tiêu Mộc Diên cũng dễ thương như vậy, Thịnh Trình Việt không nhìn được hôn lên gò má cô.
“Nếu không thì để cho bà làm cô giáo đi…” Tiêu Mộc Diên nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy từ đầu đến cuối chỉ có công việc này là thích hợp với bà ngoại.
“Vậy em có muốn sắp xếp bà dạy ở trường với mấy đứa nhỏ nhà chúng ta không?” Thịnh Trình Việt tiếp tục hỏi.
Lúc này Tiêu Mộc Diên đột nhiên vui vẻ như hoa: “Nếu được như vậy thì quá tốt rồi.”
“Vậy việc này cứ sắp xếp như vậy, em đi thông báo cho bà ngoại nhà em biết đi.” Thịnh Trình Việt nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay cô.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!