CHƯƠNG 330: KHÔN QUÁ HÓA DẠI
Quán bar Luân Hãm? Thịnh Trình Việt cảm thấy có chút ấn tượng. Anh từng gặp Tiêu Mộc Diên ở trong đó nhưng…
“Anh hẳn cũng biết, với tính cách của em thì không thể đi một mình tới quán bar này được, càng không nói tới chuyện mời bạn.”
Mặt Cao Ngọc Mai đã trắng bệch: “Thịnh Trình Việt, em nghĩ cho dù thế nào đi nữa thì anh cũng là một người nhớ tình xưa nghĩa cũ. Nhưng em không ngờ anh vì không muốn gánh vác trách nhiệm mà tạo ra tài liệu giả này tới lừa em!” Cô ta nắm chặt tập giấy mỏng tới mức nghe được tiếng rách khe khẽ.
“Tôi cũng không cần phải tốn tâm tư để lừa cô. Cô có thể cẩn thận nhìn Quả Quả và tôi, cô cảm thấy giữa chúng tôi có chỗ nào giống nhau sao?”
Thịnh Trình Việt hỏi.
Cao Ngọc Mai cẩn thận suy nghĩ, quả thật không có điểm nào cả. Nhưng…: “Nó là con trai anh, điều ấy là không thay đổi được. Sau khi anh ngủ với em một đêm thì chúng ta đã có nó.
“Con trai à?” Thịnh Trình Việt dường như nghe được chuyện gì thú vị. Nếu không phải anh đã qua làm xét nghiệm AND thì thật sự còn không biết đâu.
Cao Ngọc Mai không hiểu Thịnh Trình Việt đột nhiên cười gì.
“Cô thật sự xác định đó là con trai sao?”
Cao Ngọc Mai càng hoang mang hơn, hoàn toàn không biết Thịnh Trình Việt đang cười gì.
“Thật ra trước đây khi em quay lại đã muốn nói với anh, nhưng anh cứ luôn ở bên cạnh Tiêu Mộc Diên, thậm chí còn không chịu nhìn em.” Cao Ngọc Mai nói tới đây lại thật sự cảm thấy mình oan ức.
“Mai Mai, tôi cảm thấy mình đối xử với người khác cũng tương đối tử tế. Hôm nay, tôi chỉ muốn tới hỏi cô, chuyện Diên Diên trốn đi có liên quan tới cô không?”
Cao Ngọc Mai ngẩng đầu nhìn Thịnh Trình Việt, thấy trong mắt anh không hề có vẻ gì đùa giỡn.
“Ha ha!” Cao Ngọc Mai đột nhiên cười: “Bây giờ anh tính đẩy tất cả sai lầm cho em sao? Tiêu Mộc Diên tự mình mất tích thì có liên quan gì đến em. Em còn nghe nói cô ta đã chết rồi đúng không? Con đê tiện đó có chết một nghìn lần cũng không có gì đáng tiếc.”
Thịnh Trình Việt nghe xong, trên huyệt thái dương đã nổi gân xanh. Dù thế nào anh cũng không ngờ tới sẽ có một ngày ngay cả Cao Ngọc Mai cũng trở nên đáng ghét như vậy. Nắm tay anh để sau người chợt siết chặt lại. Nếu không phải biết Tiêu Mộc Diên vẫn bình an, chắc hẳn anh đã ra tay rồi.
“Sao anh không nói chuyện vậy?” Cao Ngọc Mai bước một bước tới trước mặt Thịnh Trình Việt: “Không phải anh không cho phép người khác nói xấu Tiêu Mộc Diên sao? Em đã nói con đê tiện đó có chết trăm lần ngàn lần cũng không có gì đáng tiếc. Nó chỉ là một con đĩ lại ra vẻ thanh cao, luôn lượn quanh đám đàn ông thôi. Anh còn không phải là một người đàn ông đã rơi vào cái bẫy của nó sao?”
Nhìn người đẹp tao nhã năm đó biến thành như vậy, anh không biết mình nên giận hay thương hại cô ta nữa.
“Mai Mai, cô bình tĩnh một chút đi. Hôm nay tôi tới chỉ muốn nói chuyện với cô một lát thôi.”
“Nói chuyện gì chứ? Anh còn nhớ rõ dáng vẻ của mình khi tìm kiếm Tiêu Mộc Diên không? Cơm không ăn trà không uống, mỗi ngày chỉ chìm đắm trong men rượu, rõ ràng là muốn lật tung cả thế giới này rồi. Nhưng anh đã từng nghĩ tới chuyện đi tìm em chưa? Không nói chuyện khác, anh có tự mình tới tìm em sao? Anh là người em yêu nhất trong đời nhưng cũng là người tổn thương em sâu nhất.”
Cao Ngọc Mai liên tục nói làm cho Thịnh Trình Việt không trả lời được. Anh không có, chưa từng làm gì vì Cao Ngọc Mai cả.
Ban đầu, anh không phải vẫn luôn yêu Cao Ngọc Mai tới tận xương tủy sao? Anh không có cách nào tưởng tượng được cuộc sống không có Tiêu Mộc Diên, nhưng có thể nghĩ ra được ngày không có Cao Ngọc Mai. Không có Tiêu Mộc Diên, anh sẽ chán chường không chịu nổi mà muốn đi tìm cái chết. Nhưng không có Cao Ngọc Mai, anh có thể chìm đắm trong công việc, sau đó chờ Tiêu Mộc Diên xuất hiện.
Thịnh Trình Việt giật mình trước suy nghĩ của mình, trong lòng cũng có chút áy náy với Cao Ngọc Mai nói:
“Xin lỗi.”
“Anh đã nói xin lỗi quá nhiều lần rồi.” Từ sau khi cô ta tới thành phố này, mỗi lần muốn nói chuyện tình cảm với Thịnh Trình Việt, anh đều sẽ nói những lời này: “Có đôi khi em cảm thấy thật kỳ lạ, anh trở nên lịch sự như vậy từ khi nào thế?”
Bản thân Thịnh Trình Việt cũng không biết, gần đây anh luôn bị ám ảnh bởi gia đình. Giống như khi nói chuyện với con gái thì không thể nói chuyện như nói với con trai, còn phải nói năng nhỏ nhẹ, lâu ngày anh cũng dần thay đổi.
“Tôi nói rất nhiều lần rồi, mỗi lần đều cho rằng đó là lần cuối cùng. Tôi đã bỏ cô xuống, lẽ nào cô không thể bỏ tôi xuống sao?”
“Không thể nào.” Cao Ngọc Mai nói chắc như đinh đóng cột. Cô ta đột nhiên lấy ra một cái điện thoại trên giá sách phía sau: “Bây giờ anh muốn cái này sao? Em cho anh đấy!”
Cao Ngọc Mai nói như vậy vì đoán chắc Thịnh Trình Việt sẽ không kiểm tra. Dưới tình hình chung, cách làm này có lẽ sẽ có hiệu quả với người khác, quả thật sẽ không có một người nào đang áy náy với cô ta mà lại cảm thấy nghi ngờ gì cả.
Nhưng Cao Ngọc Mai quên tắt điện thoại. Màn hình của điện thoại bị động vào liền sáng lên. Phía trên là ảnh chụp một người phụ nữ đang dây dưa với một người đàn ông.
Đầu óc Thịnh Trình Việt bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Anh bước nhanh tới bên cạnh điện thoại của Cao Ngọc Mai và cầm lấy, nhìn màn hình nói: “Cô nói cho tôi biết mật khẩu đi.”
Cao Ngọc Mai kinh ngạc liền vội đi tới, muốn cướp lấy điện thoại trong tay của Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt đương nhiên sẽ không để cho Cao Ngọc Mai thực hiện được ý định: “Tôi chắc cô sẽ không cho tôi biết đâu. Cô hãy nói cho tôi biết, cô có hình này từ lúc nào, có bao nhiêu tấm?”
“Trình Việt, Trình Việt, anh hãy nghe em giải thích.”
Cao Ngọc Mai cố gắng giải thích.
Nhưng Thịnh Trình Việt hoàn toàn không tin cô ta nữa: “Bản thân cô tự tính toán đi, cô đã nói dối tôi bao nhiêu lần rồi, giờ cô bảo tôi làm sao tin cô được đây?” Anh bước về phía ngoài phòng.
Cao Ngọc Mai xông tới muốn ôm lấy thắt lưng của Thịnh Trình Việt nhưng lại bị một người phía sau kéo lại.
“Cục cưng, anh ta chính là người đàn ông làm cho em cơm chẳng buồn ăn, trà chẳng muốn uống sao?”
Giọng nói này thật là ngả ngớn. Thịnh Trình Việt thấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở trước mặt thật sự khá quen mắt, trong giây lát lại càng tức giận hơn.
Trương Lân kéo Cao Ngọc Mai bảo vệ ở sau lưng và nhìn Thịnh Trình Việt.
Hai người bọn họ cao bằng nhau nhưng phong cách quả thật hoàn toàn khác nhau. Trương Lân ngả ngớn mà Thịnh Trình Việt lại rất nghiêm túc.
Hai người nhìn nhau chỉ cảm thấy dường như có dòng điện hiện ra trong không trung muốn làm nổ tung cả căn phòng nhỏ này vậy.
Thịnh Trình Việt nhìn trên người Trương Lân chỉ mặc mỗi một chiếc lót hình tam giác lại nhìn những vết cào trên người anh ta. Chỉ cần là người sáng suốt cũng biết được bọn họ vừa làm chuyện gì.
Thịnh Trình Việt đột nhiên cảm thấy buồn cười. Người một giây trước còn cho thấy quyết tâm yêu mình, kết quả đã sớm qua lại với một người đàn ông khác. Điều này mới mỉa mai làm sao?
Thịnh Trình Việt nghĩ, nếu là người đàn ông khác thì anh còn có thể chúc phúc cho cô ta. Nhưng Trương Lân thực sự làm cho anh thấy không thích nổi. Đặc biệt nụ cười như có như không trên mặt anh ta thật sự khiến người ta chỉ muốn đấm cho mấy phát.
“Trình Việt, anh hãy nghe em giải thích…” Cao Ngọc Mai đi tới và cố gắng nói chuyện với Thịnh Trình Việt.
Nhưng Thịnh Trình Việt chỉ liếc nhìn hai người bọn họ rồi rời đi, không ai ngăn cản anh.
Cao Ngọc Mai nhìn theo bóng lưng của Thịnh Trình Việt và muốn đuổi theo, lại nghe phía sau vang lên một giọng nói.
“Khôn quá hóa dại, thật đúng là phong cách của em.”