Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 329




CHƯƠNG 329: KHÔNG CÓ QUAN HỆ HUYẾT THỐNG.

Trong lòng Cao Ngọc Mai còn đang khẩn trương thì ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.

Nội tâm cô ta hoảng loạn nhưng vẫn có chút sốt sắng hỏi: “Là ai?”

“Là tôi.”

Chỉ là hai chữ ngắn gọn, Cao Ngọc Mai liền biết thân phận của đối phương. Cô ta nhìn người bên cạnh một chút, nội tâm hỗn loạn. Thịnh Trình Việt tới đây, nếu là bình thường chỉ gọi một tiếng cô ta sẽ vô cùng vui vẻ, cô ta nhất định sẽ mặc quần áo hết sức chói mắt để đi gặp anh. Thế nhưng hiện tại… Nếu như Thịnh Trình Việt nhìn thấy cô ta ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, thì cô ta sẽ khó mà có lần thứ hai được đứng ở bên cạnh anh rồi.

“Cục cưng, em làm sao vậy?”

Cảm giác được Cao Ngọc Mai căng thẳng, người đàn ông kia hỏi.

Cao Ngọc Mai lắc đầu, nói: “Trước hết anh trốn đi một chút được không, em đi tiếp khách một lúc.”

Người đàn ông không hiểu: “Anh nghe giọng nói ngoài cửa hình như có chút quen thuộc, không biết có phải là người quen hay không?.”

Cao Ngọc Mai nghĩ bụng, xã hội này của bọn họ chính là một vòng, người càng có danh vọng thì khả năng quen biết lại càng cao, nhà họ Thịnh là gia đình danh tiếng, mà nhà họ Trương cũng không phải gia đình nhỏ gì cả.

Cô ta suy nghĩ một hồi, liền mở miệng ngon ngọt nói: “Nếu như anh ngoan ngoãn chờ ở đây, chờ em xử lý xong xuôi chuyện của mình thì anh muốn thế nào cũng đều được hết.”

“Em nói thật sao?” Hai mắt của người đàn ông kia sáng lên.

Cao Ngọc Mai kiên định gật đầu, cô ta nhìn người đàn ông trước mặt, thở dài, không kiềm chế được nghĩ đến khoảng thời gian trước kia.

Khi đó cô ta đã có thai, bởi vì cáu giận mà bỏ đi, rõ ràng cô ta đã trốn ở một nơi dễ dàng bị phát hiện, nhưng Thịnh Trình Việt vẫn không tìm cô ta. Có lúc cô ta rất muốn trở về, chỉ là không hạ thấp lòng tự trọng, nếu như cô ta cứ như vậy trở về, vậy giận hờn này còn có ý nghĩa gì nữa.



Bởi vì thế mà cô ta nhanh chóng rơi vào tình cảnh lưu lạc lề đường không có đồ ăn.

May là vào lúc đó cô ta gặp được Trương Lân đang học đại học.

Lúc đó cô ta cũng không biết anh ta là người nhà họ Trương, nhưng cô ta biết anh ta có rất nhiều tiền.

Lúc đó dáng vẻ đãng bất kham của anh ta thực sự rất mê người, không biết bao nhiêu cô gái xếp hàng theo đuổi anh ta, đương nhiên dù là ai anh ta cũng không cự tuyệt.


Lúc đó anh ta từng nói, cứu cô ta cũng chỉ là là bởi vì cảm giác được vui chơi mà thôi.

Cao Ngọc Mai cảm thấy chuyện này không có quan trọng như thế, dù sao trong lòng cô ta cảm thấy xứng với mình cũng chỉ có một mình Thịnh Trình Việt, đàn ông khác cho dù tốt thế nào đối với cô ta cũng không có lợi ích gì.

Cao Ngọc Mai cũng cho rằng, cho dù lúc đó cô ta đẹp nhưng lại đang có bầu, hẳn là sẽ không có ai coi trọng mình, thế nhưng Trương Lân lại là một sự bất ngờ.

Lúc bọn họ quen biết không lâu, anh ta lại tỏ tình với cô ta. Hơn nữa còn tỏ tình rất nhiều lần.

Lúc đó đáy lòng Cao Ngọc Mai tràn ngập sự cảm động, đặc biệt khi mà Trương Lân nói, có thể chăm sóc mẹ con cô ta cả đời, cô ta thật sự cảm thấy trời cao vẫn là ưu đãi mình.

Vì thế nên khi Quả Quả đầy tháng, Cao Ngọc Mai liền bằng lòng đồng ý lời tỏ tình của Trương Lân.

Lúc vừa mới bắt đầu, Trương Lân đúng là không có vượt qua khoảng cách, Họ luôn tôn trọng nhau. Không ai xúc phạm ai, thế nhưng mỗi ngày Trương Lân sẽ làm những cách khác nhau khiến cho cô ta vui vẻ.

Anh ta là sinh viên nghệ thuật, thích nhất chính là vẽ cô ta, điều này làm cho cô ta, một người không thích màu vẽ, lại thích cảm giác trên người dính đầy màu sắc.

Bọn họ cũng là trải qua ngọt ngào như thế.


Cao Ngọc Mai ngửa mặt thở dài, sau đó khóa trái cửa phòng ngủ, đi ra mở cửa.

Bây giờ cô ta vẫn mặc rất đẹp, chiếc áo lụa trắng cao cổ che kín toàn bộ mọi thứ. Cô ta mở cửa, nhìn thấy người trước mặt, giả vờ làm ra dáng vẻ vô cùng bình tĩnh.

“Trình Việt, anh đến tìm em sao?”

Khóe miệng cô ta mang theo nụ cười, nhưng âm thanh lại để lộ tâm sự của cô ta, có một chút hoảng loạn.

Thịnh Trình Việt thu dáng vẻ của cô ta vào trong mắt, lấy từ trong túi điện thoại đã được tìm kiếm thông tin nhiều lần trong mấy ngày qua: “Tôi muốn nói chuyện với cô về cái này.”

Cao Ngọc Mai sững sờ, đó là điện thoại của cô ta, cô ta hơi không hiểu: “Anh đặc biệt đến đây chỉ để trả lại cho em chiếc điện thoại này sao?” Nếu như vẫn còn đặc cách như vậy, nhất định là anh đã xem những bức thư tình kia, anh ấy cảm động sao? Nghĩ tới đây Cao Ngọc Mai liền có chút hưng phấn.

Thế nhưng Thịnh Trình Việt luôn luôn khiến người ta kinh ngạc.

“Tôi đã cho người điều tra, chiếc điện thoại này cô mua từ mấy tháng trước, lúc rơi vào tay tôi vẫn còn rất mới, vậy là cô không thường xuyên sử dụng. Tôi đến đây, chính là muốn mượn chiếc điện thoại trước mà cô hay dùng một chút.”


Cao Ngọc Mai nhíu mày: “Là em không muốn dùng nữa cho nên mới thay cái điện thoại mới không được sao?”

“Số điện thoại của chiếc máy này không giống với số điện thoại mà cô cho tôi trước đây.” Thịnh Trình Việt nói tiếp.

Cao Ngọc Mai không thể nói gì, không ngờ cô ta lại phạm phải sai lầm này, thật sự là ngoài dự tính.

“Chỉ là em thay số mới…”

“Tôi đã điều tra rồi, cô vẫn đang sử dụng số mà cô cho tôi.” Thịnh Trình Việt nhìn Cao Ngọc Mai như muốn nói: “Còn có thủ đoạn gì cứ tung ra hết đi, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi.”


“Anh… anh điều tra em sao?” Cao Ngọc Mai nghe Thịnh Trình Việt nói, rốt cuộc tìm được một điểm tựa mạnh mẽ cho mình.

“Tôi cũng không định điều tra, chỉ là những năm gần đây cô thật sự là thay đổi rất nhiều, khiến tôi không thể không hoài nghi, những năm này cô đã trải qua những chuyện gì mà lại có đứa con lớn như vậy.”

Sau khi trở về, Cao Ngọc Mai này với Cao Ngọc Mai trong ký ức khác nhau rất nhiều, tự nhiên Thịnh Trình Việt sẽ đi thăm dò một chút những năm gần đây Cao Ngọc Mai đã xảy ra những chuyện gì.

Kết quả điều tra khiến cho anh nín lặng, sau mấy năm rời khỏi anh, cuộc sống của Cao Ngọc Mai vẫn rất ổn, tuy vậy lại hoàn toàn không giống Cao Ngọc Mai buồn bã khi ở bên cạnh anh.

Nhảy bungee từ trên cao, nhảy dù trên không gì đó, những môn thể thao trước đây cô ta tránh còn không kịp thì giờ đều đã làm hết, điều làm cho anh kinh ngạc hơn là bên cạnh cô còn có một người đàn ông.

“Em nói rồi, đứa nhỏ kia là con của anh, tại sao anh lại không tin em? Em còn từng nói, anh có thể đi xét nghiệm DNA.” Cao Ngọc Mai nói nhỏ, cô đã nói rất nhiều lần, chỉ là Thịnh Trình Việt trước giờ chưa từng tin tưởng cô, điều này làm cho cô cảm thấy chính mình rất đáng thương.

Thịnh Trình Việt sớm biết Cao Ngọc Mai sẽ nói như vậy, anh giơ tay, phía sau Lâm Phong đưa một tập tài liệu tới tay anh: “Cái này là báo cáo kết quả xét nghiệm DNA của tôi và Quả Quả, cô có thể xem một chút.”

Cao Ngọc Mai bối rối, cầm lấy tập tài liệu Thịnh Trình Việt đưa, cô ta xem rất lâu, vẫn là không cách nào chấp nhận, phía trên này lại viết “Không có quan hệ huyết thống”.

“Không, cái này không thể nào.” Mặt Cao Ngọc Mai đột nhiên trở nên trắng bệch, cô ta nhìn Thịnh Trình Việt lắc đầu: “Không thể nào, nó là con của anh, nó là con anh, sáu năm trước em không có cùng với người đàn ông khác…”

Cao Ngọc Mai đột nhiên ngừng lại, cô ta nhớ tới đêm sáu năm trước: “Có phải anh từng đến quán bar Luân Hãm với bạn rồi gục ở đấy? Em đi tìm anh, kết quả anh chuốc em say. Sau đó chúng ta liền…”