CHƯƠNG 166: GỠ BỎ LỆNH PHONG SÁT CÔ
Tiêu Mộc Diên cười nhạt, cô sẽ không dùng tiền của anh, dù cho chết đói cũng sẽ không dùng, cô sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với anh.
Dường như Thịnh Trình Việt cũng nhìn thấy điều gì từ trong ánh mắt cô, người phụ nữ này, cứ phải quật cường như thế sao? Nghĩ đến đây, tay anh ôm cô bỗng chặt hơn.
Triệu Dương nhìn đôi tình nhân trước mắt, lập tức chuồn đi ra, để lại không gian cho hai người họ.
Nhất thời trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt, nhiệt độ dường như không ngừng tăng cao.
“Anh muốn làm gì? Anh đừng có như thế này được không?” Ngữ khí của Tiêu Mộc Diên lập tức mềm xuống, sợ Thịnh Trình Việt làm việc gì quá đáng với cô, mà còn nghĩ đến Thịnh Trình Việt luôn muốn lên giường với cô.
Thịnh Trình Việt khẽ thổi một hơi bên tai của Tiêu Mộc Diên, làm cho Tiêu Mộc Diên khẽ rùng mình, khuôn mặt lập tức ửng đỏ, có lẽ trong lòng cô, hiện giờ việc “l@m tình” vẫn chưa có bất kỳ ấn tượng nào, suy cho cùng, những chuyện trong sáu năm trước cô đều đã quên hết.
“Em nói xem, một người đàn ông và một người phụ nữ ở cùng một chỗ sẽ làm cái gì?” Thịnh Trình Việt vừa nói, bàn tay cũng đã không thành thật mò đến eo cô, cả người cô hơi run rẩy, cô vẫn giống như trước, vẫn rất hấp dẫn anh.
“Thịnh Trình Việt! Anh buông tôi ra.” Lần này Tiêu Mộc Diên là gấp thật, cũng không gọi là tổng giám đốc Thịnh nữa, trức tiếp gọi Thịnh Trình Việt.
“Không phải em đã đồng ý lên giường một lần với anh sao? Bây giờ vừa lúc chúng ta có thể lên giường với nhau rồi.” Khóe miệng Thịnh Trình Việt kéo lên một nụ cười tà ác, anh đã rất lâu chưa l@m tình rồi, trong đầu anh đều là Tiêu Mộc Diên, ngoại trừ người phụ nữ này, anh cũng không bất kỳ người phụ nữ nào.
“Thịnh Trình Việt, đừng để tôi hận anh.” Giọng Tiêu Mộc Diên trầm xuống, nói ra từng chữ một, đôi mắt sáng ngòi đều là sự kiên định, nếu anh thật dám động chân động tay với cô, cô sẽ hận anh cả đời.
Tay Thịnh Trình Việt hơi khựng lại, đúng vậy, cô sẽ hận anh, kể cả cô có nhớ lại được ký ức, cô cũng sẽ vẫn như vậy hận anh, anh chỉ ôm chặt cô, không có động tác gì nữa.
Tiêu Mộc Diên cứ mặc Thịnh Trình Việt ôm cô, cô vốn cho rằng người bá đạo như anh ta, sẽ trực tiếp muốn cô, nhưng anh không thế, mỗi việc cỏn con này, mà lòng cô có chút cảm động.
“Về sau đừng làm việc ở đây nữa, chỗ này không phù hợp với em.” Anh nói rất khẽ, mơ hồ có thể nghe ra được sự quan tâm từ trong lời nói của anh.
“Ừ.” Kỳ lạ, cô không có phản kháng, yên lặng đáp ứng anh, có lẽ đây là từ lúc mất trí nhớ đến này, lần đầu tiên không cãi nhau với Thịnh Trình Việt, lời anh nói sẽ khiến lòng cô thấy ấm áp.
Đúng lúc này, điện thoại của Thịnh Trình Việt bỗng đổ chuông.
“Alo.” Thịnh Trình Việt nghe điện thoại, anh cũng không tránh Tiêu Mộc Diên, có lẽ trong lòng anh, đã sớm coi Tiêu Mộc Diên là người của mình.
“Anh Việt, không xong rồi, Âu Thị đụng đến tổ chức Bóng Tối của gia tộc Thịnh thị, Bóng Tối rơi vào tập kích, đã mất rất nhiều chỗ.” Bên kia nói chuyện vội vàng.
Sắc mặt Thịnh Trình Việt cũng thay đổi, Âu Thị? Anh đã coi thường Âu Thị rồi? Âu Vũ Đình lần này trở về là để đối phó anh.
“Ừ, tôi biết rồi.” Tuy trong lòng có hơi lo lắng, nhưng vẻ mặt anh lại không tỏ vẻ gì.
Cúp máy xong, Thịnh Trình Việt cương quyết mang Tiêu Mộc Diên đi, sau đó đưa cô về nhà, còn cảnh cáo cô, sau này không cho phép đi làm ở chỗ kia nữa, xong mới yên tâm rời đi.
Thịnh Trình Việt vừa quay lại Thịnh Thị, thì Thịnh Thắng gọi đến cho anh, nói bên Mỹ cũng xảy ra việc lớn, tổ chức Bóng Tối bên Mỹ gần như đã thất thủ, Thịnh Trình Việt trực tiếp lên máy bay riêng bay thẳng đến Mỹ, xem ra những năm nay Âu Vũ Đình ở Mỹ cũng không phải vô dụng, không ngờ cậu ta ở bên Mỹ sẽ có thế lực lớn như thế.
Ngày hôm sau Tiêu Mộc Diên đi tìm việc, quả nhiên là lập tức có công ty nhận cô, nói thế nào thì cô cũng là quán quân cuộc thi thiết kế quốc tế, thực lực vẫn phải có. Vì thế cô đương nhiên là làm tổng thanh tra của một công ty nhỏ, lương tháng 50 triệu, cũng không kém so với dự kiến của cô.
Sau khi tan làm, cô vốn nghĩ đi xe bus về, nhưng vừa đi được hai bước, thì nhìn thấy trước cửa công ty đậu một chiếc xe Ferrari chói lóa, là anh, là Trương Vân Doanh đến.
“Diên Diên!” Quả nhiên, khi Tiêu Mộc Diên còn đang thẫn thờ, Trương Vân Doanh đã mở cửa xe đi ra.
Tiêu Mộc Diên lúc này không muốn để ý đến Trương Vân Doanh, cứ nghĩ đến anh lừa cô đi đính hôn với người phụ nữ khác, tim cô sẽ không nhịn nổi đau đớn, tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy, anh làm thế còn tàn nhẫn hơn cả Thịnh Trình Việt.
“Tổng giám đốc Trương, xin hỏi có chuyện gì sao?” Ngữ khí của cô lạnh nhạt, dường như còn mang chút phẫn nộ.
Trương Vân Doanh hơi sửng sốt, cô thế mà gọi anh là tổng giám đốc Trương, lòng đau kịch liệt, tại sao cô không nghe anh giải thích, không dễ gì quan hệ mới tiến thêm một bước, không dễ dàng gì cô mới gọi anh là Vân, nhưng bây giờ xa lạ hơn cả trước đây, trước đây dù sao còn gọi anh là đàn anh?
“Diên Diên, em đừng như vậy, em cho anh thời gian ba ngày, ba ngày sau, anh nhất định sẽ giải quyết vụ hôn nhân này.” Đúng vậy, kể cả ba mẹ không đồng ý anh cũng không quan tâm, anh chỉ muốn ở bên Tiêu Mộc Diên, cho dù phải trả cái giá đắt thế nào.
“Đấy là chuyện của anh, còn nữa, xin tổng giám đốc Trương sau này đừng lại đến tìm nhân vật nhỏ bé như tôi nữa, tôi không với nổi, anh xem, xe anh dừng ở đây, thu hút bao ánh mắt, anh làm vậy khiến tôi rất khó xử ở công ty.”
Tiêu Mộc Diên vừa nói vừa nhìn xung quanh, quả nhiên có rất nhiều đồng nghiệp đang nhìn ra đây? Đây là một chiếc Ferrari, người bình thường làm sao sẽ có thể mua nổi.
Trương Vân Doanh dường như cũng cảm thấy ánh nhìn xung quanh, lại nhìn Tiêu Mộc Diên, quả nhiên lệnh phong sát cô đã được gỡ bỏ rồi.
“Có phải em lại gặp mặt Thịnh Trình Việt không?” Ngữ khí của Trương Vân Doanh lộ ra chút bất mãn, nếu cô không gặp Thịnh Trình Việt, lệnh phong sát cô làm sao có thể xóa bỏ.
“Việc này không liên quan tổng giám đốc Trương, tổng giám đốc Trương vẫn là nên quản tốt vị hôn thê của anh đi.” Dứt lời, Tiêu Mộc Diên liếc nhìn người phụ nữ cao gầy đang đến bên này, quay người rời đi, cô không muốn lại dây dưa với Trương Vân Doanh nữa, như thế có lẽ sẽ không lại đau lòng.
Âu Vũ Đình đứng ở một góc yên lặng nhìn hết thảy, khi anh nhìn thấy Tiêu Mộc Diên từ bên cạnh Trương Vân Doanh rời đi, trong mặt chợt lóe phức tạp, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Tiêu Mộc Diên vừa đến biển hiệu, trước mắt bỗng lóe lên, ngay lập tức, ba đứa trẻ xinh dừng ngay trước mặt cô, bởi ba đứa bé hết sức xinh đẹp, nhất thời đã thu hút rất nhiều ánh mắt?
Tiêu Mộc Diên hiển nhiên không ngờ sẽ gặp ba đứa trẻ ở đây, ánh mắt tối sầm, lập tức quay người đi, cô không muốn để ý đến ba đứa trẻ này, tuy rằng chúng lớn lên đẹp như tạc, nhưng cô không phải là mẹ của chúng, với lại cô cũng không muốn nhận ba đứa trẻ làm con mình, cô mới có 24 tuổi được không? Cô vẫn còn là một đứa trẻ?
Ba đứa trẻ vừa thấy Tiêu Mộc Diên quay người đi, bọn chúng lập tức đuổi theo.
“Mẹ… dì Diên.” Nguyệt Nguyệt cười nói, tay bé nhỏ đã kéo lấy tay của Tiêu Mộc Diên, tuy bây giờ nó rất muốn gọi cô là mẹ, nhưng vì không muốn dọa cô chạy mất, bản thân phải cố nhịn.
“Dì Diên, có phải dì không thích bọn cháu không?” Thịnh Tuấn Hạo cũng tiến lên, nắm lấy bàn tay còn lại của Tiêu Mộc Diên, tủi thân nói, thực ra cậu mới biết người mẹ này không lâu, cậu càng muốn được gọi Tiêu Mộc Diên là mẹ.
Hả? Tiêu Mộc Diên nghe cách xưng hô của ba đứa bé, hình như bọn chúng không gọi cô là mẹ nữa rồi.
Viễn Đan còn khoa trương hơn cả Thịnh Tuấn Hạo và Nguyệt Nguyệt, cậu đâm bổ vào lòng Tiêu Mộc Diên.
“Dì Diên, dì lớn lên rất giống mẹ của chúng cháu, vì vậy bọn cháu mới nhận nhầm. Dì đừng trách bọn cháu, cũng đừng không thích bọn cháu mà.” Viễn Đan ôm lấy Tiêu Mộc Diên khóc lớn.
Nguyệt Nguyệt sững sờ, cố nhịn không cười ra.
Thịnh Tuấn Hạo khóe miệng hơi giật, Viễn Đan quả thật là dũng mãnh, nó không phải chỉ đổi cách nói để mẹ nói chuyện với chúng sao? Nó không cho mẹ nói không thích chúng nó, vậy thì là thích rồi.
Tiêu Mộc Diên thật bất đắc dĩ, ý Viễn Đan nói, cô vẫn nghe hiểu.
Đứa bé này mồm miệng khá là lanh lợi, lại còn không cho cô không thích bọn chúng.
“Được rồi, các cháu biết nhận nhầm người là được, dì cũng không ghét các cháu.” Tiêu Mộc Diên cười tao nhã, khiến cô nói thích bọn chúng, vậy vẫn muốn vân vân mây mây, giờ cô thật là vẫn chưa thích bọn chúng?
“Dì Diên thật sự thích bọn cháu sao? Vậy tốt quá rồi, chúng cháu cũng thích dì Diên.” Viễn Đan nói tiếp.
Đôi mắt to sáng ngời của Nguyệt Nguyệt chớp chớp, trong mắt tràn đầy ý cười.
Thịnh Tuấn Hạo cũng cười, mẹ nói không ghét bọn chúng, vậy là thích bọn chúng rồi.
Cả mặt Tiêu Mộc Diên xị xuống, cô nói thích chúng nó lúc nào, cô chỉ nói là không ghét bọn chúng thôi có được không?
“Dì Diên, ông ngoại và bà ngoại rất thích chúng cháu, chúng ta cùng nhau về nhà đi.” Cả mặt Thịnh Tuấn Hạo híp mắt cười, hôm nay bọn chúng ra ngoài, chính là vì quấn lấy Tiêu Mộc Diên, sau đó để cô dần dần thích ba đứa bọn chúng.
Ông ngoại, bà ngoại? Tiêu Mộc Diên lúc này không kịp phản ứng lại, chẳng qua, rất nhanh cô đã hiểu ra chuyện gì, mấy đứa quỷ nhỏ này gọi ba mẹ cô thành ông ngoại và bà ngoại, đây không là vẫn coi cô thành mẹ sao?
“Nhà đó là của dì, các cháu nên về nhà của các cháu tìm ba đi, dì Diên còn có việc, dì đi trước nhé.” Tiêu Mộc Diên dứt lời, lập tức đẩy ba đứa bé dính người trước mặt ra, bản thân đi về phía trước.
Đi còn chưa được mấy bước, điện thoại của cô vang lên, là nhà gọi đến.
“Ba, làm sao vậy?” Là Tiêu Lâm gọi đến, có phải gọi cô về ăn cơm không? Tiêu Mộc Diên nghĩ trong lòng, cảm giác có ba mẹ thật tốt.
“Diên Diên, Viễn Đan, Nguyệt Nguyệt và Tuấn Hạo mấy đứa có đi tìm con không? Mấy đứa nó nói sẽ đến đó? Sao vẫn chưa thấy đâu. Ba với mẹ con chờ chúng rất lâu rồi.” Ngữ khí của Tiêu Lâm mang chút lo lắng, mấy đứa bé đó tuy không phải do ông tự tay chăm sóc, nhưng dù sao cũng là cháu ngoại ruột của ông, ông nói không quan tâm là nói dối.
Truyện được mua bản quyền đăng trên App Mê Tình Truyện!
Hả? Cái gì? Tiêu Mộc Diên có chút không tin nổi nghe lời của Tiêu Lâm, hóa ra không phải ba đứa bé muốn bám lấy mình, mà là ba và mẹ bảo chúng đến nhà.