Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 165




CHƯƠNG 165: CUỘC GẶP NGẪU NHIÊN Ở QUÁN BAR

Trương Vân Doanh kinh hoàng, trong mắt chợt lóe đau lòng, cô không tin anh, chẳng lẽ cô không nhìn ra anh đối với cô là thật lòng sao? Vừa nghĩ anh vừa tiến lên phía trước tóm chặt lấy cánh tay của Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên muốn hất tay Trương Vân Doanh ra, nhưng sức lực nam nữ khác biệt, dù cho cô hất thế nào, anh cũng không lỏng tay.

“Em nghe anh giải thích, không phải anh muốn như thế.” Ngữ khí của Trương Vân Doanh có chút gấp gáp, anh dường như biết, lần này nếu Tiêu Mộc Diên rời đi, vậy sau này anh có phải sẽ không còn cơ hội nữa?

“Được, anh giải thích đi, em nghe.” Trong lòng Tiêu Mộc Diên dâng lên tia mong chờ cuối cùng, nếu lời giải thích của anh không thể khiến cô thỏa mãn, trái tim cô sẽ khép lại lần nữa, sau này cũng sẽ không vì bất cứ người nào rung động.

“Vân, làm sao anh lại ở đây, đây là bạn anh sao?” Đột nhiên một người phụ nữ với cử chỉ lẳng lơ đi đến, sau khi nói xong, cô ta đã đứng bên cạnh Trương Vân Doanh, thuận tiện ôm lấy cánh tay của Trương Vân Doanh, trông cứ Trương Vân Doanh là của mình cô ta, làm sao có thể bị người phụ nữ tầm thường này cướp đi chứ.

Trương Vân Doanh sững sờ một chút, nhưng ngay lập tức anh hất mỹ nữ cao gầy bên cạnh ra, trong mắt lại càng gấp.

“Diên Diên, em nghe anh nói.” Anh bất an bắt lấy tay của Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên nhếc miệng, cười lạnh, tất cả mọi chuyện đều đã bày ra trước mắt, cô còn cần giải thích gì nữa, hóa ra vẫn là cô yêu nhầm người, là cô quá ngu ngốc? cô cho là khi anh luôn luôn âm thầm bảo vệ cô, luôn luôn chờ đợi cô bao nhiêu năm, hóa ra là cô nghĩ quá tốt đẹp, mà hiện thực lại quá tàn khốc.

“Không cần giải thích nữa, vẫn là câu kia, chúc anh hạnh phúc.” Dứt lời, Tiêu Mộc Diên quay đầu đi, giờ khắc này trong lòng lại đau kịch liệt, cô vốn cho rằng tim cô đã đau đến chết lặng rồi, không ngờ rằng vẫn đau như thế.

“Diên Diên!” Trương Vân Doanh không can tâm, anh muốn đuổi theo Tiêu Mộc Diên, nhưng lúc này cánh tay lại bị tóm lại.

Không có duyên phận, nhất định sẽ bỏ lỡ nhau.

Tiêu Mộc Diên bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật vô dụng, ngay cả người yêu cũng bị người khác cướp mất.

Trong quán bar, cô ngồi một mình uống rượu, cái nơi hỗn loạn này, lần đầu tiên cô đến đây một mình.

Sau khi uống được một lúc, đột nhiên phát hiện, có một tấm biển lớn, ở trên viết tuyển dụng, trong lòng cô vui mừng, cô biết cô bị Thịnh Trình Việt phong sát, cô không có tiền, cũng không công việc, gần như đã đến bước đến đường cùng, nhưng bây giờ, quán bar này đang tuyển người, ở đây thì Thịnh Trình Việt có thể sẽ không biết!



Nghĩ hôm nay coi như kết thúc với Trương Vân Doanh, hóa ra có mất mới có được, cô đánh mất một số thứ, nhất định cũng có nhận được một số thứ, cho nên cô không nên bi quan.

Cô phải kiếm tiền, sau khi cô có tiền, cô có thể lợi dùng những bản thiết kế trước kia của Tiêu Thị, lại lần nữa vực dậy Tiêu Thị.

Cô thành công được tuyển vào, bởi vì dù là dáng người, nhan sắc, hay trí tuệ của cô, đều thừa sức làm việc ở đây, việc của cô là nhân viên bưng trà rót nước, chẳng qua tiền lương lại khiến cô khá hài lòng, lương cơ bản thêm hoa hồng có thể đến 34 triệu, lương này là cao rồi. Nhưng cô mỗi một điều không tốt là làm việc đêm, ba mẹ cho phép cô đi làm buổi tối sao? Lại còn là cái chỗ như này.

Nghĩ đến tình cảnh gia đình hiện giờ, cô cần công việc này, thế nên cô sẽ thuyết phục ba mẹ.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ không sao mà, con sẽ chăm sóc tốt bản thân, lại nói, có người làm việc lớn nào mà không là khổ trước sướng sau đâu?” Tiêu Mộc Diên rất nghiêm túc giải thích cho Lưu Na.


“Nhưng một đứa con gái buổi tối ở bên ngoài thì sẽ rất nguy hiểm.” Lưu Na vẫn hơi phân vân.

“Mẹ, mẹ vẫn không tin con sao? Ba đã đem bản thiết kế duy nhất còn lại của Tiêu Thị cho con, hãy tin con, con sẽ vực dậy Tiêu Thị.” Giọng điệu của cô rất kiên định, nếu không thể dựa được vào đàn ông, thì cô tự dựa vào bản thân.

Cuối cùng thì Tiêu Lâm và Lưu Na cũng đồng ý để Tiêu Mộc Diên làm việc này, một tháng 34 triệu, thật sự là khá hấp dẫn, thực ra nếu Thịnh Trình Việt không phong sát Tiêu Mộc Diên, cô tìm một việc một tháng 34 triệu là chuyện dễ dàng, nhưng giờ lại không có người dám tuyển cô.

Công việc của cô cũng khá suông sẻ, khách cho tiền tip cũng không ít, nếu cứ thế này thì tháng này cô có thể kiếm tới 50 triệu.

Thịnh Trình Việt và Triệu Dương vào trong quán bar, thật ra Thịnh Trình Việt vốn không muốn đến, nhưng Triệu Dương cứ lôi anh đến.

“Anh Việt, gần đây thế nào?” Triệu Dương ôm gái đẹp bên cạnh hỏi, thật ra anh biết, Thịnh Trình Việt rung động, bởi một người con gái, vì vậy mới trở nên chán nản như thế.

Thịnh Trình Việt bưng cốc rượu lên, một hơi hết sạch, gần đầy anh cố kiềm chế xúc động đi tìm Tiêu Mộc Diên, nhưng như vậy không đại biểu cho việc anh không nghĩ đến cô, mà Cao Ngọc Mai trong lòng anh thì giống như người thân, không phải là người yêu.

Tiêu Mộc Diên bưng khay đến, khi tầm mắt của cô rơi trên mặt của Thịnh Trình Việt, cô kinh ngạc đến quên phản ứng, trong nháy mắt, cô đã nghĩ đến việc mở của bỏ chạy.

Thịnh Trình Việt hình như cũng cảm thấy gì đó, đột nhiên ngẩng đầu, lập tức bốn mắt nhìn nhau. Dần dần trong mắt anh xuất hiện ý giận, cô đây là làm gì? Cô còn mặc đồ nhân viên, cô làm việc ở đây sao? Người phụ nữ của Thịnh Trình Việt anh lại làm việc ở đây?


Tiêu Mộc Diên ổn định cảm xúc của bản thân, lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp, chậm rãi đến gần chỗ Thịnh Trình Việt.

Đây là công việc của cô, là công việc có thể nuôi sống cả nhà cô, cô không những không thể bỏ, cô còn phải cảm ơn công việc này, cho nên nghĩ đến đây, cô cười càng sáng lạn.

Thịnh Trình Việt đối với phản ứng của Tiêu Mộc Diên hiển nhiên là hơi sửng sốt, sau đó là phẫn nộ, người phụ nữ này là bồi cười sao? Cô thế mà có thể cười đến sáng lạn như thế, có phải với bất kỳ ai cô cũng có thể cười tươi như vậy không?

“Ai cho em làm việc ở đây?” Thịnh Trình Việt đè thấp giọng nói, giọng của anh không phải rất to, nhưng từ trường xung quanh anh rất lớn, dường như có một sức mạnh nào đó, khiến trái tim của Tiêu Mộc Diên đập mạnh.

Nhưng vẻ mặt của cô lại không có gì thay đổi như cũ, cô vẫn cười như thế.

“Là tổng giám đốc Thịnh ép tôi.” Ngữ khí của Tiêu Mộc Diên rất nhẹ, vừa nói cô vừa bê cốc đặt lên bàn trước mặt anh.

Sắc mặt Thịnh Trình Việt lập tức thay đổi, là anh ép cô đến đây? Cô đây là kể chuyện cười sao? Anh làm sao có thể ép cô đến cái chỗ này, cô là người phụ nữ của anh đó.

Lúc này Triệu Dương đẩy người con gái trong lòng ra, nghĩ cũng chắc chắn là Thịnh Trình Việt dồn ép Tiêu Mộc Diên đến đây, nếu không phải anh ta phong sát cô, làm cô không tìm được việc, có lẽ cô cũng không muốn tìm việc ở đây, làm loại việc này, cũng cần phải có can đảm.

“Lập tức bỏ việc, sau này không cho phép đến đây làm việc.” Hai tay Thịnh Trình Việt nắm chặt, dường như đang minh chứng cho sự phẫn nộ trong lòng anh. Không phải cô đang đi lại với Trương Vân Doanh sao? Trương Vân Doanh muốn cô đến loại chỗ này để làm việc?

Sau khi Tiêu Mộc Diên nghe câu nói của Thịnh Trình Việt, lập tức thu hồi nụ cười trên mặt, nực cười, anh ta dựa vào cái gì mà ra lệnh cho cô, mà lại dựa vào cái gì mà cô phải nghe theo anh, anh có tư cách gì mà quản cô?


“Đây là việc của tôi, không cần phiền tổng giám đốc Thịnh.” Có lẽ trong mắt anh, cô bé nhỏ đến ngay cả con kiến cũng không bằng, anh có thể phá hủy tương lai của cô, thậm chí là phá hủy tất cả của cô.

Thịnh Trình Việt bật dậy, người phụ nữ này là cố ý sao? Việc gì cô cũng muốn làm trái ý lại anh.

“Nếu ngày mai cô còn dám đến đây làm, thì ngày mai của quán bar này chính là ngày tàn của nó.” Ngữ khí Thịnh Trình Việt lạnh lùng vô tình, anh chính là bá đạo vô tình thế, anh muốn làm gì thì làm, từ trước đến nay đều sẽ không để ý đến cảm xúc của người khác.

Tiêu Mộc Diên khinh thường nhếch miệng, cười lạnh, hay lắm, người đàn ông vô tình.


“Tổng giám đốc Thịnh, anh muốn ép tôi đến đường cùng sao? Anh phong sát tôi, tôi căn bản không thể tìm được bất cứ việc làm nào ở công ty đàng hoàng, nhưng tôi đến quán bar này làm, anh cũng không cho tôi đi, anh muốn bức tôi đến bước đường cùng phải không? Tổng giám đốc Thịnh, anh ở trên cao, việc gì cứ phải chấp nhặt một nhân vật nhỏ bé như tôi? Mong anh bao dung độ lượng mà tha cho tôi đi.”

Trong ngữ khí tuy mang ý cầu xin, nhưng không thể che giấu được ý hận trong đáy mắt cô, cô hận Thịnh Trình Việt, cô chưa bao giờ hận một người giống lúc này.

Sắc mặt Thịnh Trình Việt thay đổi, anh quên mất việc này, đúng rồi, lúc đầu anh đã ra lệnh phong sát, nếu không có mệnh lệnh của anh, bất kỳ công ty nào cũng không dám nhận cô.

Trong mắt anh lóe lên tia phức tạp, không phải là cô đang ở cùng Trương Vân Doanh sao? Chẳng lẽ Trương Vân Doanh không nuôi nổi cô? Tại sao lại muốn đến chỗ này làm việc? Trương Vân Doanh biết cô làm ở đây không?

“Sau này em có thể đi tìm việc.” Phẫn nộ trong Thịnh Trình Việt rõ ràng đã giảm đi nhiều, anh liếc nhìn Triêu Dương bên cạnh, Triệu Dương lập tức hiểu ý của Thịnh Trình Việt, gọi ngay một cuộc điện thoại, nói phải bỏ lệnh phong sát Tiêu Mộc Diên đi.

Tiêu Mộc Diên cũng không vì lời của Thịnh Trình Việt mà vui vẻ, ngược lại hận ý trong mắt càng nồng đậm, trước nay cô chưa bao giờ nghĩ sẽ hận như thế, một câu của anh có thể thay đổi cuộc sống của cô, dựa vào cái gì? Hận vẻ mặt cao ngạo của anh, hận anh dây dưa không rõ với cô.

Tiêu Mộc Diên cầm lấy khay đi ra ngoài, cô không muốn lại để ý người đàn ông trước mắt này.

Nhưng cô vừa bước ra một bước, cổ tay bị Thịnh Trình Việt nắm lấy, tiếp sau, dùng sức, làm cô lảo đảo ngã vào lòng Thịnh Trình Việt.

Mùi hương chanh trên người Thịnh Trình Việt xông thẳng vào mũi.

Sắc mặt Tiêu Mộc Diên thay đổi, lập tức giãy giụa rời khỏi vòng tay của Thịnh Trình Việt, nhưng không thể, cô càng dùng sức giãy thì tay anh càng ôm chặt. Cô dứt khoát không giãy giụa nữa, dù sao thì nếu anh không buông tay, cô có giãy nữa cũng không thoát được.

“Xin hỏi tổng giám đốc Thịnh còn muốn gì? Nếu tổng giám đốc Thịnh muốn phụ nữ, có thể ra chỗ sảnh lớn tìm, tôi chỉ là nhân viên bưng rượu thôi.” Tiêu Mộc Diên nâng cao giọng nói, trong mắt đầy sự khinh thường.

Truyện được mua bản quyền đăng trên App Mê Tình Truyện!

“Nghe lời anh, lập tức bỏ việc, nếu em cần tiền thì anh cho em, anh có thể nuôi em.” Thịnh Trình Việt đè thấp giọng, nhìn cô thế này, anh vốn là nên tức giận, nhưng vì sự bướng bỉnh của cô, đã khiến tim anh hơi đau, bởi thế, khí thế của anh cũng yếu đi.