Vợ Người Du Hành Thời Gian

Vợ Người Du Hành Thời Gian - Chương 13: (9 giờ 35 sáng)




HENRY: Tôi đang đứng trong chiếc bồn tắm trống trải, rộng lớn và vật lộn với đống quần áo ướt nhẹp, lạnh ngắt trên người. Đôi giày chạy bộ mới cứng của tôi đã đem cả đại dương về phòng. Tôi đã để lại một dãy dài những vết chân bằng nước từ cửa chính vào đến bể tắm, hi vọng bà Blake sẽ không để tâm.



Có tiếng gõ cửa. “Đợi chút”, tôi hét vọng ra. Tôi lọc cọc chạy ra cửa và hé mở, ngạc nhiên khi thấy đó là Clare. “Mật khẩu là gì?”



Tôi nhẹ nhàng nói.



“Ngủ với em đi”, Clare đáp. Tôi mở tung cửa.



Clare bước vào, ngồi lên giường và bắt đầu cởi giày.



“Em không đùa?”



“Thôi mà ông chồng sắp cưới. Em phải về trước 11 giờ đấy.” Cô ấy nhìn tôi từ đầu đến chân. “Anh đã chạy? Em không nghĩ anh vẫn chạy dưới thời tiết này.”



“Tình thế bức bối phải cần đến giải pháp bức bối.” Tôi cởi áo phông và ném nó vào bồn tắm. Nó rơi bẹt xuống thành. “Chẳng phải chú rể mà nhìn thấy cô dâu trước lễ cưới sẽ xui xẻo lắm sao?”



“Vậy thì anh nhắm mắt lại.” Clare nhảy tưng tưng vào nhà tắm và chụp lấy một chiếc khăn tắm. Tôi nhướn người lại gần để cô ấy lau đầu cho tôi. Một cảm giác thật tuyệt. Tôi có thể làm thế này suốt đời. Phải, suốt đời.



“Trên này thật lạnh”, Clare nói.



“Hãy lại gần và trèo lên giường đi, vợ sắp cưới. Đó là nơi ấm áp duy nhất trong căn phòng này.” Chúng tôi trèo lên.



“Chúng ta làm tất cả mọi thứ trái với tự nhiên, nhỉ?”



“Em không thích vậy sao?”



“Thích.”



“Tốt. Vậy thì em đã gặp đúng người để đáp ứng nhu cầu đặc biệt về thứ tự thời gian của mình.”





(11 giờ 15 phút sáng)



CLARE: Tôi bước vào nhà qua cửa sau và cất dù trong sảnh. Tôi suýt tông phải Alicia trong hành lang. “Chị đã đi đâu vậy? Janice đến rồi?”



“Mấy giờ rồi?”



“Mười một giờ mười lăm. Này, chị mặc áo trái và lộn ngược kìa.”



“Chị nghĩ đó là điềm may mắn, không phải sao?”




“Có thể, nhưng chị nên mặc lại trước khi lên lầu thì hơn.” Tôi quay trở lại sảnh và mặc quần áo. Rồi chạy lên lầu. Mẹ và Janice đang đứng ở hành lang bên ngoài phòng tôi. Janice đang xách một chiếc túi bự tổ chảng chứa đồ trang điểm và các dụng cụ tra tấn khác.



“Con đây rồi. Làm ta lo mãi.” Mẹ áp giải tôi vào phòng và Janice đi theo sau. “ Ta phải đi nói chuyện với nhân viên phục vụ đã.” Tay bà xiết chặt khi bà bỏ ra ngoài.



Tôi quay sang Janice, người đang kiểm tra tôi vẻ trách cứ. “Tóc cô ướt và rối hết cả. Cô hãy tự chải tóc trong lúc tôi chuẩn bị nhé.” Cô ấy bắt đầu lôi hàng triệu chai và lọ từ trong túi ra và đặt chúng lên bàn trang điểm của tôi.



“Janice.” Tôi chìa tấm bưu thiếp từ Uffizi cho cô ấy xem. “Chị có thể làm như vậy không?” Tôi đã luôn yêu cô công chúa Medici bé nhỏ, người có mái tóc không khác tôi; cô ấy có nhiều bím tóc nhỏ và ngọc trai cùng xõa xuống mái tóc màu hổ phách tuyệt đẹp. Người họa sĩ vô danh chắc hẳn cũng đã rất yêu cô ấy. Làm sao có thể không yêu cho được?



Janice cân nhắc. “Đây không giống với những gì mẹ cô nghĩ chúng ta sẽ làm.”



“Đúng vậy. Nhưng đây là đám cưới của tôi. Là tóc của tôi. Tôi sẽ bo cho chị rất nhiều nếu chị làm theo ý tôi.”



“Tôi sẽ không có thời gian để trang điểm mặt cho cô nếu tôi làm tóc thế này; sẽ mất nhiều thời gian để làm những bím tóc.”



Hallelujah. “Không sao. Tôi sẽ tự trang điểm.”



“Được rồi. Chải tóc đi rồi chúng ta bắt đầu.” Tôi tiến hành gỡ những lọn tóc rối.Tôi bắt đầu cảm thấy thích thú. Trong lúc đầu hàng trước những đôi tay màu nâu mảnh của Janice, tôi tự hỏi giờ này Henry đang làm gì.




(11 giờ 36 sáng)



HENRY: Áo tuxedo và tất cả đống phụ tùng linh kiện đi kèm đang được trải ra trên giường. Cặp mông thiếu ăn của tôi đang tê cóng bởi cái lạnh trong phòng. Tôi ném đống quần áo ướt nhẹp trong bồn tắm vào chậu rửa mặt. Căn phòng tắm này rộng đến kinh ngạc, to gần bằng phòng ngủ. Nó được trải thảm và nhái theo phong cách Victoria một cách tàn nhẫn. Chiếc bồn tắm trũng, cong, và rộng thênh thang, nằm giữa những cây dương xỉ, một chồng khăn tắm, một chiếc tủ nhiều ngăn và một bản sao bức Lương tâm thức tỉnh của Hunt. Bậu cửa sổ cao sáu inch so với sàn và rèm cửa trắng muốt mỏng tang, nên tôi có thể thấy đường Maple trong sự huy hoàng của những chiếc lá khô queo quắt của nó. Một chiếc Licoln Continental màu be lười nhác lăn bánh trên phố. Tôi xả nước nóng vào bồn tắm, vì bồn quá lớn nên tôi hết kiên nhẫn đợi và trèo vào. Tôi tự giải trí bằng trò chơi tắm gội theo phong cách châu Âu, mở nắp của chừng chục lọ dầu gội, dầu tắm, dầu xả và ngửi chúng; đến lọ thứ năm tôi cảm thấy đau đầu. Tôi hát Yellow Submarine. Mọi thứ trong bán kính một mét ướt nhẹp.



(12 giờ 35 phút chiều)



CLARE: Janice phóng thích tôi, mẹ và Etta ùa vào nói, “Ôi, Clare, trông cháu đẹp tuyệt trần!” Mẹ tôi nói, “Đó không phải kiểu tóc chúng ta trao đổi, Clare.” Mẹ tôi cằn nhằn rồi mới thanh toán cho Janice, và tôi đưa tiền bo như đã hứa cho chị ấy lúc mẹ tôi không chú ý. Tôi thay đồ ở nhà thờ, nên họ đẩy tôi vào xe và chúng tôi đi đến St.Basil’s.



(12 giờ 55 phút chiều) (Henry 38 tuổi)



HENRY: Tôi đang đi dọc cao tốc 12, khoảng hai dặm về phía nam của Nam Haven. Thời tiết hôm nay thật khủng khiếp. Đang là mùa thu, mưa đang ầm ầm đổ xuống mặt đường, lạnh và đầy gió. Tôi chẳng mặc gì trên người trừ chiếc quần jeans, đi chân trần, và ướt như chuột lột. Tôi không biết mình đang ở đâu trong dòng thời gian. Tôi đang hướng tới trang trại Sáo Bắc Mỹ, hi vọng có thể sưởi ấm trong phòng đọc và may ra được ăn chút gì đó. Tôi không có tiền, nhưng khi thấy ánh đèn neon hồng của trạm xăng Cut-Rate-Gas for Less, tôi liền thay đổi hướng đi về phía đó. Tôi bước vào trạm xăng, nước chảy tồ tồ xuống thảm trong khi tôi đứng yên một lúc để lấy lại hơi.



“Một ngày khó chịu để ra ngoài”, một ông lão gầy gò đứng sau quầy thu ngân lên tiếng.



“Vâng”, tôi đáp lại.



“Xe cậu hỏng hả?”



“Dạ? Ồ, không.” Ông ấy nhìn tôi từ đầu đến chân, để ý đôi chân trần, và kiểu ăn mặc trái mùa. Tôi ngập ngừng, giả vờ xấu hổ. “Bạn gái đuổi cháu ra khỏi nhà.”




Ông ấy nói gì đó nhưng tôi không nghe rõ vì đang mải nhìn tờ Nhật báo Nam Haven. Hôm nay là thứ Bảy, 23 tháng Mười, 1993. Ngày cưới của chúng tôi. Đồng hồ trên giá để thuốc lá chỉ 1 giờ 10 phút.



“Cháu phải đi đây”, tôi nói với ông lão rồi bỏ chạy.



(1 giờ 42 phút chiều)



CLARE: Tôi đang đứng giữa phòng học lớp bốn của tôi trong bộ váy cưới. Đó là bộ váy bằng lụa lục vân trắng với rất nhiều ren và hạt ngọc trai. Phần trên được may vừa vặn với ngực và cánh tay, nhưng phần dưới thì to bự chảng, đuôi váy dài lê thê với 20 thước vải quét xuống sàn. Tôi có thể giấu được 10 chú lùn dưới đó. Tôi cảm thấy mình như một cái xe diễu hành, nhưng mẹ tôi thì đang làm rộn cả lên vì tôi; bà om sòm chụp ảnh và gắng thuyết phục tôi trang điểm nhiều hơn. Alicia, Charisse, Helen và Ruth đang lúng túng lượn quanh trong những bộ đồ phù dâu bằng nhung màu lục xám đồng điệu của họ. Vì Charisse và Ruth đều lùn tịt, còn Alicia và Helen đều cao nên họ trông như những nữ hướng đạo sinh hỗn tạp kì quặc, nhưng chúng tôi đều đồng ý sẽ tỏ ra vui vẻ trước mặt mẹ tôi. Họ đang so sánh màu sắc những đôi giày của mình và cãi nhau về việc ai nên chụp bó hoa cưới. Helen nói, “Charisse, cậu đã đính hôn rồi, cậu thậm chí không nên muốn chụp hình nó mới phải”, và Charisse nhún vai, nói, “Phòng khi thôi. Với Gomez, cậu chẳng bao giờ biết trước được điều gì.”




(1 giờ 48 phút chiều)



HENRY: Tôi đang ngồi trên lò sưởi căn phòng mốc meo chất đầy sách Kinh Thánh. Gomez đang đi qua đi lại, miệng phì phèo thuốc. Trông cậu ấy rất ổn trong bộ tuxedo. Tôi cảm thấy mình như đang thủ vai người dẫn chương trình truyền hình. Gomez vẫn đi đi lại và khẩy tàn thuốc vào một chiếc cốc uống trà. Cậu ấy chỉ khiến tôi hồi hộp hơn.



“Cậu cầm nhẫn đó chưa?” Tôi hỏi lần thứ một tỷ.



“Rồi. Có đây rồi.”



Cậu ấy dừng lại một lát, nhìn tôi và hỏi, “Muốn uống gì không?”



“Có.” Gomez móc ra một chai bẹt nhỏ và đưa cho tôi. Tôi vặn nắp rồi tu một ngụm. Là rượu Scotch, rất êm. Tôi tu một ngụm đầy nữa rồi trả lại. Tôi có thể nghe tiếng mọi người cười nói ngoài tiền sảnh. Tôi đổ mồ hôi ròng ròng, và đầu tôi đau nhức. Căn phòng rất ấm. Tôi đứng dậy và mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài, hít thở. Trời vẫn đang mưa.



Có tiếng động trong bụi cây. Tôi mở cửa sổ rộng hơn rồi nhìn xuống. Tôi đang ngồi đó, trong bùn lầy, bên dưới cửa sổ, ướt nhẹp, thở hổn hển. Cậu ta nhìn tôi và giơ ngón tay cái lên.



(1 giờ 55 phút chiều)



CLARE: Tất cả chúng tôi đang đứng ở tiền sảnh của nhà thờ. Bố tôi nói, “Hãy khởi động buổi biểu diễn nào”, rồi gõ cửa phòng thay đồ của Henry. Gomez thò đầu ra và nói, “Chờ chúng tôi một phút”. Anh ấy ném cho tôi cái nhìn khiến ruột gan tôi thắt lại rồi gục đầu vào và đóng cửa. Tôi bước về phía cửa đúng lúc Gomez mở nó ra lần nữa, và Henry xuất hiện, đang cài cổ tay áo. Anh ấy ướt sũng, bẩn, và chưa cạo râu. Anh ấy trông khoảng 40 tuổi. Nhưng anh ấy ở đây và trao cho tôi nụ cười hoan hỉ trong lúc bước qua cửa nhà thờ và đi xuống lễ đường.



Chủ nhật, 13/6/1976 (Henry 30 tuổi)



HENRY: Tôi đang nằm trên sàn nhà phòng ngủ cũ của mình. Chỉ mình tôi và đó là một buổi tối mùa hè rực rỡ của một năm bất định. Tôi nằm đó một lúc, chửi đổng và cảm thấy như một thằng ngốc. Rồi tôi đứng dậy và đi vào bếp tự lấy cho mình vài chai bia của bố.



Thứ Bảy, 23/10/1993 ( Henry 38 và 30, Clare 22)



(2 giờ 37 phút chiều)



CLARE: Chúng tôi đang đứng tại lề đường. Henry quay sang tôi và nói, “Anh, Henry, xin lấy em, Clare, làm vợ mình. Anh nguyện sẽ luôn ở bên em trong những lúc vui, cũng như lúc buồn, trong bệnh tật, và trong bình an. Anh nguyện sẽ yêu và trân trọng em suốt cả đời này.” Tôi nghĩ: hãy nhớ lấy điều đó. Tôi lặp lại lời hẹn ước với anh ấy. Cha Compton mỉm cười với chúng tôi và nói, “...Điều Chúa đã tác hợp, con người không được phân chia.” Tôi nghĩ: Đó không thực sự là vấn đề. Henry đeo chiếc nhẫn bạc thanh tao vào tay tôi, bên trên chiếc nhẫn đính hôn. Tôi đeo chiếc nhẫn vàng trơn, dầy, vào tay anh ấy, lần duy nhất anh ấy sẽ được đeo. Hôn lễ được tiếp tục, và tôi nghĩ Điều quan trọng là: anh ấy đang ở đây, mình đang ở đây, chẳng quan trọng bằng cách nào, miễn sao anh ấy ở đây cùng mình. Cha Compton chúc phúc cho chúng tôi, rồi nói, “Hôn lễ đã kết thúc, hãy ra về bình an”, chúng tôi đi dọc giáo đường, tay trong tay, cùng nhau.