Mặc Sơ thấy cặp thai long phượng xả giận cho cô, dáng vẻ đáng yêu này làm cô không nhịn được bật cười.
Dù rằng hai đứa trẻ chơi đến nỗi cả người toàn là đất, thân là người làm mẹ mà nói thì, hai đứa trẻ đều là những đứa con đáng yêu nhất!
Mỗi tay cô dắt một bạn nhỏ: "Đi thôi, ông nội Tần đã nấu xong cơm rồi!"
Mặc Hàm nắm chặt lấy tay cô: "Ông nội Tần thật thảm, ở chỗ chúng ta chính là một người nấu cơ! Bà nội thật hung dữ và cũng chẳng tốt với người nhà một tí nào!"
Mặc Hi cũng nắm chặt lấy tay Mặc Sơ: "Cái này là một người nguyện đánh một người nguyện chịu đựng, chuyện mà hai bên đều tình nguyện thì thảm cái gì mà thảm?"
Mặc Sơ nhìn hai đứa nhỏ: "Bà nội là mẹ ruột của daddy, bất kể bà ấy có là người thế nào thì chúng ta làm tiểu bối, đừng tùy tiện đánh giá bà ấy, được không?"
"Ừm ừm, con chỉ nói trộm với Hi Hi thôi!" Mặc Hàm nói: "Nhưng mà, chỉ cần bà ấy không đối xử tốt với mami, thì đều là người xấu!"
Mặc Hi cũng nói: "Đúng! Khắp thế giới chỉ có mami là người tốt nhất!"
Mặc Sơ nở nụ cười: "Daddy cũng không tốt à?"
Mặc Hàm lập tức nói: "Daddy cũng là người tốt nhất!"
Mặc Hi giữ nguyên ý kiến của mình: "Nếu daddy đối xử không tốt với mami, thì cũng không phải là người tốt!"
Mặc Sơ nhìn hai đứa trẻ: "Daddy là người tốt với mami nhất!"
Ba người cứ nói chuyện vậy là đến phòng ăn, Mặc Sơ cọ rửa đơn giản cho hai đứa trẻ, sau đó bọn họ cùng ăn cơm.
...
Biệt thự lưng chừng núi, nhà họ Mộ.
Mộ Thế Trung tan làm về nhà, ông ta đã đi về đến nhà.
Mộ Ngạn Hạo đang học lời thoại, nhìn thấy bố về, anh ta lập tức giấu quyển sách vào trong ngăn kéo.
Nhưng mà, nét mặt hơi hoảng hốt của anh ta vẫn khiến cho Mộ Thế Trung nhìn ra.
Đối với đứa con trai lớn không nghe lời, ông ta đã tức lắm rồi!
Bây giờ, đứa con trai nhỏ cũng không nghe lời như thế, ông ta muốn Mộ Ngạn Hạo đi vào thương nghiệp, Mộ Ngạn Hạo lại cứ muốn đóng phim.
"Ngạn Hạo, con đang làm cái gì?" Mộ Thế Trung uy nghiêm hỏi.
Mộ Ngạn Hạo lập tức ngoan ngoãn nói: "Bố về rồi à! Con đang học luật kinh tế!"
Anh ta nói xong thì lập tức chỉ vào cuốn luật kinh tế dày cộp trên bàn.
Mộ Thế Trung lại hừ lạnh một tiếng: "Đọc được bao nhiêu rồi?"
Mộ Ngạn Hạo toát mồ hôi lạnh rồi: "Vừa bắt đầu đọc ạ!"
Lúc này, Mộ Thế Trung đẩy anh ta ra bằng một tay, sau đó lấy quyển kịch bản ở trong ngăn bàn ta, ông ta ném mạnh về phía Mộ Ngạn Hạo: "Bố thông báo cho cả cái giới giải trí này, để xem ai dám mời con đóng phim?"
Mộ Ngạn Hạo nôn nóng: "Bố, con thích đóng phim, con không thích kinh doanh..."
"Không có thích hay không thích gì hết!" Mộ Thế Trung trầm giọng nói: "Đây là nghề nghiệp mà con phải làm!"
Khi hai bố con đang cãi nhau, Vạn Hương đi vào.
Đây là một cô gái khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, bởi vì bảo dưỡng rất tốt, nên thoạt nhìn chỉ mới trên dưới ba mươi tuổi, tỏ ra trẻ trung mà cực kỳ quý khí.
Bà ta bê cốc trà cho Mộ Thế Trung: "Thế Trung, ông bớt giận, sức khỏe ông không tốt!"
"Sức khỏe tôi không tốt, thằng nghịch tử này còn chọc tức tôi!" Mộ Thế Trung trừng mắt lườm con trai nhỏ.
Vạn Hương lập tức nhẹ nhàng nói: "Ngạn Hạo, không được làm bố giận!"
Mộ Ngạn Hạo trông thấy mẹ cũng sắp khóc rồi, anh ta nói: "Được rồi được rồi, con không suy nghĩ về đóng phim nữa, con đi ra ngoài một chút!"
Anh ta nói xong thì đi luôn!
Mặc dù đứa con trai nhỏ đang phản nghịch, nhưng rất yêu thương mẹ!
Mẹ vừa khóc một cái, là anh ta nghe lời ngay!
Lúc này, Mộ Thế Trung nhận cốc trà trên tay Vạn Hương: "Vẫn là A Hương có cách!"
Vạn Hương mỉm cười dịu dàng: "Con vẫn trong thời kỳ phản nghịch, chỉ có thể nói chuyện với nó thôi! Thật ra thằng bé cũng nghe lời, chỉ có điều tính tình rất ngang bướng!"
Mộ Thế Trung uống một ngụm trà, rồi đặt cốc trà lên bàn trà, sau đó ông ta kéo Vạn Hương ngồi xuống bên cạnh ông ta: "Nếu Dật Phong cũng nghe lời được thì tốt rồi! Việc làm ăn giao cho hai anh em cùng làm, tương lai nhất định sẽ càng ngày càng tốt."
"Đứa nhỏ Dật Phong này lòng đi theo sự nghiệp cũng mạnh, tôi tin là thằng bé có thể hiểu nỗi khổ tâm của ông!" Vạn Hương an ủi ông ta: "Chỉ có điều, ba người đàn ông của nhà họ Mộ, người nào cũng rất độc lập, hơn nữa cũng rất quật cường! Tôi tin rằng nếu thằng bé mà có người phụ nữ mà nó yêu thương thật lòng, thì sau đó nhất định nó sẽ thay đổi!"
Khi hai người đang nói chuyện, Mộ Thế Trung mở máy tính ra, xem tin tức.
Vạn Hương vốn không xem thời sự tin tức, chỉ có lúc Mộ Thế Trung xem, bà ta sẽ ở bên cạnh xem cùng ông ta.
Thời sự trên ti vi, đang phát phiên tòa hôm nay của Long Diệu Thiên, liên quan đến việc giám định DNA của ông ta và Mặc Sơ.
Mộ Thế Trung thầm biết, cái này là sau khi Quyền Đế Sâm công phá nhà họ Mặc xong, thì tiếp tục ra tay với Long Diệu Thiên.
Nhà họ Mặc là dân thường, tất nhiên là anh đối phó dễ dàng, anh chưa làm lắm gì đã thắng lợi rồi.
Nhưng mà, nhà họ Long là ngôi sao trên chính đàn, chiêu đầu tiên Quyền Đế Sâm đã ra chiêu hiểm rồi!
Lúc này, điện thoại của Mộ Thế Trung reo lên, ông liếc mắt nhìn, người gọi tới là Long Diệu Thiên.
Ông ta đứng lên, rồi nói với Vạn Hương: "Tôi đi thư phòng xử lý công việc, bà không cần đợi tôi ngủ đâu!"
"Được!" Vạn Hương gật đầu nhẹ.
Sau khi Mộ Thế Trung bước nhanh đi vào thư phòng, ông đóng cửa lại rồi mới tiếp điện thoại: "Có chuyện gì?"
Long Diệu Thiên nói thẳng: "Chúng ta phải liên thủ!"
Mộ Thế Trung từ chối ngay mà không hề suy nghĩ: "Ông theo chính, tôi theo thương, chúng ta không cần phải liên thủ!"
Một tay của Long Diệu Thiên thì chống trên eo, một tay thì cầm điện thoại: "Ông cũng nhìn thấy tin tức hôm nay rồi đấy! Quyền Đế Sâm sẽ không dừng tay! Bây giờ hai chúng ta liên thủ, phần thắng cực kỳ lớn, bây giờ cậu ta đang tiêu diệt từng bộ phận đấy!"
Mộ Thế Trung vẫn giữ thái độ vô cùng cứng rắn: "Năm đó là ông tự phạm vào nợ đào hoa, nên mới cho Quyền Đế Sâm có cơ hội! Ruồi nhặng không chích không ra kẽ hở, ông tự giải quyết đi!"
Long Diệu Thiên trầm giọng nói: "Ông có biết là hôm nay Quyền Đế Sâm đã gặp Thân Ba Câu trong câu lạc bộ không hả! Nếu tôi đoán không nhầm thì hai người đã đạt được trạng thái hợp tác rồi!"
Mộ Thế Trung chỉ thoáng do dự thôi, ông ta nói: "Tôi cũng không phải đối tượng hợp tác của ông, ông đi tìm người khác đi!"
"Tốt lắm, Mộ Thế Trung, tôi chống mắt lên xem ông có kết cục tốt đẹp gì!" Long Diệu Thiên tức giận ném luôn điện thoại.
Phiên tòa thứ hai.
Trước khi phiên tòa bắt đầu, Mặc Sơ vẫn khăng khăng không hòa giải ở ngoài tòa.
Long Diệu Thiên nói trên phiên tòa: "Từ trước đến nay tôi không biết đến sự tồn tại của Mặc Sơ, bản giám định DNA lần trước là bác sĩ giám định, tôi không biết tại sao giám định lại không ăn khớp. Sở dĩ tôi không biết đến sự tồn tại của cô ta là bởi tôi không biết đến sự ra đời của cô ta. 25 năm trước, lúc đó tôi vẫn là chàng trai trẻ tinh lực sung mãn, tôi bị một cô gái trong câu lạc bộ lừa đi, chỉ làm một lần. Sau đó, tôi cũng chưa từng gặp lại cô ta! Tôi là người đàn ông trẻ, tôi có nhu cầu sinh lý, hơn nữa là cô gái đó quyến rũ tôi! Tôi không biết họ tên của cô ta, tôi cũng không biết cô ta làm gì! Nếu như tôi biết tôi vẫn còn một đứa con gái ruột, tôi nhất định sẽ tận nghĩa vụ làm bố! Bây giờ tôi có lý do để tin, cô ta đã trộm hạt giống của tôi, hơn nữa giờ còn tới tố cáo tôi! Tôi mới là người bị hại!"
Mặc Sơ vừa nghe thấy vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức tái nhợt, giờ phút này, mọi lỗi lầm của Long Diệu Thiên đều đẩy hết lên người mẹ ruột của cô, nhưng mà, mẹ ruột của cô là ai? Không người nào biết hết!
Có lẽ cũng chỉ có một mình Long Diệu Thiên biết, nhưng, chắc chắn ông ta sẽ không nói!
Những lời này của Long Diệu Thiên khiến cho cục diện của Mặc Sơ nhoáng cái đã chuyển thành bị động.
Nếu Mặc Sơ mà muốn thắng tuyệt đối, thì cô cần phải tìm được mẹ ruột của mình, nhưng mà, tìm một người, như mò kim đáy bể, cô đi đâu để tìm đây?
Mặc Sơ cũng sẽ không luống cuống, cô trần thuật trên tòa: "Gần đây tôi mới biết Long Diệu Thiên là bố của tôi, bởi vì, ông ta đã bắt cóc tôi, hơn nữa ông ta còn muốn đẩy tôi vào chỗ chết! Đây là chứng cứ mới, đã được khoa giám định bằng chứng giám định, móng tay của ông ta đã để lại vết tích trong vết thương ở cổ của tôi, chứng minh tôi và ông ta chính là quan hệ bố con, ngoài ra, trước khi ông ta bóp chết tôi, ông ta đã hỏi tôi bao nhiêu tuổi! Điều này chứng minh, dưới tình huống rõ ràng ông ta biết rằng có khả năng tôi là con gái ông ta, ông ta vẫn muốn đẩy tôi vào chỗ chết, tôi có lý do tin tưởng, để dọn sạch con đường leo lên chức vị tổng thống, ông ta không cho phép tôi bày ra ánh sáng, phơi bày ra chuyện ông ta còn có con gái riêng!"
Những lời này, Mặc Sơ trực tiếp từ trên trọng điểm là bố con ruột, chuyển đến chuyện Long Diệu Thiên bóp cổ cô.
Quan tòa đang xem xét chứng cứ mới đưa lên, cái này là một phần tài liệu mà Quyền Đế Sâm giữ trong tủ bảo hiểm, anh đưa cho Mặc Sơ, làm bằng chứng cung cấp lên tòa.
Bằng chứng mới của Mặc Sơ, lại nhấc lên sóng to gió lớn một lần nữa.
Thì ra, thân thế khó biết rõ đầu đuôi, còn dính líu đến chuyện mưu sát như thế này.
Đương nhiên là Long Diệu Thiên không chịu thừa nhận ông ta có làm chuyện này rồi!
"Tôi thân là một người ứng cử chức tổng thống, tôi tuyệt đối sẽ không làm cái chuyện như thế này! Cái này là Mặc Sơ nói xấu tôi!" Long Diệu Thiên phản bác: "Thử hỏi trên đời này, làm gì có đứa con gái nào nói xấu bố đẻ như thế này?"
Mặc Sơ cười lạnh một tiếng: "Hổ dữ còn không ăn thịt con, xin hỏi trên đời này, sao lại có người bố đẻ nào muốn bóp chết con gái vậy?"
"Cô hãm hại tôi!" Long Diệu Thiên quay ra kêu oan ức: "Mặc Sơ, tôi biết, tôi đã nợ cô nghĩa vụ nuôi dưỡng hai mươi tư năm, tôi bằng lòng bù đắp! Cô về nhà tôi lúc nào cũng được, tôi sẵn lòng cho cô tình thương của bố, bất luận là trên mặt tinh thần hay mặt tiền bạc, tôi đều bằng lòng bù đắp! Dù rằng người phụ nữ đã trộm hạt giống của tôi cũng không có xuất hiện nữa, nhưng, cô là con gái tôi, đây là sự thật! Nhưng mà, cô nói xấu và hãm hại tôi thì dừng ở đây thôi!"
Lúc này, Long Diệu Thiên lại ngược lại là sắm vai nhân vật người bố hiền lành.
Làm gì có chuyện Mặc Sơ sẽ bị một con rắn thâm độc làm cảm động cơ chứ, cô vẫn kiên trì nói: "Tôi tin vào sự công bằng của pháp luật, tôi tin vào phán đoán của thẩm phán!"
Thẩm phán nói: "Tôi sẽ thảo luận với bồi thẩm đoàn của chúng tôi trước, sau đó sẽ đưa ra phán quyết sau. Bây giờ tạm nghỉ."
Mặc Sơ ở trong phòng nghỉ chờ kết quả, cô hơi lo lắng bất an, mặc dù trong lòng cô, cô tin là mẹ không phải là người như thế.
Cô cũng biết, đó là những lời từ một phía của Long Diệu Thiên, Long Diệu Thiên muốn nói xấu mẹ cô thế nào cũng được.
Trong lòng Mặc Sơ, vẫn rất khó chịu.
Quyền Đế Sâm đưa tay ra, nắm chặt lấy tay cô, bàn tay nhỏ của cô rất lạnh.
Anh dỗ dành cô: "Lời mà Long Diệu Thiên nói, em không cần tin! Ông ta đùn đẩy trách nhiệm đó, Mặc Sơ, em đừng lo về kết quả của thẩm phán!"
Mặc Sơ gật đầu: "Em biết đạo lý này! Cảm ơn anh, Đế Sâm, cảm ơn anh luôn ở bên em!"