Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 216: 216: Phúc Lợi Của Người Đẹp Bước Ra Phòng Tắm




"Phỏng chừng Sơ Sơ đi tìm tiểu thịt tươi rồi!" Mặc Hàm lắc dây đu, cười vui vẻ nói.



Nói đến đi tìm tiểu thịt tươi, Mặc Sơ vẫn chưa có cái gan này, cô đã trở về nhà rồi.



Cô vừa mới tắm xong, tinh thần sảng khoái đi ra khỏi phòng tắm thì trông thấy Quyền Đế Sâm đi vào trong phòng ngủ.



Quyền Đế Sâm không ngờ cô lại về nhanh như vậy, hơn nữa anh vừa về thì thấy người đẹp đi ra khỏi phòng tắm.



Trên người Mặc Sơ không hề có biến hóa của vòng tuổi, da thịt cô trắng như tuyết, đôi mắt to tròn lonh lanh, khóe môi cô khẽ cong, như kiều như giận.



Khăn tắm lớn không ngăn dược làn da trắng tuyết của cô, cô xinh đẹp đứng trước mặt anh.



"Bà Quyền, đây là đưa phúc lợi à?" Quyền Đế Sâm đi đến trước mặt cô, anh ngửi thấy mùi thơm trên người cô sau khi tắm rửa.



Mặc Sơ nghĩ thầm, anh nghĩ hay quá nhỉ!

Tối nay trong biệt thự, còn có thêm một cô gái nhỏ, để xem một lớn một nhỏ bọn họ giày vò anh thế nào?

Mặc Sơ hừ nhẹ một tiếng: "Em về sớm, hơn nữa không nói cho anh biết, chính là muốn xem xem ở nhà anh có ăn vụng không?"

Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Bà Quyền của anh trinh sát được gì rồi?"



"Có!" Mặc Sơ lập tức lên án anh: "Anh đã đưa phụ nữ về nhà!"

"Phụ nữ ư?" Hai mắt Quyền Đế Sâm sâu như biển, môi mỏng khẽ mím, cực kỳ gợi cảm: "Hàm Hàm mới năm tuổi, cũng được gọi là phụ nữ ư?"

Anh đối với cô bé đó, chỉ đơn thuần là....!tình thương của bố mà thôi! Hoặc là tình yêu của trưởng bối!

Mặc Sơ tiếp tục hừ một tiếng: "Qua ba mươi năm nữa, cô bé chính là phụ nữ thật sự rồi, anh đang chơi trò nuôi lớn à?"

Họa từ miệng mà ra hả? Quyền Đế Sâm cảm thấy, phụ nữ mà ghen thì như trời sắp đổ mưa, đây là một đạo lý, thế nào cũng không cản nổi.





Mặc Sơ vươn tay ra, khoác cánh tay tinh tế trắng nõn của cô lên vai anh: "Anh Quyền, anh nói xem anh có lỗi không?"

Quyền Đế Sâm bá đạo kéo cô vào trong ngực, bàn tay to giữ chặt gáy cô, cúi đầu hôn chặn cái miệng nhỏ của cô!

Cô vừa mới đánh răng xong, môi răng toàn là hương vị mát lạnh, đầu lưỡi anh bá đạo cạy mở hàm răng của cô ra, hôn môi từng chút một.



Người đàn ông này, anh bá đạo quá rồi đấy!

Cô còn chưa lên án xong hành vi phạm tội của anh mà?

Cơ thể nhỏ xinh của Mặc Sơ giãy dụa, kết quả làm cho khăn tắm trên người rớt xuống, cô chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh, người cô cũng nhẹ đi, anh bế cô lên, sau đó chuyện mà anh muốn làm, chắc chắn là cô biết.




"Đế Sâm..." Mặc Sơ muốn gọi tên anh, anh vẫn đang hôn cô, lời nói của cô cũng bị anh hôn vào trong miệng.



Mãi đến khi con mèo nhỏ bất hảo ngoan ngoãn rúc vào lòng anh, Quyền Đế Sâm mới buông cô ra, anh nhìn chăm chú vào cánh môi vì hôn mà ướt át của cô: "Bà Quyền, chào mừng em về sớm! Anh cũng thích phúc lợi mà em cho anh!"

Mặc Sơ đâu có cho anh phúc lợi? Người đàn ông này thật là vừa bá đạo vừa phúc hắc, cô chỉ vừa mới tắm xong, ngay cả quần áo người ta cũng chưa kịp mặc, trùng hợp anh đã lên lầu rồi!

Lúc cô đang định nói chuyện: "Lần này em về sớm..."

Anh lại "xuỵt" một tiếng: "Ngoan, cho anh nhìn em nào! Anh không muốn nghe chuyện của người khác..."

Anh chỉ muốn nghe chuyện của cô, anh thả cô xuống chiếc giường lớn của hai người, anh từ trên cao nhìn xuống từng tấc da thịt của cô, làm cho Mặc Sơ hận không thể cuộn tròn mình lại.



Mặc dù đối với anh, cô không có tình cảm sâu đậm như thể một ngày không gặp như cách ba thu, nhưng mà, từng việc từng việc trong cuộc sống, thiết lập nên tình cảm tế thủy trường lưu, khiến cô cũng có từng sợi bận tâm.



Anh không có hành động vội vàng, đây chính là một loại phẩm chất có sức hút của người đàn ông trưởng thành.



Lúc anh đang chậm lại để quan sát con mồi, sẽ có kỹ xảo, sẽ không lo lắng, sẽ bình tĩnh thong dong, cho dù trong lòng kinh hãi đến đâu, nhưng, khí tràng mà ánh mắt tỏa ra vẫn trầm ổn nội liễm.



Dù sao thì ở trên tình trường, Mặc Sơ cũng là tay mới, cô mặc anh dẫn dắt, trêu ghẹo, dạy bảo, cô sẽ biết, tất cả đều cho anh hết!

Cô đâu chịu nổi ánh mắt sâu xa mê người của anh, anh dường như đang đốt lên từng tấc từng tấc trên da thịt cô, khiến cho cơ thể cô đã nóng rực theo ánh mắt của anh.



"Anh Quyền..." Lúc Mặc Sơ vươn tay ra muốn lấy cái chăn mỏng ở bên cạnh, nhưng lại bị anh ngăn lại, cô mềm nhũn gọi anh, vừa xinh vừa giận, tựa như đang trách anh không có hành động.





Quyền Đế Sâm khẽ cười, nụ cười nhẹ của anh như tiếng đàn cello có từ tính cũng có ma tính, khiến cô càng cảm thấy hơi xấu hổ.



"Bà Quyền sao vậy?" Anh biết rõ còn cố hỏi.



Anh chưa hề lên giường, anh chỉ cúi thấp người xuống, cả người bao phủ lên cô, anh thấy cô như con nhỏ mèo nhỏ nghe lời lười biếng mà khó nhịn, anh lại muốn trêu cô rồi.



Mặc Sơ hơi buồn bực: "Anh nhìn đủ chưa?"

"Chưa." Anh thấp giọng trả lời.



Làm gì có kiểu nhìn cô chằm chằm như này chứ? Cô trở mình muốn đứng lên, kết quả bị anh ấn về, bàn tay to của anh ép cô không động đậy được.




Kết quả Mặc Sơ vươn tay ra, ra chiêu cực nhanh, đập loạn lên vai anh một trận, dẫn đến một tràng cười dài của người đàn ông.



Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền tới tiếng của trẻ con.



Mặc Hàm: "Hi, Anh ngủ ở đâu vậy?"

Mặc Hi: "Ở đây nhiều phòng lắm, em cứ việc chọn một phòng đi."


Kết quả, Mặc Hi cực kỳ hứng thú đã nhìn trúng phòng ngủ của chủ nhà, cô bé còn đẩy cửa ra làm cho cánh cửa kêu "phanh" một tiếng.



Kết quả, Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm đang chơi trò chơi tình cảm mãnh liệt đành phải dừng lại, hơn nữa Quyền Đế Sâm còn nhanh tay nhanh mắt lấy chăn mỏng đắp lên người Mặc Sơ.





Mặc Sơ trừng mắt liếc Quyền Đế Sâm một cái, ý là vào cửa không khóa cửa à?

Quyền Đế Sâm cũng không biết là hai nhóc này lại lên nhanh như vậy, anh hôn lên má hồng của Mặc Sơ.



"Sao các con lại lên đây hết vậy?" Quyền Đế Sâm nhìn về phía hai bạn nhỏ ở cửa.



Mặc Hàm lập tức nói: "Chú, cháu buồn ngủ rồi, cháu phải đi ngủ rồi! Hi Hi nói cháu có thể chọn một phòng bất kỳ, cháu liền chọn trúng phòng này."

Quyền Đế Sâm nói: "Phòng này là phòng của chú và cô, cháu đi chọn một phòng khác đi!"

"Cháu muốn ngủ với chú!" Mặc Hàm nói ngay, cô bé cởi giày da, nhảy lên giường, cô vé thấy Mặc Sơ đã nhắm mắt lại: "Sao cô không nói chuyện?"

Quyền Đế Sâm đành phải nói: "Cô ngủ rồi!"

Mặc Hàm lại hỏi: "Sao cô lại chùm kín vậy?"

Bởi vì Mặc Sơ không có mặc quần áo! Cô bị con gái bắt gặp một trận xấu hổ này rồi, cái này cũng không phải kịch bản đã lên lúc sáng!

Mặc Sơ bọc chăn đơn trở mình một cái, cô đưa lưng về phía Quyền Đế Sâm, mặc nhìn sang Mặc Hàm, dùng khẩu hình môi đe dọa Mặc Hàm: "Con mà còn hỏi nữa thì mẹ không hợp tác diễn với con nữa đâu."

Mặc Hàm thè lưỡi, sau đó cô bé nằm xuống, cô bé muốn chui vào trong chăn đơn của Mặc Sơ.



Mặc dù đây là con gái, nhưng Mặc Sơ cũng sẽ xấu hổ, hai quỷ tinh linh này, trước khi hai đứa bé năm tuổi cô cũng chưa từng đưa đàn ông về nhà, tình cảnh nam nữ ở chung thế này, hai đứa bé chưa từng thấy.



Quyền Đế Sâm kịp thời bế Mặc Hàm lên, anh nói: "Chúng ta đi tìm một phòng khác nào.".