Chỉ cần có Cố Trạch Dã ở đây, anh ta sẽ cho cô ấy một nơi tránh gió tránh mưa, bất kể cô ấy có chuyện gì, anh ta cũng sẽ nhét cô ấy dưới cánh chim của anh ta.
Cố Vãn Vãn khóc sướt mướt: "Anh, anh, em nhớ mọi người..."
Cố Trạch Dã vỗ nhẹ lên lưng của cô ấy, lúc anh ta nhìn Cố Vãn Vãn, ánh mắt cũng dịu dàng như nước.
Anh ta kệ cho Cố Vãn Vãn khóc lóc trong lòng anh ta, anh ta chờ cô ấy khóc đủ rồi, cô ấy ngẩng đầu lên, hơi xấu hổ: "Anh, chúng ta đi thôi!"
Cố Trạch Dã gật đầu: "Anh có một căn biệt thự độc lập ở ngoại ô, kể cả bố mẹ cũng không biết, em cứ ở đó đi, anh sẽ gọi bác sĩ đến khám thai định kỳ cho em."
"Vâng!" Cố Vãn Vãn hoạt bát thơm một cái lên mặt anh ta: "Em thích anh nhất, yêu anh nhất luôn!"
Mặc Hàm lấy tay nhỏ che mặt: "Dì Vãn Vãn xấu hổ! Vừa khóc vừa cười!"
Cố Vãn Vãn vẫy tay với cô bé: "Dì đi trước đây, hoan nghênh mọi người đến làm khách!"
Cố Trạch Dã tự lái xe, anh ta đỡ Cố Vãn Vãn lên xe, hơn nữa còn thắt dây an toàn cho cô ấy, sau đó anh ta mới lái xe rời đi.
Mặc Sơ thấy Cố Vãn Vãn được Cố Trạch Dã yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay như thế, trong lòng cô cũng vui mừng.
"Sơ Sơ, chúng ta cũng đi thôi! Đúng rồi, chắc ông Quyền đã tan làm rồi nhỉ! Chúng ta đi đón ôn ấy tan làm!" Mặc Hàm nói: "Thế mà ông ấy không đến New York đón con, con rất tức giận!"
Mặc Sơ bật cười: "Hàm Hàm định như thế nào?"
Mặc Hàm suy nghĩ: "Con đã có biện pháp đối phó với ông ấy rồi! Có điều, cần đến sự phối hợp của Sơ Sơ và Hi Hi."
"Yên tâm, bọn mẹ chắc chắn phối hợp." Mặc Sơ cũng cảm thấy buồn bực, rõ ràng sáu năm trước là anh chiếm lấy cô, tại sao sáu năm sau, cũng là anh trừng phạt cô trong bồn tắm cơ chứ?
Hừ! Nhất định phải xả cơn giận này ra!
Công ty Quyền Thị.
Mặc Hàm gõ cửa phòng làm việc của chủ tịch, Quyền Đế Sâm đáp lại: "Vào đi!"
Cửa mở ra, hình như anh chưa nhìn thấy người đi vào.
Anh hơi tò mò, sẽ là ai đang đùa dai đây?
Bởi vì Mặc Sơ không ở nhà, Quyền Đế Sâm liền ở công ty tăng ca, dù sao thì anh cũng không lo về Mặc Hi, đứa nhỏ này biết sống hơn bất kỳ ai!
Quyền Đế Sâm là người theo chủ nghĩa vô thần, anh không tin công ty có quỷ thần gì gì đó.
Anh không có để ý.
Chỉ chốc lát sau, có một bóng dáng nho nhỏ lén chạy vào, dư quang khóe mắt Quyền Đế Sâm liếc qua, anh cũng đã biết là ai rồi.
Nhưng mà, anh không ngờ anh sẽ gặp lại đứa bé này!
Mặc Hàm núp ở sau ghế của anh, sau đó lặng lẽ trốn ở trong chiếc áo khoác của anh.
Cô nhóc này thật nhỏ, còn chưa to bằng chiếc áo khoác của anh.
Quyền Đế Sâm kệ cô bé chơi, anh vẫn chuyên tâm vào công việc.
Nhưng mà, Mặc Hàm kìm nén một lúc thì cô bé không nhịn nổi nữa, một âm thanh non nớt truyền đến: "Chú, chú không tìm cháu à?"
Ô ô! Hóa ra tổng giám đốc Quyền còn chưa hiểu phối hợp với cô bé chơi trò chơi!
Nhưng mà, Hàm Hàm, cháu phải hiểu rằng, Quyền tiên sinh chưa từng chơi cái này, quả thật là anh không biết thật!
Quyền Đế Sâm bật cười, anh đứng lên khỏi ghế, bước nhanh đi đến trước mặt cô nhóc, nhìn cái đầu nhỏ của cô bé lộ ra ngoài cổ áo của chiếc áo khoác, trên gương mặt tinh xảo xinh xắn của cô bé, lại có vài phần mất hứng.
"Để chú nghĩ xem đây là ai?" Quyền Đế Sâm biết cô bé là Hàm Hàm, anh cố tình đùa cô bé.
Mặc Hàm oa một cái khóc to: "Chú không có lương tâm, đến cả tên cháu chú cũng quên mất rồi!"
Quyền Đế Sâm, người này không sợ đao thương kiếm vũ, chỉ sợ bé gái khóc thảm thiết như này, anh vội vàng đưa tay ra rồi bế cô bé lên, cô bé ở trong lòng anh, dáng dấp nho nhỏ nước mắt lưng tròng.
"Hàm Hàm à, sao chú lại không nhớ cơ chứ?" Quyền Đế Sâm dỗ cô bé: "Vừa nãy chú đùa cháu thôi! Không khóc nữa nha! Chú đưa cháu đi ăn đồ ăn ngon, còn mua cả đồ chơi nữa!"
"Này thì được!" Mặc Hàm lập tức ngưng khóc, hơn nữa còn cười tươi như hoa.
Quyền Đế Sâm thấy cô bé trở mặt nhanh như vậy, anh thật sự phải hoài nghi có phải vừa rồi cô bé khóc thật hay không!
Anh cũng gác lại công việc, một tay bế Mặc Hàm, tay còn lại thì ấn thang máy, sau đó đi vào trong thang máy.
"Hàm Hàm, sao cháu lại ở đây?" Quyền Đế Sâm hỏi cô bé.
Mặc Sơ đau lòng nói: "Bố cháu, ông ấy có anh trai rồi, thì không cần cháu nữa! Mẹ cháu rất vất vả, mẹ cháu đang đi trực ca đêm, tối nay cháu không có ai thu lưu*." (thu lưu: thu nhận và giúp đỡ)
Quyền Đế Sâm yêu thương xoa đầu cô bé: "Đi ăn cơm tối trước rồi đi mua đồ chơi, sau đó đến nhà chú chơi với anh trai cũng được!"
"Woa, anh trai đẹp trai không?" Mặc Hàm lập tức tỏ vẻ mê trai!
Quyền Đế Sâm thấp giọng cười: "Đẹp trai!"
Anh đưa đứa nhỏ đi ăn cơm tây rồi lại mua rất nhiều đồ chơi cho cô, sau đó mới lái xe trở về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Sau khi bọn họ tới nơi, Mặc Hi đang đang chơi điều khiển máy bay.
Quyền Đế Sâm vẫy tay với cậu bé: "Hi Hi, lại đây!"
Mặc Hi bỏ điều khiển máy bay xuống, cậu bé chạy tới bên cạnh bố, cậu bé liếc qua thấy Mặc Hàm đã về, nhưng mà, cậu bé im lặng không có lên tiếng trước.
Mặc Hàm thì lại rất vui vẻ vẫy tay với cậu bé: "Chào anh! Chú đưa em về này!"
Trêu chọc, tỏ ra dễ thương, Mặc Hàm giỏi nhất rồi!
"Ừ!" Mặc Hi rất là nể mặt, ừ một chữ.
Mặc Hàm chép miệng: "Chú, hình như anh trai không thích cháu nhỉ?"
Mặc Hi cạn lời rồi, Hàm Hàm, em giả vờ hả!
Quyền Đế Sâm vẫn biết Mặc Hi là kiểu bé trai ổn trọng, anh nói: "Hi Hi không thế đâu! Chắc là chưa quen thôi! Chơi một lúc là tốt thôi!"
Mặc Hi nói: "Anh chơi cùng em nhé! Muốn chơi cái gì?"
"Em muốn cưỡi ngựa!" Mặc Hàm chỉ vào cậu bé: "Bò trên đất!"
"Em nằm mơ đi!" Mặc Hi đưa tay ra kéo bím tóc của cô bé: "Em đưa em đi chơi dây đu!"
"Anh thật hung dữ!" Mặc Hàm mở to đôi mắt to ngập nước đáng yêu.
Mặc Hi kéo tay cô bé, đi đến phía sau vườn hoa, cậu bé mới nói: "Bán manh* xấu hổ chưa kìa!" (Bán manh: ý là tỏ vẻ đáng yêu)
Mặc Hàm nở nụ cười: "Hừ, anh còn không có manh mà bán*, anh đây là ghen tị!"
"Sao em về nhanh vậy, chẳng phải Sơ Sơ mới đi sao?" Mặc Hi ở sau lưng cô bé đẩy cô bé.
Mặc Hàm rất lười, lúc chơi dây đu, cô bé không chịu tự lay, nhất định muốn Mặc Hi đẩy cho cô bé.
Mặc Hàm thở dài: "Dì Vãn Vãn nhớ nhà rồi, vì thế bọn em lập tức trở về luôn! Chẳng nhẽ anh không nhớ em à?"
Vật nhỏ đáng yêu lập tức lại biến thành con hổ nhỏ, Mặc Hi cũng thở dài: "Anh nhớ em, nhớ em nhớ đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên!"
"Mở to mắt nói dối, cẩn thận mũi dài ra đó!" Mặc Hàm hừ một tiếng.
Mặc Hi hạn hán lời: "Thế này cũng không đúng, thế kia cũng không đúng, em cố tình bới lông tìm vết phải không?"
"Anh tưởng câu tổ tông chúng ta nói trên thế gian này con gái khó nuôi dưỡng, câu nói này là giả à/" Mặc Hàm nở nụ cười.
Mặc Hi đã nhận thức được một cách trọn vẹn rằng, phụ nữ là sinh vật vô cùng khó giải quyết, nhà bọn họ có hai sinh vật như thế này, trước kia cậu bé một mình chống đỡ hai sinh vật khó giải quyết này, bây giờ khá tốt, có bố ở đây!
"Đúng rồi, Sơ Sơ đâu?" Mặc Hi chưa nhìn thấy Mặc Sơ trở về, Mặc Sơ đi đâu rồi?.