Một tia sức lực cuối cùng Mặc Sơ cũng không còn, người đàn ông có thể lực quá tốt, cô cũng không chịu được!
Người đời đều hâm mộ cô có một người đàn ông tốt như này, nhan giá trị cao, dáng người đẹp, gia thế tốt! Đẹp trai nhiều tiền trầm ổn nội liễm! Thương cô sủng cô yêu cô tận xương!
Lúc này, khi cô bị anh giày vò đến mức mềm nhũn như môt bãi nước, người khác nào có biết nỗi khổ của cô cơ chứ?
Cô mệt tới mức không mở nổi mắt, mặc anh ôm cô đi ra phòng tắm, sấy tóc, mặc quần áo, cô nằm trong lòng anh ngủ.
Trưa hôm sau, Mặc Sơ mới tỉnh lại, có vẻ cô đã dần dần quen nếp như thế này.
Sau khi cô tỉnh dậy, anh đã không còn ở trong phòng nữa rồi.
Ánh nắng mùa hạ xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu vào trong phòng và cũng chiếu vào chiếc giường lớn của bọn họ, lúc gió thổi, ánh nắng màu vàng như lắc lư, tạo nên hoa văn màu vàng nho nhỏ.
Mùa hè này, thật tươi đẹp!
Mặc Sơ vùi đầu vào trong gối, cô tin rằng, bất kể trải qua bao nhiêu gian khổ, chỉ cần kiên trì thì may mắn sẽ tới.
Người khác chỉ nhìn thấy vận may là cô gả cho Quyền Đế Sâm, nhưng lại không biết cô cũng bước từng bước cố gắng đến ngày hôm nay và cũng đã đi được đến trước mặt anh.
Cô nhìn áo ngủ của mình, nếu mà mỗi khi nhìn thấy cô mặc váy ngủ tơ tằm, thì nhất định là Quyền Đế Sâm thay cho cô.
Bởi vì, anh cứ cảm thấy cô mặc đồ ngủ họa tiết phim hoạt hình rồi nằm trong lòng anh, anh ôm thì cứ có cảm giác đang ôm một cô gái nhỏ chưa thành niên.
Mặc Sơ quyết định hôm nào đó phải đi mua một bộ, quần áo ngủ họa tiết phim hoạt hình cho bốn người, dưới hình huống anh không biết, cho anh mặc đồ ngủ họa tiết phim hoạt hình rồi chụp một bức ảnh cả gia đình.
Triển Lê Hàn đã quen với chuyện ba ngày hai bữa Mặc Sơ lại xin nghỉ nửa ngày hoặc một ngày, Mặc Sơ cũng không vội đến công ty.
Cô gửi tin nhắn cho Mặc Hàm, sau khi gửi xong, cô lại nhớ ra là bây giờ bên chỗ con gái đang là buổi tối, cô gửi tin nhắn cho con gái vào lúc nửa đêm thế này, người làm mẹ như cô cũng lơ mơ quá rồi!
Nhưng mà, ngay sau đó đã có tin nhắn gửi tới: "Sơ Sơ, cậu đã ăn cơm chưa? Hàm Hàm ngủ rồi, tôi có hơi mất ngủ, nên vẫn chưa ngủ!"
Mặc Sơ kinh ngạc, Cố Vãn Vãn đang mang thai, lại đang tha hương đất khách, Mặc Sơ đã từng trải qua những chuyện này, năm đó cô bơ vơ bất lực sinh hạ một cặp thai long phượng, cô hiểu Cố Vãn Vãn hơn bất kỳ ai.
"Lát nữa tôi ăn!" Mặc Sơ nhắn tin trả lời lại cô ấy: "Vãn Vãn, cậu ở bên ngoài một thân một mình, có phải cậu nhớ nhà rồi đúng không?"
Trong nháy mắt, Cố Vãn Vãn nước mắt rơi như mưa, cô ấy nhớ nhà, cô ấy nhớ bố mẹ anh trai nhớ Quyền Đế Sâm nhớ bạn thân của cô ấy!
Nhưng mà, bây giờ bụng cô ấy đã nhìn ra được là mang thai rồi, làm sao cô ấy về được nữa?
Mặc Sơ đợi một lát, không thấy Cố Vãn Vãn trả lời, cô gọi điện qua luôn: "Vãn Vãn..."
Đầu dây bên kia, truyền tới tiếng khóc của Cố Vãn Vãn, Mặc Sơ cũng buồn, cô vẫn an ủi Cố Vãn Vãn: "Có chuyện gì cậu đều có thể nói với tôi, niềm vui chia sẻ ra thì tăng gấp bội, ưu thương chia sẻ ra thì giảm một nửa, chúng ta là bạn thân, đúng không? Vãn Vãn..."
Cố Vãn Vãn đã khóc một lúc, cô ấy không có nói chuyện.
Mặc Sơ cũng không cô ấy thêm nữa, cô yên lặng chờ.
Cố Vãn Vãn phát tiết cảm xúc một lúc xong mới nói: "Sơ Sơ, tôi nhớ các cậu..."
"Ừ, tôi biết." Mặc Sơ nhỏ giọng an ủi cô ấy: "Gần đây tôi có kỳ nghỉ, tôi đến thăm cậu, được không?"
"Thật sao?" Cỗ Vãn Vãn vui mừng.
"Tất nhiên!" Mặc Sơ cũng cười: "Đừng khóc nữa, tôi xin tổng giám đốc Triển nghỉ phép, sau đó tôi sẽ gọi điện cho cậu!"
"Được!" Cố Vãn Vãn hưng phấn không thôi.
Hai người lại nói chuyện một lúc nữa, nhưng đều không nhắc đến Quyền Đế Sâm, dù sao thì Mặc Sơ cũng không muốn nhắc, bởi vì Quyền Đế Sâm là chồng của cô, cô lo Cố Vãn Vãn vẫn chưa buông bỏ được, sẽ buồn bã đau lòng.
Cố Vãn Vãn không nhắc, cô ấy biết, cô ấy không có tư cách nhắc đến nữa, cô ấy có thể sinh một đứa con của Quyền Đế Sâm đã là thỏa mãn nguyện vọng của cô ấy rồi!
Sau khi Mặc Sơ cúp máy, cô đứng dậy rồi đi đánh răng rửa mặt, sau đó đi làm.
Cô đến công ty thì trông thấy Ân Phi Âm đang đi ra ngoài ăn cơm trưa.
Ân Phi Âm cảm thấy, Mặc Sơ nào có còn là cấp dưới của cô ta, Mặc Sơ giành được giải thưởng, cô đã vượt qua mình từ lâu rồi.
Cho nên, Ân Phi Âm càng ghét cô hơn.
"Kinh quá nhỉ, bây giờ mới tới làm!" Trong lời nói của Ân Phi Âm nồng nặc mùi ghen tị!
Mặc Sơ chỉ thản nhiên cười, bất luận là lúc nào, giữ vững sơ tâm, trái tim tích cực tiến lên, cho dù cô có một cấp trên năng lực không bằng người, lại còn rất độc miệng, cô cũng có ngày nổi danh.
"Quản lý Ân, tôi có chút việc nên nán lại đến buổi trưa." Mặc Sơ trả lời cô ta.
Ân Phi Âm lại không buông tha cô: "Mặc Sơ, rõ ràng cô đang lên mặt, nếu cô không muốn đi làm cho tử tế thì sao không từ chức?"
Mặc Sơ rất thích công việc của mình, tại sao cô phải từ chức?
Tất nhiên, cô cũng hiểu, đây là Ân Phi Âm đang ghen tị với cô, ám chỉ cô không thể đi làm đúng giờ thì tự xin từ chức đi!
"Tôi nghĩ, tổng giám đốc Triển không hy vọng tôi đi đâu!" Mặc Sơ cong môi cười một cái.
"Hừ!" Ân Phi Âm rất tức giận, cô ta bước nhanh ra khỏi thang máy.
Mặc Sơ nhìn theo bóng lưng nổi giận đùng đùng rời đi của cô ta, thực ra là một người cấp trên, Ân Phi Âm không dám nghĩ dám làm, không cố gắng học tập, trái lại quy kết thất bại cho người khác, cấp trên thế này, cũng chẳng đi được xa trên con đường chức vị.
Mặc Sơ trở về công ty, chị Tông đang ăn bữa trưa mà cô ấy mang đến.
"Mặc Sơ, em đã ăn trưa chưa?" chị Tông bê hộp cơm qua hỏi Mặc Sơ.
"Em ăn rồi xong mới đến." Mặc Sơ nhìn trong bát của cô ấy: "Nhìn có vẻ ngon nhỉ? Bắp cải thái nhỏ, còn có cá viên, thịt bò..."
Chị Tông mỉm cười nói: "Có muốn nếm một ít món cá viên của chị không? Chị tự nấu đấy, con người đến tuổi trung niên, không thể so với các cô gái trẻ tuổi, chị ăn một ít thịt heo liền béo, kỳ thực nói trắng ra thì chị chỉ uống nước thôi cũng béo.
Mặc Sơ lấy cây tăm đâm vào một miếng thịt viên cá: "Chị Tông, tay nghề của chị tốt thật đấy, ngon ngon!"
"Ngày mai chị cũng mang một suất cho em! Chị Tông rất vui khi người khác khen cô ấy tay nghề giỏi, cô ấy chuyển đề tài: "Tối qua em lại chơi với tổng giám đốc Quyền đến khuya lắm hả?"
Mặc Sơ gật đầu, cô hơi thẹn thùng.
Chị Tông lại bật cười: "Vợ chồng trẻ mà, bình thường! Có tình cảm mãnh liệt có sức sống!"
"Chẳng nhẽ vợ chồng trung niên thì hết hả chị?" Mặc Sơ có chút không hiểu.
Chị Tông nhún vai: "Con người đến tuổi trung niên, mọi người đều đã quen thuộc nhau đến độ không thể quen thuộc hơn được nữa, hai người nằm cùng nhau, chính là cảm giác tay trái sờ tay phải, một chút kích tình cũng không có, trải qua cuộc sống vợ chồng giống như đang làm việc theo thông lệ vậy..."
Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm vẫn là vợ chồng mới cưới, lần nào hai người cũng toàn kích tình bắn ra bốn phía, về những lời mà chị Tông nói, cô cũng có nghe nói.
Cô nhìn chị Tông: "Hay là? Sau khi tan làm, chúng ta cùng nhau đi tập thể hình!"
"Em cũng đâu cần giảm béo!" Chị Tông liếc cô một cái: "Dáng người em đẹp lắm rồi!"
Mặc Sơ mỉm cười nói: "Không phải em giảm béo, em đi rèn luyện sức khỏe mà, ví dụ như thể lực của em khá kém, em định...".