Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 211: 211: Yêu Cô 360 Độ Không Góc Chết




Trên người Mặc Sơ toàn là nước, mái tóc màu đen giống như thác nước đổ xuống.



Đôi mắt cô to tròn biết nói, hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn anh, cô rất vui, đứa bé là con của anh, tại sao anh còn muốn phạt cô?

"Sao anh lại muốn phạt em?" Mặc Sơ chu miệng, ngẩng mặt nhìn người đàn ông cao to ngạo mạn, dưới ánh đèn trong phòng tắm bóng dáng anh vẫn điên đảo chúng sinh mị hoặc đến cực điểm.



Mấu chốt là dựa vào cái gì mà anh muốn phạt cô chứ?

Dưới ánh nhìn của cô, Quyền Đế Sâm vươn đầu ngón tay thon dài ra, không tật không hoãn cởi cúc áo sơ mi của anh, một viên, một viên lại một viên...!

Mặc Sơ nhìn ngực anh, khỏe đẹp mê người, đột nhiên tim cô đập nhanh.



Cô đặc biệt thích dáng vẻ anh trầm ổn mọi việc đều nằm trong tay, tất nhiên, vào ban ngày ở trước mặt mọi người người đàn ông này cực kỳ vững vàng, nhưng mà, buổi tối trước mặt cô, anh liền thay đổi luôn.



Dưới áo quần bảnh bao, lại có một trái tim cầm thú.



Giống như lúc này, cô càng nhìn anh trái tim cô càng muốn nhảy ra ngoài, nhưng không biết vì sao, trái tim lại có một tiếng nói, đặc biệt mong đợi anh.



Bởi vì, đây là sau khi cô biết người ở buổi tối sáu năm về trước là anh, vậy mà cô không có tức giận, trái lại cô mong chờ dung hợp với anh lần nữa.



Nếu như đó là một sai lầm, thì cũng là một sai lầm tuyệt đẹp, cô thích cái sai lầm đó.



"Bà Quyền, em chảy nước miếng rồi kìa!" Giọng nói của Quyền Đế Sâm vô cùng từ tính.



Mặc Sơ sờ lên miệng mình, đúng là như vậy, lúc nào thì cô trở nên như này rồi hả?



Lẽ nào là Diệp Tử đã cho cô uống thuốc nào đó, khiến cô trở nên muốn anh?

Cũng không đúng! Diệp Tử chưa cho cô uống.



Chẳng nhẽ là phản ứng sinh lý của mình, nháy mắt mặt cô đỏ bừng.



"Đó là nước trong bồn tắm!" Mặc Sơ nhỏ giọng giải thích.



Áo sơ mi của Quyền Đế Sâm rơi xuống sàn, anh thấy hai mắt cô sáng rực lên, mỗi một tấc trên người anh đều là công tích vĩ đại mà sách từng viết, và cũng là biểu tượng cho sức mạnh và vẻ đẹp của một người đàn ông.



Trái tim nhỏ của Mặc Sơ đập bang bang, bản thân cô cũng hoàn toàn cảm nhận được.



Ay ya, người đàn ông này nháo gì đó?

Biết rõ lực sát thương là bao nhiêu rồi, còn cố tình quyến rũ cô như thế hả?

Hai tay Mặc Sơ víu vào cạnh bồn tắm, cằm đặt trên mu bàn tay, ngẩng đầu lên, mặc cho mái tóc đen dính lên người mình, màu da mỹ lệ như ẩn như hiện, sự kết hợp của đen và trắng, khiến cô cực kỳ giống một tiểu yêu tinh mê người đang ở trong nước.



Đôi mắt cô trong veo như nước và tràn ngập ảnh ngược của anh, hình bóng của một mình anh.




Anh bước vào, nước chậm rãi tràn ra ngoài, anh ở sau lưng cô, lồng ngực dán lên lưng cô, giam cầm cô ở trong lòng anh.



Mặc Sơ ở trong lòng anh khẽ run, giống như một con cá bị người ta bắt, chảy vào trong lưới không có chỗ nào để đi.



"Đế Sâm, em..." Mặc Sơ khẽ quay đầu lại, lúc cô còn chưa hết câu, anh đã cúi đầu cắn lên bả vai cô.



Bờ vai cô rất xinh xắn, tay anh thì lại nắm ở eo nhỏ của cô, chỗ nào của cô cũng đều xinh xắn như vậy hết.



Mặc Sơ nhìn anh với ánh mắt đáng thương, tại sao anh muốn cắn cô?

"Phạt em sinh con gái cho anh!" Quyền Đế Sâm tiện đà hôn lên vành tai của cô, trong mái tóc đen ướt sũng, cái tai khéo léo hơi ngang bướng đang trốn tránh, phảng phất như không cho anh hôn vậy.



Chỉ là, cô nào có trốn được, cô bị hơi thở dày đặc bao quanh.



Hơi thở của anh, nóng bỏng phả lên vành tai cô, trái tim cô, mỗi một tế bào của cô, mỗi một giọt máu của cô, mỗi một tấc da thịt của cô.



Mặc Sơ đã sơm đứng núi này trông núi nọ rồi, cô bị anh trêu cho không phân biệt được đông tây nam bắc nữa rồi.



"Em có..." Cô vốn là muốn nói cho anh biết, anh còn một cô con gái nữa, kết quả, lời nói của cô bị anh hôn chặn.



Hôn môi triền miên bùi ngùi tản ra ở bờ môi mỏng, tỉ mỉ tinh mịn như mưa xuân tháng ba, rơi trên cánh môi, dễ chịu đến cực điểm.



Cô như một con thuyền nhỏ dạo chơi trong hồ, trong mưa xuân im lặng thưởng thức cảnh đẹp hai bên, lúc gió xuân nhẹ phẩy, càng làm cho người ta mê say.





Ngay sau đó, mưa gió của tháng sáu lại mang nhịp mưa rền gió dữ, Quyền Đế Sâm làm nụ hôn này càng sâu thêm, đến nỗi sâu sắc mãnh liệt.



Con thuyền nhỏ trong hồ đang bấp bênh, đón gió mà lên, trải qua thử thách của giông bão, cảnh vật càng thêm mê người, cô cũng càng thêm kiên cường.



.



truyện đam mỹ

Tháng chín vào thu, tình hình bão, Quyền Đế Sâm đặt cô ở rìa bồn tắm, cô không còn chỗ nào để trốn, phía sau là cơ thể cường tráng của anh, anh hận không thể nhào cô vào trong cơ thể mình, hóa vào trong xương máu.



Mặc Sơ có hơi kinh ngạc, cảm xúc không ngừng biến hóa, giống như đã trải qua bốn mùa, cô nói không ra lời, cô bị anh ngăn chặn, hôn chặn.



Khi tuyết đông trắng xóa kéo đến, cô cũng cảm nhận được tuyết đang bay, cơ thể cô mềm mại như bông tuyết, bay lượn trong không trung.



Cô đã rơi vào trong lòng bàn tay anh, bị lòng bàn tay ấm áp của anh hòa tan.



Anh nhẹ nhàng liếm bông tuyết đã tan trong lòng bàn tay, ăn sạch cô.



Mặc Sơ có cảm nhận được thật rõ ràng bầu không khí này, mà anh cũng công thành cướp trì, chiếm lấy cô để dùng riêng.



"Đế Sâm..." Mặc Sơ gọi tên anh.



Quyền Đế Sâm khàn giọng nói: "Anh phải phạt em!"

"Đó là lỗi của người khác, làm gì mà phải phạt em!" Mặc Sơ cảm thấy thật oan uổng.



Quyền Đế Sâm ôm cô thật chặt: "Anh sẽ không tha cho bọn họ!"

Đối với những người đó, là cần phải trả giá đắt, còn Mặc Sơ thì sao? Ngoan ngoãn hưởng thụ đi!

Mặc Sơ kêu hu hu: "Này không công bằng!"

Rõ ràng là anh chiếm lấy cô trước, cô đã không giận rồi, anh còn muốn phạt cô?

Cô bị anh muốn hăng quá, khóc hu hu, không cần nữa!



"Bà Quyền, không phạt thì sao em sinh được công chúa nhỏ đây? Hửm?" Anh kéo dài âm cuối, khiến cho trái tim người nghe càng đập nhanh.



Mặc Sơ ủy khuất trừng mắt nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp của cô càng dâng nước mắt, lòng anh càng ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể kích phát toàn bộ tiềm lực của cô, để cô chỉ chìm nổi trong bể tình của anh.



"Thực ra, em có..." Em có sinh một tiểu công chúa rồi, lời phía sau, lúc nào cũng bị anh hôn vào trong miệng.



Năm lần bảy lượt như thế, mỗi lần Mặc Sơ muốn nói, anh đều hôn cô, anh tưởng là cô muốn xin tha.



Kỳ thực, cô xin tha vào lúc này, sao anh có thể tha cho cô đây?

Cô vừa cầu anh, anh liền hôn cô.



Mặc Sơ muốn thành thật nói cho anh biết, nhưng mà anh tự không cần!

Hừ hừ hừ! Mặc Sơ cũng không "thành thật" nữa!

Chẳng phải anh rất tin tưởng cô sao? Chẳng phải anh chưa từng điều tra cô sao?

Vậy thì cô không nói với anh nữa, anh vẫn còn một tiểu công chúa, đến lúc đó cho anh tức chết luôn!

Mặc Sơ nghĩ tới đây, bỗng nhiên cô lại cảm thấy đặc biệt vui vẻ!

Cô vừa nghĩ tới khuôn mặt đẹp trai vô địch của Quyền Đế Sâm dần dần phủ mây đen, thế thì sảng khoái quá!

Ai bảo anh cứ bắt nạt cô như thế? Một khi bắt nạt cô thì cứ bắt nạt không dứt!

Đối với Quyền Đế Sâm mà nói, thì ngay từ đầu cho đến hiện tại, cô đều là của một mình anh, tất nhiên là anh hưng phấn rồi, một khi người đàn ông hưng phấn lên thì sẽ bắt lấy cô làm chuyện vui vẻ nhất.



Ví dụ, yêu ba trăm sáu mươi độ không góc chết ở trong phòng tắm....