Vỡ Mộng Về Anh Người Yêu

Chương 14




Tôi tức tốc thoát khỏi bàn tay Lục Thời Ôn, lo lắng nhìn Thẩm Nhất Phàn.

Gay rồi! Chẳng lẽ anh hiểu lầm gì đó?

Tôi đang lo lắng mà Thẩm Nhất Phàn đã bước đến kéo tôi về bên anh, tức giận hỏi: "Em lại nhờ mua hộ gì vậy?"

Hả?

Tôi ngây người, lúc này mới sực nhớ ra trong mắt Thẩm Nhất Phàn, Lục Thời Ôn chỉ là người mua hàng hộ.

Tôi nên giải thích thế nào bây giờ? Nói cho anh biết anh ta là bạn trai cũ của tôi?

Tôi không dám, tôi sợ anh lại giận.

"Ờ... Em muốn nghe tư vấn về một thỏi son. Nghe nói màu son ấy khó mua lắm nên muốn hỏi xem có hàng không..."

Thẩm Nhất Phàn ghét bỏ: "Em bị ngốc à! Muốn mua son thì bảo anh mua ở cửa hàng chính hãng cho! Đồ bôi vào miệng thì đừng ham rẻ, nhờ mua hộ dễ lẫn hàng giả lắm. Có biết là bệnh lây từ miệng mà ra không?"

Nói rồi anh nắm tay tôi rời đi, không buồn liếc Lục Thời Ôn lấy một cái.

Thẩm Nhất Phàn tin tưởng tôi, tôi nói gì anh cũng không hề nghi ngờ. Thế mà tôi lại lừa dối anh, tôi xấu xa quá.

Không ngờ Thẩm Nhất Phàn lại đưa tôi đi mua son ở cửa hàng chính hãng thật.

Ngày thường tôi không trang điểm, không có nhu cầu tô màu lên môi. Nhưng mới nãy có nói muốn mua, giờ mà không mua thì mâu thuẫn.

Nhân viên bán hàng rất nhiệt tình, lúc thử son cho tôi còn tiện thay trang điểm giúp. Chị ấy khen mắt tôi đẹp, bảo rằng mắt kính này dày quá che mất sắc đẹp của tôi, đề nghị tôi đeo kính áp tròng.

Thẩm Nhất Phàn thanh toán xong, thấy tôi trang điểm thì ngây người. Anh cáu kỉnh đeo kính lại cho tôi rồi kéo tôi đi về.

Chị nhân viên khó hiểu ra mặt, không biết đã tư vấn sai gì.

Tôi đoán anh cau có vì chị nhân viên cố tình khen tôi đẹp để bán được hàng, nhỉ?

Chúng tôi đi ăn ở nhà hàng đồ Âu.

Ăn trưa cùng Thẩm Nhất Phàn nhiều bữa rồi, hiện giờ tôi không còn dè dặt như hồi mới ăn chung nữa. Tôi mà đói thì sẽ ăn điên cuồng.

Hôm nay anh gọi toàn món tôi thích, tôi ăn trong sung sướng.

Ngày còn yêu trên mạng, tôi thường xuyên kể với anh mình thích ăn gì, hình như anh nhớ tất cả.

Ăn no, tôi ợ mãn nguyện. Ngẩng lên thì thấy Thẩm Nhất Phàn đang dựa ghế nhìn tôi ăn. Hình như anh đang chê tôi.

Tôi ngại ngùng, tự hỏi phải chăng tướng ăn của mình xấu quá?

"Ờ... Mấy giờ chiếu phim vậy ạ?" Tôi hỏi bừa.

"Một tiếng nữa."

"Ừm."

Tôi không biết nói gì, đành phải cúi đầu ăn bánh kem tráng miệng.

Ghế sofa lún xuống, tôi ngoảnh sang, Thẩm Nhất Phàn đã ngồi sang bên ghế của tôi.

Anh véo khẽ cái má hôm qua bị tát: "Còn đau không?"

Tôi bối rối lắc đầu: "... Hôm qua chườm đá xong thì hết đau rồi."

Anh hơi nhíu mày, đột nhiên nghiêm mặt: "Nếu hôm qua anh không vô tình gặp em, em định mặc kệ chúng?"

Tôi sững sờ, không ngờ anh vẫn nhớ chuyện hôm qua tôi bị tát.

Thật ra hôm qua tôi có nói là mình đã tát lại, nhưng có vẻ anh không nghe thấy.

Thẩm Nhất Phàn bỗng kéo tôi vào lòng, ôm rất chặt, bực dọc: "Đồ ngốc! Từ giờ ngày nào học xong cũng phải đợi anh đưa em về, miễn để em đi một mình lại bị kẻ xấu bắt nạt mà còn không biết gọi cho anh!"

Tôi sững sờ.

Lần đầu tiên biết cảm giác được người khác quan tâm là như thế nào. Tự dưng tôi muốn khóc, cũng rất sợ đánh mất anh.

Nếu anh biết tôi lừa dối anh, anh sẽ đoạn tuyệt với tôi nhỉ?

Tôi lo lắng khôn nguôi, vội vàng thú thật: "Thẩm Nhất Phàn, thật ra người đó là..."