Thẩm Nhất Phàn quay mặt đi nơi khác: "Khụ, anh nhặt được hai vé xem phim!"
Tôi trợn mắt, tò mò hỏi: "... Nhặt được ở đâu thế?"
Châu Khiêm cười đen tối, ghé sang nói: "Nhỏ bốn mắt vẫn không hiểu à? Mua vé ở ứng dụng trên điện thoại rồi trả tiền ấy, ai cũng nhặt được hết."
Tôi chợt hiểu, trái tim lại xốn xang.
Thẩm Nhất Phàn muốn rủ tôi đi xem phim?
Vậy mà anh lại nói là nhặt được, đáng yêu một cách kỳ cục!
Tôi ngại ngùng: "À... Anh nhặt được vé xem phim nào vậy?"
Thẩm Nhất Phàn: "..."
Châu Khiêm lại chen miệng vào: "Nhỏ bốn mắt muốn xem phim nào, Nhất Phàn nhà anh sẽ nhặt được vé phim ấy! Em thấy cậu ấy có giỏi không?"
Thẩm Nhất Phàn ném bóng vào người anh ta: "Cút! Không cần miệng nữa thì hiến cho người cần!"
Châu Khiêm bịt miệng, kiên quyết không hiến.
Tôi không nhịn được phì cười.
Thẩm Nhất Phàn chau mày đỏ mặt, bực bội đứng dậy vào sân bóng.
Bỗng dưng tôi cảm thấy Thẩm Nhất Phàn chẳng hề giống như đầu gấu mà tôi từng tưởng.
Chơi bóng xong, Thẩm Nhất Phàn bảo tôi cầm áo khoác cho anh, anh phải đi tắm rửa thay đồ.
Tôi ôm áo đứng đợi ngoài cửa phòng thay đồ.
Tâm trạng rối bời xen lẫn mong chờ, chúng tôi... sắp đi hẹn hò à?
Hình như tôi đã yêu đương với Thẩm Nhất Phàn theo cách không giải thích được, anh đã trở thành người yêu của tôi rồi.
Xung quanh yên ắng, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại cúi xuống ngửi áo khoác của anh.
Một mùi hương thoang thoảng, sảng khoải, là mùi sạch sẽ trên người anh.
Nghe thấy tiếng mở cửa phòng thay đồ, tôi hoảng hốt hạ tay xuống, chỉ sợ bị người ta nhận thấy vừa mới ngửi trộm quần áo con trai thì sẽ xấu hổ lắm!
Tôi cứ tưởng Thẩm Nhất Phàn đi ra, ngẩng lên thì thấy là Lục Thời Ôn.
Tại sao anh ta vẫn ở trong nước?
Như đọc được thắc mắc trong ánh mắt của tôi, Lục Thời Ôn không cần hỏi đã tự trả lời: "Hiếm lắm anh mới có dịp về nên đến trường rủ anh em trong đội bóng rổ đi ăn."
Tôi không hề có hứng thú với chuyện riêng của anh ta. Tôi vờ như không thấy, lùi sang mấy bước tránh xa anh ta.
Lục Thời Ôn nhíu mày, bước đến gần tôi hơn: "Đường Đường, em là gái ngoan, không nên tiếp xúc với loại người như Thẩm Nhất Phàn."
Tôi nhăn mặt, không thích nghe câu "loại người như Thẩm Nhất Phàn". Thẩm Nhất Phàn trong mắt tôi tốt hơn anh ta nhiều!
Lục Thời Ôn trao cho tôi ánh mắt phức tạp: "Khi nãy anh nhìn thấy em đưa nước cho Thẩm Nhất Phàn."
Thấy thì thấy, tôi đưa công khai, có sợ ai nhìn thấy đâu.
"Đường Đường, kể cả em muốn chọc tức anh cũng đừng sa đọa đến vậy!"
Tôi tức cười: "Anh đừng tự tâng bốc mình quá được không? Chúng ta chia tay được một năm rồi, ai thèm chọc tức anh!"
"Đường Đường!"
Thấy tôi không nghe lời khuyên, Lục Thời Ôn bỗng giữ vai tôi, không cho tôi lui.
Thẩm Nhất Phàn ra khỏi phòng thay đồ, tóc anh còn hơi ẩm, trông anh rất mát mẻ.
Anh chau mày, lạnh mặt nhìn tôi và Lục Thời Ôn.