Vợ Mình Mình Nuôi

Chương 109




Được không?

Lục Lê cúi đầu nhìn chóp mũi ửng đỏ của Khương Nghi.

Sau đó chợt hỏi: "Vậy hôm nay tính sao?"

Khương Nghi vô thức thốt lên: "Hôm nay gì cơ......"

Lục Lê đứng thẳng dậy, hơi hất cằm lên rồi thản nhiên hỏi: "Hôm nay trời mưa làm sao tôi về được?"

Khương Nghi há to miệng không nói nên lời.

Cậu định hỏi chẳng phải mọi lần cậu đều lười che dù, chỉ kéo mũ áo khoác lên đầu rồi về sao?

Hôm nay mưa đâu có lớn bằng mấy ngày trước.

Mấy ngày trước còn có sấm chớp ầm ầm, thời tiết xấu hơn hôm nay nhiều.

Nam sinh tóc vàng toàn kéo mũ trùm đầu rồi đi về nhà.

Nhưng nhẫn nhịn một hồi, đối diện với đôi mắt xanh hung dữ kia, Khương Nghi vẫn nuốt xuống lời trong miệng.

Sau đó chỉ vào cây dù trên bàn: "Hôm nay gió không mạnh đâu."

Ý là có thể che cây dù cậu mua này.

Lục Lê "ồ" một tiếng: "Hôm đó đánh nhau gió cũng đâu có mạnh."

Khương Nghi: "......"

Cậu im lặng một lát rồi lại nói: "Dù của hai đứa mình giống nhau mà."

Cậu đang cố nói cho người trước mặt biết cây dù này chẳng có vấn đề gì cả, ít nhất hắn che cũng không có vấn đề.

Nếu có vấn đề thì người trước mặt về chung với cậu vẫn mất mặt như thường thôi.

Lục Lê thô bạo nhét bài kiểm tra trên bàn vào khe cửa sổ, sau đó lạnh nhạt nói: "Che dù của cậu đi. Có mất mặt cũng phải mất mặt chung."

Năm phút sau.

Hành lang dưới lầu, Khương Nghi cầm dù im lặng không nói lời nào.

Nam sinh tóc vàng cao gần mét chín sau lưng cậu đeo túi trên vai, vai rộng eo hẹp, thân hình cao lớn, giờ khắc này lười biếng nói: "Đi thôi."

Khương Nghi trầm giọng nói: "Một cây dù che không đủ đâu. Để tớ đi lấy cây khác."

Chẳng biết người sau lưng ăn gì mà cao thế chứ.

Lục Lê hừ một tiếng: "Không được."

Hắn cúi người cầm cây dù trên tay Khương Nghi: "Lỡ dù tôi lại bị lật ngược thì sao?"

Khương Nghi quay sang nói: "Tớ đổi với cậu."

Lục Lê mở dù lên, sau đó nhe răng cười nói: "Không muốn."

Cuối cùng hai người vẫn che chung một cây dù.

Rõ ràng mới quen chưa đầy một tiếng nữa.

Khương Nghi chưa bao giờ che chung dù với ai, người bên cạnh rất cao, ngón tay cầm cán dù quấn băng, bả vai hai người đụng nhau, len lỏi đi giữa đám đông.

Vì không cần cầm dù nên hai tay Khương Nghi đút trong túi ấm áp dễ chịu, chẳng bao lâu sau cậu đã phát hiện ra ưu điểm của thân hình cao to bên cạnh.

Chắn gió.

Mưa bụi gần như không hắt vào được, gió lạnh cũng thổi không lọt.

Khương Nghi ngẩng đầu nhìn nam sinh tóc vàng.

Vẫn rất hung dữ.

Nhưng có thể chắn gió.

Đi vài bước, mưa bụi lất phất giữa không trung càng lúc càng nặng hạt.

Trong lòng Khương Nghi giật thót, sau đó lại an ủi mình dù bị lật ngược cũng chẳng sao.

Cậu bạn mắt xanh bên cạnh đã che kín cậu rồi.

Người khác cũng đâu nhìn thấy cậu.

Nam sinh tóc vàng rũ mắt hỏi: "Lầu mấy?"

Khương Nghi "hả" một tiếng, không kịp phản ứng.

Lục Lê dừng lại trước một dãy lầu khác: "Lớp cậu ở lầu mấy?"

Khương Nghi vô thức đáp: "Lầu ba."

Lục Lê xếp dù lại: "Lớp nào?"

Khương Nghi: "Lớp chọn."

Lục Lê đưa cậu lên lầu, khóe môi hơi nhếch: "Giống lắm."

Nhìn là biết học sinh giỏi ngoan rồi.

Rất được thầy cô quý mến.

Khương Nghi nhìn nam sinh tóc vàng đi lên lầu mới phát hiện hắn muốn tới phòng học của cậu.

Hắn đưa cậu về lớp.

Khương Nghi ngồi trên ghế chần chờ nhìn nam sinh tóc vàng dựa trên bệ cửa sổ.

Nửa bả vai hắn ướt sũng, tì khuỷu tay lên bệ cửa sổ hỏi cậu: "Cậu tên gì?"

Khương Nghi nhớ lại cha Khương từng nói khi đưa dù không được để lộ Lục gia nhờ đưa.

Quan hệ giữa Lục Lê và người Lục gia vô cùng xa cách.

Nếu biết Lục gia đưa dù tới, rất có thể hắn sẽ phớt lờ sự tồn tại của cây dù.

Khương Nghi điềm tĩnh nói: "Lôi Phong."

Làm việc tốt không để tên.

Lôi Phong tháng Ba, hai ta đồng hành.

Rất hợp với việc cậu làm.

Nam sinh tóc vàng ở nước ngoài từ nhỏ đến lớn lặp lại lần nữa: "Lôi Phong?"

Khương Nghi bình tĩnh gật đầu.

Không hiểu sao lúc này Lục đại thiếu gia rất ôn hòa, hài lòng gật đầu với cậu rồi lẩm bẩm một câu.

"Họ Lôi? Hiếm gặp nhỉ......"

Vì hắn nói nhỏ quá nên Khương Nghi không nghe rõ.

Cậu chỉ nghe được câu sau của Lục Lê: "Hiếm gặp nhỉ......"

Khương Nghi khẽ gật đầu: "Ừ, hiếm lắm."

Làm việc tốt không để tên đúng là rất hiếm thấy trong thời buổi này.

Lục Lê không hỏi người trước mặt tại sao đưa dù cho mình.

Mới đầu hắn còn tưởng đối phương thích mình.

Nhưng sau khi trải nghiệm dù bị lật ngược, thuốc trị thương quá đát, hộp sữa không có ống hút, cơm nắm dở ẹc ở cửa hàng tiện lợi và giấy nháp năm xu một xấp.

Lục Lê mới biết đối phương thích cái bép chứ thích.

Lúc đi nam sinh tóc vàng không cầm theo cây dù màu đen mà bỏ nó vào sọt đựng dù treo ở hành lang.

Khương Nghi đẩy cửa sổ ra, do dự hỏi hắn: "Cậu không che dù à?"

Nam sinh tóc vàng: "Về lớp lấy."

Khương Nghi: "......"

Cậu im lặng hồi lâu mới đờ đẫn hỏi: "Sao lúc nãy cậu không cầm theo?"

Ban nãy chính nam sinh trước mặt đã nói trời mưa không biết làm sao về nhà.

Không muốn che dù của cậu chính là nam sinh trước mặt.

Giờ muốn đội mưa về lớp lấy dù cũng là nam sinh trước mặt.

Nam sinh tóc vàng "ồ" một tiếng, sau đó nghĩ ngợi rồi thành thật đáp: "Vui mà."

Đúng là vui thật.

Nam sinh tóc đen trước mặt thú vị hơn quyền anh nhiều.

Nói chuyện với cậu làm Lục Lê rất thích thú.

Hệt như lần đầu chơi với rô-bốt biết cử động khi còn nhỏ vậy, tràn đầy háo hức.

Khương Nghi: "......"

Có bệnh.

Cậu tê tái đóng lại cửa sổ.

Ngày hôm sau.

Trời vẫn âm u nhưng không còn đổ mưa to như hai ngày trước mà chỉ mưa lất phất.

Mưa bụi mảnh như tơ, nếu không để ý sẽ rất khó phát hiện ra.

Kết quả vì cơn mưa bụi cỏn con này mà Khương Nghi bị tìm tới cửa.

Buổi tối tan học, Khương Nghi im lặng nhìn nam sinh tóc vàng trước mặt.

Nam sinh tóc vàng: "Sao hôm nay không đưa dù cho tôi?"

Khương Nghi không nói gì mà quay đầu nhìn làn mưa gần như không thấy được ngoài cửa sổ, trả lời bằng sự im lặng.

Lục Lê nhìn cậu: "Dự báo thời tiết nói mưa này mới có hại nhất đấy. Đi lâu đau đầu lắm......"

Khương Nghi chết lặng đưa dù của mình cho người trước mặt: "Lấy dù của tớ này."

Lục Lê cúi đầu nhìn cây dù trong ngực, sau đó nhe răng cười nói: "Đi chung đi."

Khương Nghi: "Tớ ở ký túc mà. Chúng ta đâu có tiện đường."

Lục Lê chống dù lên: "Tiện đường."

Khương Nghi: "Không tiện."

Lục Lê: "Tiện."

Khương Nghi: "Không......"

Lục Lê bình tĩnh: "Nghèo như chó."

Khương Nghi: "......"

Lục Lê bình tĩnh nói tiếp: "Hai tháng."

Khương Nghi: "Tiện đường......"

Thôi kệ.

Có người cầm dù còn chắn gió cho cậu nữa.

Nhưng đổi cây dù khác đại thiếu gia lại không biết mở.

Đại thiếu gia cúi đầu săm soi chốc lát, cuối cùng "xoẹt" một tiếng, dù tự động bung ra, Khương Nghi trơ mắt nhìn Lục Lê lanh tay lẹ mắt nắm chặt nan dù không cho nó bung.

Sau đó nhíu mày nói: "Dù quái gì đây? Bật mạnh ra ngoài là sao."

Giờ còn đang bật ra trong tay hắn nữa.

Khương Nghi chết lặng nói: "Cậu thả tay ra đi."

Sắc mặt Lục Lê hết sức khó coi: "Nó hư rồi. Cứ bung mãi thôi."

Khương Nghi chết lặng nói: "Thì để nó bung đi."

Lục Lê cúi đầu nghiên cứu, sau đó "ồ" một tiếng rồi thả tay ra.

Dù tự động "xoẹt" một tiếng bật lên.

Đại thiếu gia nhíu mày nhận xét: "Làm màu."

Khương Nghi yên lặng cầm dù, Lục Lê giành cây dù từ tay cậu rồi lại nhíu mày hỏi: "Sao dù này to thế?"

Khương Nghi giơ chân đụng nhẹ vào giày thể thao phiên bản giới hạn của Lục Lê để ra hiệu cho hắn cúi đầu.

Lục Lê cúi đầu, nghe thấy Khương Nghi bình tĩnh nói: "Cậu to cỡ nào còn không biết hay sao?"

Giày cậu nhỏ hơn Lục Lê nhiều.

Nam sinh tóc vàng tiếc rẻ nói: "Được thôi."

Trước lạ sau quen mà.

Hai người che chung một cây dù, ngón tay Lục Lê vẫn quấn băng.

Đi đến sân tập, nam sinh tóc đen đeo cặp bỗng thấp giọng nói: "Dù lệch rồi kìa."

Lục Lê vốn đang đi ngược hướng gió làm mưa bụi toàn hắt vào người hắn, hình như không biết che dù nên cầm rất tùy ý, mái dù nghiêng hẳn về phía cậu.

Mưa bụi rơi ướt nửa bả vai Lục Lê.

Nghe người bên cạnh nói chuyện, Lục Lê cúi đầu nhìn khuôn mặt lộ vẻ ốm yếu của Khương Nghi, màu môi rất nhạt.

Hắn nhớ hình như chú mèo con trắng muốt ở nhà bà ngoại không thích nước.

Cũng chẳng thích lạnh.

Mèo con cao quý phải ở nơi ấm áp mới đúng.

Lục Lê ừ một tiếng, sau đó càng nghiêng dù về phía Khương Nghi hơn.

Khương Nghi: "......"

Cậu tỏ vẻ bất lực, thấy Lục Lê không hiểu lời mình nói thì dứt khoát cầm cán dù, nắm tay Lục Lê chỉnh cho dù thẳng lại.

Lục Lê cúi đầu nhìn chăm chú bàn tay Khương Nghi trên cán dù, đầu ngón tay vô tình đặt lên mu bàn tay hắn.

Quả nhiên.

Bà ngoại hắn rất biết cách nuôi mèo.

Mèo con được ấm áp.

Thì sẽ tỏ ra thân thiện.

Lục Lê hết sức hài lòng.

Tiếc là đoạn đường từ trường đến ký túc xá không dài lắm nên chẳng mấy chốc đã tới ký túc xá.

Thấy Lục Lê trả dù cho mình, Khương Nghi đau đầu hỏi: "Chẳng phải cậu nói trời mưa sao?"

Lục Lê kéo mũ áo khoác lên, thản nhiên nói: "Mưa đâu có lớn."

Khương Nghi: "......"

Cậu nhét dù vào ngực Lục Lê bảo hắn đem theo.

Lục Lê không cầm mà nhíu mày hỏi: "Mai cậu không đến tìm tôi nữa à?"

Khương Nghi gật đầu: "Ngày mai hết mưa rồi mà."

Lục Lê không vui lắm, lạnh lùng nói: "Ai bảo thế?"

Khương Nghi: "Dự báo thời tiết."

Lục Lê im lặng.

Khương Nghi vừa quay lưng đi thì sực nhớ ra chuyện gì nên quay đầu lại, do dự chỉ vào ngón tay Lục Lê: "Cái này đừng đụng nước nhé."

Lục Lê sững sờ.

Khương Nghi: "Lúc về che dù đi, đừng để băng dính nước. Dán băng cá nhân cũng được."

Cậu nhớ ngón tay Lục Lê vẫn luôn quấn băng.

Từ khi cậu bắt đầu đưa dù cho Lục Lê, vết thương trên ngón tay hắn cứ lặp đi lặp lại như không lành được.

Mấy ngày trước cậu còn thấy lớp băng trên ngón tay Lục Lê rịn máu lấm tấm nữa.

Lục Lê làm thinh, hồi lâu sau mới không đầu không đuôi nói: "Băng cá nhân."

Khương Nghi: "Hả?"

Lục Lê nhìn cậu: "Băng cá nhân lần trước còn không?"

Khương Nghi đeo cặp đứng ở cổng khẽ gật đầu: "Còn."

Lục Lê: "Lấy hình mèo ấy."

Hắn luôn kiêu căng ngang tàng, nhưng hình như giờ cảm thấy giọng điệu mình có vẻ ra lệnh quá, cũng không muốn nói với người trước mặt bằng ngữ khí này, Lục Lê nghĩ ngợi rồi lần đầu tiên trong đời ngập ngừng nói thêm: "Được không?"

Khương Nghi nhịn không được nở nụ cười.

Cậu nhìn nam sinh tóc vàng hung dữ cao gần mét chín hỏi xin mình băng cá nhân hình mèo.

Lục Lê cúi đầu nhìn nam sinh trước mặt có đôi mắt cong cong, trên má hiện ra lúm đồng tiền nhỏ xinh.

Cậu cười bảo hắn: "Mèo à, sao cậu ngây thơ thế?"

Lục Lê nhíu mày không nói gì.

Khương Nghi suy nghĩ một lát rồi nói: "Hết mèo rồi."

Băng cá nhân kia là cậu tiện tay mua ở cửa hàng tiện lợi ven đường.

Chắc vì muốn thu hút sự chú ý của trẻ con nên băng cá nhân bày bán trên quầy đều in hình mấy con thú đáng yêu.

Nam sinh tóc vàng có vẻ hơi thất vọng, hồi lâu sau mới nói: "Đừng lấy chó."

Băng cá nhân lần trước Khương Nghi để trên bàn học của hắn có hình chó con.

Khương Nghi ngẫm nghĩ: "Hình như chỉ còn chó thôi......"

Cậu không mua nhiều mà chỉ lấy một hộp.

Hơn nữa thỉnh thoảng cậu cũng bị đụng bầm nên hộp băng cá nhân rất mau hết.

Nam sinh tóc vàng nhíu mày cáu kỉnh nói: "Không lấy hình chó đâu, xấu lắm."

Mèo xinh hơn.

Muốn mèo cơ.

Khương Nghi cúi đầu lấy từ trong túi ra một đồng xu đưa cho nam sinh: "Vậy cậu tự mua đi."

Lục Lê: "......"

Khương Nghi chỉ đường: "Ra cổng trường rẽ phải, quẹo vào ngã tư thứ hai sẽ thấy một cửa hàng tiện lợi đó."

Chỉ đường xong, Khương Nghi vừa vẫy tay vừa quay người lên lầu: "Bái bai."

Lục Lê cầm dù nhìn nam sinh tóc đen đeo cặp lên lầu.

Hắn đứng tại chỗ hồi lâu, đến tận khi nam sinh tóc đen khuất sau cầu thang ký túc xá.

Nửa tiếng sau.

Nam sinh tóc vàng che dù đeo túi trên vai đứng trước cửa hàng tiện lợi ở ngã tư thứ hai bên phải cổng trường.

Hắn đi vào ngồi xuống kệ hàng lựa một hộp băng cá nhân hình mèo.

Cuối cùng tính tiền ra về trước ánh mắt kinh ngạc của chủ tiệm.

Mười giờ tối.

Nhà họ Lục.

Người phụ nữ tóc vàng hút thuốc, không nhịn được hỏi: "Nó có về không?"

Lục Đình trấn an: "Về chứ."

Người phụ nữ tóc vàng dụi tắt điếu thuốc, khuôn mặt đẹp sắc sảo lộ ra vẻ mỏi mệt: "Thằng nhãi mới lớn này......"

Vừa dứt lời thì thằng nhãi mới lớn bước vào cửa.

Mẹ Lục quay đầu thấy Lục Lê tám trăm năm không che dù cầm theo một cây dù về.

Bánh kem trên bàn ăn rốt cuộc được thắp nến, cả nhà ngồi cạnh nhau không nói năng gì.

Nhưng trong ngọn lửa bập bùng, ánh mắt Lục Lê rơi vào ngón tay mẹ Lục.

Hắn dựa vào ghế, nhớ lại cách đây không lâu có một nam sinh tóc đen chỉ vào băng vải của hắn nói: "Đừng đụng nước. Dán băng cá nhân cũng được."

Sau khi thổi nến cắt bánh kem, Lục Lê quăng hộp băng cá nhân ra.

Mẹ Lục nhíu mày nhìn hộp băng trước mặt.

Lục Lê nhìn vết trầy do đánh bóng trang sức trên ngón tay bà: "Đừng đụng nước. Dán băng cá nhân đi."

Mẹ Lục kinh hãi nhìn ngón tay mình.

Có bị gãy đâu chứ.

Bà và cha Lục liếc nhau, thấy được vẻ ngỡ ngàng trong mắt người kia.

Người phụ nữ tóc vàng nghiêm túc hỏi: "Con gây ra chuyện gì rồi hả?"

Lục Lê: "......"

Hắn vô cảm nhìn hai vợ chồng.

Hồi lâu sau hai vợ chồng mới chịu tin con trai đem về cho mình một hộp băng cá nhân chứ không phải một hộp thuốc nổ.

Mẹ Lục tặc lưỡi rồi lười biếng nói: "Có phải bị gãy đâu."

Nói vậy nhưng bà vẫn tháo nhẫn cưới ném cho chồng mình, sau đó cầm lên một miếng băng cá nhân, ngắm hình mèo con phía trên rồi nhướng mày nói một cách ưu nhã: "Chà. Dễ thương ghê."

Lục Lê gật đầu nói thêm: "Còn đẹp nữa."

Khóe miệng mẹ Lục giật giật, nhìn hình đầu mèo tròn vo trên băng cá nhân, thực sự nghĩ không ra chữ "đẹp" này và mèo con trên băng cá nhân có liên quan gì nhau.

Ăn bánh kem xong, Lục Lê lên lầu.

Hai vợ chồng Lục gia ngồi trên ghế salon bàn tán.

"Chắc là bắt chước ai rồi."

Mẹ Lục quả quyết: "Nếu không có cho nó mười cái đầu cũng không nói được lời này đâu."

Bà hiểu con mình rất rõ.

Lục Đình thoáng suy tư: "Có khi nào con mình tỏ lòng hiếu thảo không?"

Mẹ Lục phì cười: "Thế thì hiếu thảo chết em rồi. Có cho nó thêm mười cái đầu cũng không nói được vậy đâu."

Vết thương trên ngón tay mình đã mấy tháng rồi vẫn chưa lành thì làm sao biết dặn bà đừng đụng nước chứ.

Lục Đình gật đầu: "Hình mèo xinh vậy chắc bạn gái đưa cho nó đấy."

Hai vợ chồng nhất trí với quan điểm này.

Dù sao Lục Lê chuyên đấu quyền anh ngầm cũng không thể tự mua băng cá nhân hình mèo được.

Cuối cùng hai người nhất trí chờ khi nào vui vui sẽ hỏi Lục Lê xem dạo này có bạn mới nào không.

Dù sao có thể chịu được tính xấu như chó của hắn cũng chẳng dễ gì.

Phải mời người bạn này về nhà chơi mới được.

Một tuần sau.

Thời tiết cực đẹp.

Dự báo thời tiết nói hơn mười ngày kế tiếp sẽ có nắng ráo.

Hoàn toàn không có khả năng đổ mưa.

Ngày thứ ba Khương Nghi đụng phải nam sinh tóc vàng lên lầu tìm mình.

Dường như hắn không chịu được nữa, nằm trên bệ cửa sổ viện cớ: "Nắng gắt quá. Che dù về chung đi."

Khương Nghi: "......"

Cậu nghiêm mặt đóng ập cửa sổ.

Cậu làm gì có tiền mua dù che nắng chứ.

Mua dù che mưa thôi đã đủ đau ví rồi.

Cha Khương cũng đâu được lệnh đưa dù che nắng cho đại thiếu gia này.

Lục Lê nhíu mày, hắn giữ cửa sổ không cho cậu đóng rồi nói: "Nắng lớn làm tớ đau đầu lắm."

Khương Nghi nghiêm mặt: "Đau đầu thì uống thuốc đi."

Cậu cũng đâu phải Hậu Nghệ.

Chẳng lẽ có thể bắn rơi mặt trời hay sao?

Lục Lê lại nói: "Tớ cầm dù cho cậu. Đưa cậu về luôn."

Hắn nghĩ ngợi, sau đó thản nhiên nói: "Xem như cảm ơn vậy."

Khương Nghi: "Tớ không về. Tớ còn phải đi ăn cơm nữa."

Lục Lê cúi đầu nhìn cậu: "Tớ đi chung với cậu."

Khương Nghi cảnh giác: "Tớ đâu có dù che nắng."

Lục Lê suy tư hai giây: "Dù che mưa cũng được."

Khương Nghi tiếp tục cảnh giác: "Cậu cầm dù à?"

Lục Lê gật đầu: "Tớ cầm."

Khương Nghi bán tín bán nghi, sau đó thấy nam sinh tóc vàng thật sự cầm dù che mưa đi theo cậu tới nhà ăn, trên đường đi mặt vẫn tỉnh bơ.

Nhà ăn chẳng có món gì ngon.

Khương Nghi lấy đại ít cơm và đồ ăn.

Lục Lê ngồi đối diện nhíu mày lẩm bẩm: "Ăn như mèo ấy......"

Khương Nghi ăn rất chậm, chậm đến nỗi Lục Lê ăn xong ngồi thêm hai mươi phút mà cậu vẫn chưa ăn xong.

Trưa đầu tiên, Lục Lê đợi Khương Nghi nửa tiếng.

Trưa thứ hai, Lục Lê đợi Khương Nghi bốn mươi phút.

Trưa thứ ba, Lục Lê hỏi Khương Nghi mình ăn cà tím trong khay cậu được không, Khương Nghi nói được.

Trưa thứ tư, Lục Lê hỏi Khương Nghi mình ăn cơm trong khay cậu được không, Khương Nghi nói được.

Một tuần sau, Lục Lê hết sức tự nhiên ăn đồ trong khay Khương Nghi.

Khương Nghi không để ý lắm, chỉ cảm thấy hình như nhà ăn ở trường không còn nấu dở như trước nữa, bởi vậy cũng không còn ghét tới nhà ăn.

Sau đó vì Lục Lê đi học chuyên cần một cách bất thường nên Lục Đình và mẹ Lục hỏi hắn.

Lục Lê lau miệng rồi nói với vẻ hờ hững: "Tìm người ăn chung thôi."

Nhìn như rất thờ ơ nhưng ăn xong vẫn ngồi trên ghế, mông cũng không nhích, cứ như đang đợi hai vợ chồng hỏi vậy.

Quả nhiên Lục Đình thắc mắc: "Bạn con à?"

Lục Lê ậm ừ.

Lục Đình lại hỏi: "Nam hay nữ?"

Họ đã chuẩn bị tinh thần nghe Lục Lê nói là nữ, ai ngờ từ miệng hắn thốt ra một chữ: "Nam."

Làm rối loạn đống câu hỏi tiếp theo của hai vợ chồng.

Hai người im lặng một hồi, mẹ Lục đau đầu bóp trán nói: "Thôi anh hỏi đi."

Lục Đình do dự nói: "Tính tình thế nào?"

Lục Lê: "Cũng tạm."

Lục Đình đang định hỏi tiếp thì thấy Lục Lê nghĩ ngợi rồi nói thêm: "Rất hiền lành cẩn thận, lâu lâu hơi ít nói nhưng làm gì cũng tận tâm hết."

"Thành tích rất giỏi, học đều các môn, thể dục không giỏi lắm nhưng con giỏi thể dục nên tụi con bù trừ cho nhau."

"Tính tình rất hiền, bề ngoài cũng đẹp nữa."

"Chỉ hơi kén ăn thôi."

Nhưng bà ngoại hắn từng nói mèo con xinh đẹp luôn có một vài thói quen xấu.

Lục Đình: "......"

Cái này gọi là cũng tạm đấy à?

Sắp tâng bốc người ta lên tận mây xanh luôn rồi.

Thế mà là cũng tạm à?

Ông im lặng rất lâu, từ đầu đến cuối không tìm được cơ hội chen vào, đợi người trước mặt dừng lại thì Lục Đình mới có cơ hội lên tiếng.

Ông mang tâm thái "thì ra con mình cũng gặp được học sinh tốt như vậy", dịu giọng hỏi: "Ồ, vậy bạn con tên gì?"

Lớp quốc tế hầu hết đều là người trong giới, bọn trẻ chưa quen biết nhiều nhưng người lớn đều biết nhau cả.

Lục Đình thầm liệt kê tên họ những đứa nhỏ trạc tuổi con mình, sau đó nghe thấy con mình nói: "Tên à? Tên cậu ấy hiếm gặp lắm."

"Họ Lôi."

"Tên là Lôi Phong."

Lục Đình: "......"