Vợ Mình Mình Nuôi

Chương 1: Chương 1




Trời âm u xám xịt, những giọt mưa tí tách hợp thành dòng rơi xuống rồi văng tung tóe khắp nơi.



Khương Nghi ngồi dưới mái hiên nhìn không chớp mắt nước bắn lên từ vũng nước, cực kỳ chăm chú.



Thoạt nhìn cậu thấp bé hơn hẳn các bạn đồng trang lứa, rất khó nhận ra cậu đã sáu tuổi rồi, mái tóc đen mượt hơi ẩm ướt dính vào gò má trắng như tuyết lộ ra vẻ ốm yếu.



Chẳng bao lâu sau, Khương Nghi đang ngẩn người nhìn vũng nước chuyển sự chú ý sang một bóng đen cạnh bồn hoa phía xa.



Trong mưa bụi mênh mang, bóng đen kia bị lùm cây che khuất quá nửa nên không thấy rõ lắm.



Khương Nghi phân vân nhìn bóng đen mơ hồ kia.



Mưa rơi lộp độp, cậu do dự một lát rồi leo xuống ghế đẩu, cầm cây dù cạnh thềm chậm rãi đi đến bồn hoa phía xa.



Cành lá trong bồn bị mưa quật ngả nghiêng, Khương Nghi che dù ngẩn ngơ nhìn cậu bé co ro trú mưa dưới bồn hoa.



Cậu bé này khoảng chừng sáu bảy tuổi, toàn thân ướt đẫm cực kỳ chật vật, mái tóc màu vàng nhạt dính bết vào má, nước chảy xuống không ngừng.



Nghe thấy động tĩnh, cậu bé ôm chặt ba lô cảnh giác ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ kiêu căng mà những đứa trẻ bình thường không có được, đôi mắt xinh đẹp màu xanh nhạt, bờ môi tái nhợt vì lạnh, hung tợn trừng Khương Nghi như chú sói con bị chọc giận.



Hai mắt hắn đỏ hoe, tức tối gằn từng chữ với vẻ thù địch: "I wont go back! (Tôi không về đâu!)"

"Get lost! (Biến đi!)"

Khương Nghi nghe không hiểu, đôi mắt đen trong veo lộ ra vẻ ngây thơ xen lẫn mờ mịt, nghiêng đầu ngồi xổm trước bồn hoa nhìn cậu bé.



Vì từ nhỏ sức khỏe cậu đã yếu nên rất hiếm khi ra ngoài, sau khi chuyển nhà đừng nói bạn chơi chung mà ngay cả bạn đồng trang lứa cũng rất ít thấy.



Giờ gặp cậu bé này trạc tuổi mình thì không khỏi sinh ra cảm giác thân thiết mà trẻ con hay có.



Thấy cậu bé lạnh đến nỗi sắc mặt trắng bệch, Khương Nghi cúi đầu lấy ra chiếc khăn tay nhỏ ở nhà trẻ của mình đưa cho hắn.



Cậu bé đầu tiên là sững sờ, sau đó hung dữ trừng cậu: "Dont come here! (Không được tới đây)"

Khương Nghi bị trừng thì hơi hoảng, cậu giật mình rồi tủi thân mếu máo.



Một giây sau, bụng cậu bé đối diện phát ra mấy tiếng ọc ọc cực kỳ vang dội, ngay cả tiếng mưa rơi lộp độp cũng không át được.



Cậu bé ướt như chuột lột lập tức cứng đờ, gò má ửng đỏ, lấy ba lô ướt đẫm che bụng lại rồi xụ mặt mím môi không nói lời nào.



Khương Nghi cũng nghe được nên ngẩn ngơ nhìn cậu bé đang đỏ bừng mặt.





Tính cậu vốn hiền lành, dù mới nãy bị dọa sợ nhưng thấy bộ dạng chật vật của cậu bé, sau khi sụt sịt một cái thì nỗi tủi thân đã vơi đi không ít, lại cảm thấy cậu bé toàn thân ướt đẫm như chó con rơi xuống nước thật tội nghiệp nên nhỏ giọng hỏi: "Cậu đói bụng à?"

Cậu bé sống ở nước ngoài từ nhỏ nên chỉ nghe hiểu chút ít tiếng Trung, tuy đã đói đến hoa cả mắt nhưng vẫn mạnh miệng nói mình không đói bằng tiếng Anh.



Khương Nghi ngồi xổm xuống, tưởng hắn nói đói bụng nên quay đầu bảo hắn: "Cậu chờ chút nha.



"

Dứt lời cậu đứng dậy đi tới mái hiên.



Hắn ngẩn người nhìn theo bóng lưng cậu bé tóc đen che dù đi càng lúc càng xa.



Dưới bồn hoa yên tĩnh lại.



Mưa to như hạt đậu rơi vào mắt đau rát không mở ra được, quần áo ướt đẫm bị gió thổi qua làm hắn run lập cập.





Thấy Khương Nghi đi xa, cậu bé chưa từng nếm mùi đau khổ cắn chặt răng, cố tỏ ra không quan tâm nhưng hốc mắt lại nhịn không được nóng lên.



Hắn khom lưng co ro dưới bồn hoa, càng nghĩ càng tủi thân, ôm chặt ba lô đựng vé máy bay trước ngực, đỏ hoe mắt giận dỗi nghĩ mình nhất định phải về Anh quốc.



Ở đây hắn chẳng quen biết ai, mọi người đều ép hắn học tiếng Trung, hắn không muốn ở lại nơi này nữa.



Khương Nghi trở lại dưới mái hiên rồi vào bếp lấy một quả cà chua.



Cậu bỏ cà chua vào chiếc túi lớn trước quần yếm của mình rồi lại che dù đi tới bồn hoa.



Quả nhiên cậu bé co ro dưới bồn hoa vẫn chưa đi mà run cầm cập trong màn mưa lạnh buốt.



Khương Nghi ngồi thụp xuống rồi cúi đầu lấy cà chua ra khỏi túi, rụt rè đưa cho cậu bé.



Trên đường tới đây quần áo cậu bị dính mưa, tóc đen ướt sũng dính vào gò má trắng nõn, thân hình bé nhỏ ngồi xổm dưới đất, tán dù to quá cỡ phủ lên người hệt như cây nấm nhỏ thò đầu ra khỏi ô.



Nghe thấy động tĩnh, cậu bé đang lạnh run ngơ ngác nhìn Khương Nghi trước mặt.



Khương Nghi vẫn còn hơi sợ nhưng thấy cậu bé không trừng mình nữa thì thở phào nhẹ nhõm, cậu cong mắt cười để lộ lúm đồng tiền nhỏ trên má.



Cậu thấy cậu bé im lặng một hồi, có lẽ đói không chịu nổi nữa nên rốt cuộc đưa tay nhận lấy quả cà chua rồi ăn ngấu nghiến như hổ đói, chỉ cắn hai ba miếng đã hết sạch.



Ăn xong cà chua, cậu bé ướt đẫm cả người ôm đầu gối không nói gì, thật lâu sau mới quay về phía Khương Nghi mở miệng nói cảm ơn bằng tiếng Anh.



Khương Nghi nghe không hiểu, chỉ biết tròn xoe mắt nhìn hắn.





Cậu bé vắt óc suy nghĩ thật lâu, hơn nửa ngày sau mới ngượng nghịu thốt ra một câu tiếng Trung không lưu loát lắm.



Câu này thì Khương Nghi nghe hiểu, là cảm ơn.



Cậu ngồi xổm lắc đầu rồi hỏi khẽ: "Ba mẹ cậu đâu?"

Cậu bé mím môi không đáp.



Nước mưa đọng trên mặt đất càng lúc càng nhiều, Khương Nghi ngồi xổm trước bồn hoa, ống quần không xắn lên bị ướt một khúc làm cổ chân lạnh theo, cậu đành phải đứng dậy đi đến dưới mái hiên.



Nào ngờ cậu bé ướt sũng kia cũng ôm ba lô đứng dậy đi theo cậu.



Cậu đi hai bước, cậu bé cũng đi hai bước, cậu dừng lại, cậu bé cũng dừng theo.



Khương Nghi quay đầu lại, phát hiện cậu bé mím chặt môi, đôi mắt màu xanh lam nhìn cậu chăm chú, tóc vàng ướt nhẹp bết vào má, thấy cậu nhìn thì lập tức cúi đầu xuống.



Hắn cứ thế đi theo Khương Nghi về nhà.



Dưới mái hiên rất sạch sẽ, Khương Nghi ngồi trên băng ghế nhỏ hắt hơi một cái, cậu xoa mũi nhìn sang cậu bé ngồi xổm trên thềm.



Cậu bé ướt sũng ngồi xổm dưới đất, tóc vẫn không ngừng nhỏ nước làm đọng một vũng trên sàn nhà, hắn ôm ba lô của mình, mặt cúi gằm, sụt sịt mũi có vẻ tủi thân lắm.



Khương Nghi nhớ đến chú chó con rơi xuống nước tên Little Bo-Peep trong phim hoạt hình, cũng là lông vàng mắt xanh, lang thang khắp nơi mà ăn không đủ no.



Cậu thấy hơi tội nên khẽ gọi cậu bé tới ngồi trên chiếc ghế đẩu cạnh mình.




Cậu bé ướt đẫm do dự đứng dậy đi tới chỗ ghế đẩu bên cạnh Khương Nghi.



Ai ngờ chưa đi được hai bước thì đôi giày bị ngâm nước của hắn phát ra tiếng "xì xì".



Không chỉ vậy mà giày còn vừa "xì xì" vừa phun nước ọc ọc ra khỏi lỗ thoát khí.



Sau khi kịp phản ứng, mặt cậu bé đỏ lên, sống chết gì cũng không chịu đi nữa mà đặt mông ngồi phịch xuống sàn.



Khương Nghi lại nhảy xuống ghế đẩu vào nhà lấy ra hai cái khăn, đưa cho cậu bé một cái.



Cậu bé vụng về cầm khăn lau tóc, lau nửa chừng cảm thấy quá phiền phức nên lắc mạnh đầu cho nước văng khỏi tóc.





Khương Nghi bị nước văng đầy mặt.



Cậu hấp háy mắt nhưng cũng không giận mà chỉ cúi đầu lau mặt rồi tốt tính đưa luôn chiếc khăn trên tay mình cho cậu bé.



Tóc cậu bé mắt xanh rối bù, ngồi trên sàn nhìn cậu, lúc cầm khăn vành tai hơi đỏ.



——

Cùng lúc đó, ở nhà họ Lục bên kia.



Hơn mười người hầu cầm ô vừa bước đi vội vã vừa gọi to: "Cậu chủ ——"

Trong mưa bụi mịt mù, flycam bay quanh khuôn viên rộng lớn của nhà họ Lục để tìm cậu bé bỏ trốn.



Quản gia mặc áo mưa gần như phát điên, đám người đã tìm hơn bốn tiếng đồng hồ rồi.



Nhưng vẫn không tìm được Lục Lê.



Nghĩ tới đây, trong lòng quản gia như treo một tảng đá lớn, hoảng loạn như kiến bò trên chảo nóng.



Lục Lê là con một của nhà họ Lục, năm nay vừa tròn bảy tuổi, từ khi chào đời đã theo mẹ ra nước ngoài sống nên Trung Quốc vô cùng xa lạ với hắn.



Nhưng gần đây Lục lão gia liên tục hối thúc nên người nhà họ Lục đã đón Lục Lê về nước.



Sau khi về nước, vì rời xa nơi mình sống từ nhỏ nên Lục Lê phản ứng rất mạnh, kiên quyết không chịu học tiếng Trung, tính tình cũng hết sức ương ngạnh.



Xế chiều hôm nay, Lục Lê bảy tuổi thừa dịp bọn họ không chú ý giận dỗi đeo ba lô trốn đi.



Diện tích nhà họ Lục rộng hơn sáu ngàn mét vuông, một đứa bé bảy tuổi chỉ bằng sức mình không thể nào ra đến cổng được, camera trong phòng quan sát cũng cho thấy chiều nay không có bất kỳ chiếc xe nào ra vào.



Nhưng Lục Lê không biết nói tiếng Trung, trời lại đột nhiên đổ mưa nên cả nhà họ Lục cũng không dám lơ là.



Tới gần chạng vạng, trời càng lúc càng tối, cổng lớn nhà họ Lục bị kéo sang hai bên, ánh đèn xuyên qua màn mưa lất phất, một chiếc xe màu đen chạy trong mưa.



Khương Quốc Quân ngồi trên ghế lái xoay vô lăng, qua kính chiếu hậu nhìn thấy người đàn ông cầm điện thoại ngồi ở ghế sau luôn miệng xin lỗi: "Em yêu, anh cam đoan đây là lần duy nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn.



"

"Arno nhất định sẽ không sao đâu, nó là con anh mà, anh còn sợ nó gặp chuyện hơn bất cứ ai khác ấy chứ.



"


"Em nghe anh nói đã! ! "

Đầu dây bên kia hình như đã cúp ngang, người đàn ông hít sâu một hơi rồi ném điện thoại sang bên, chống trán nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt khó giấu được vẻ lo lắng.



Khương Quốc Quân dời mắt đi, trong lòng bồn chồn, ông đã lái xe cho Lục gia nhiều năm mà đây là lần đầu tiên thấy sắc mặt ông chủ khó coi đến vậy.



Nhưng nghĩ tới chuyện xảy ra, Khương Quốc Quân có thể hiểu được tâm trạng Lục Đình.





Ông cũng có một cậu con trai trạc tuổi con ông chủ, nếu con mình trốn đi mà còn gặp mưa to chắc ông cũng sẽ lo cuống lên.



Nghe nói đứa con bị lạc của Lục tổng ngay cả tiếng Trung cũng không biết nói.



Khương Quốc Quân thở dài đạp chân ga lái nhanh về phía ga ra dưới tầng hầm, sau khi dừng xe đúng thời gian quy định thì đưa Lục Đình lên thang máy.



Chẳng bao lâu sau, Khương Quốc Quân tan việc trở về nhà mình trong khuôn viên nhà họ Lục, vừa đi vừa nghĩ nếu đến khuya vẫn chưa tìm ra cậu chủ thì ông sẽ che dù đi tìm thử.



Dù sao chuyện này càng lúc càng nghiêm trọng khiến ông cũng lo lắng theo.



Mười phút sau, Khương Quốc Quân đứng ở cửa nhà mình nhìn sững cậu bé tóc vàng dưới mái hiên.



Tóc cậu bé nửa ướt nửa khô, ống quần xắn lên, hai chân để trần, nằm rạp trên sàn khẩn trương nhìn chằm chằm cờ ca rô trước mặt.



Ông thấy cậu con trai ngoan hiền của mình chỉ vào cờ ca rô trên sàn nghiêm túc nói với cậu bé: "Cậu thua rồi nhé.



"

Cậu bé hắt hơi một cái rồi nói xí xô xí xà cả tràng dài nghe không hiểu, đôi mắt màu xanh lam mở to với vẻ không tin nổi.



Khương Quốc Quân choáng nặng.



Ông run rẩy nhớ lại cậu chủ hôm nay đã khiến cả nhà họ Lục rối tinh rối mù, bảy tuổi, mắt xanh, tóc vàng, không biết nói tiếng Trung mà chỉ nói tiếng Anh.



Khương Quốc Quân lại run rẩy ngẩng đầu nhìn cậu bé mắt xanh tóc tai bù xù nằm rạp dưới mái hiên đang quay đầu nhìn mình với vẻ cảnh giác.



Khương Nghi ngồi xổm trên sàn cũng ngẩng lên, thấy Khương Quốc Quân thì mừng rỡ vẫy tay gọi: "Ba ba!"

Khương Quốc Quân nuốt nước bọt rồi run giọng hỏi: "Bé ngoan, đây là ai thế?"

Khương Nghi ngoẹo đầu nghĩ ngợi rồi thành thật đáp: "Không biết ạ.



"

"Con nhặt được đó.



"

Cậu kiễng chân lên nghiêm túc thì thầm: "Ba ba, bạn ấy không có nhà, tội nghiệp lắm, giống như Little Bo-Peep vậy.



"

Little Bo-Peep là chó con lang thang trong phim hoạt hình hôm qua, lông vàng mắt xanh.



Ông nhìn cậu bé mắt xanh làm cả nhà họ Lục nháo nhào rồi lại nhìn cậu con trai yêu quý thì thầm nói với mình đứa bé bơ vơ này thật đáng thương.



Hai mắt Khương Quốc Quân tối sầm, suýt nữa thì tắt thở.



.