Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 35: Quách Thanh Tú Lập Tức Lăn Về Đây




Quách Thanh Tú trực tiếp bắt một chiếc taxi đi đến trụ sở chính của tập đoàn ST.

Đêm đen như mực, đèn điện hòa lẫn với ánh đèn neon trong thành phố, đẹp nhưng lạnh lùng.

Quách Thanh Tú đứng ở cửa lớn của tập đoàn ST, lúc này vẫn nhìn thấy đèn điện còn sáng ở bên trong.

“Quách Thanh Tú…”

Nghe thấy có tiếng gọi, Quách Thanh Tú liền quay đầu lại. Lâm Việt Thịnh đang ngồi trong một chiếc Rolls Royce màu đen, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.

Quách Thanh Tú liền quay người chạy thật nhanh đến.

Đến gần cô mới nhìn thấy còn có một cô gái xinh đẹp, dáng người bốc lửa, trang điểm vô cùng tỉ mỉ đang ngồi ở ghế lái phụ. Cô ta đang quấn lấy người Lâm Việt Thịnh như một con rắn.

Quách Thanh Tú vừa liếc qua một cái đã nhận ra ngay, đó không phải là tân hoa hậu châu Á vừa mới đăng quang Trương Minh Nhiên đây sao!

Trên truyền hình, nhìn cô ta có vẻ thanh thuần. Nhớ lại lúc phòng vấn lần trước, cô ta còn ra vẻ trong sáng nói mình chưa có bạn trai.

Bây giờ thì ăn mặc thành ra thế này, lại còn thân mật dính sát vào người Lâm Việt Thịnh.

Xem ra thứ dễ thay đổi nhất trên đời này quả nhiên là phụ nữ.

“Tổng giám đốc Lâm, cô gái này là ai vậy?” Trương Minh Nhiên hờn mát hỏi.

Lâm Việt Thịnh như cười như không chăm chú nhìn Quách Thanh Tú nói: “Nhớ tôi rồi sao?”

“Mật khẩu là gì?” Quách Thanh Tú chạy nhanh đến nỗi thở hổn hển, gương mặt nhỏ nhắn phiếm hồng.

“Tôi đã đóng băng cái thẻ đó rồi, cô biết được mật khẩu cũng vô dụng thôi.” Nhìn dáng vẻ thất vọng của Quách Thanh Tú, Lâm Việt Thịnh cảm thấy rất thỏa mãn. Qua đây mà cầu xin hắn này!

Quách Thanh Tú, cô tỏ vẻ thanh cao, tức giận cái nỗi gì, bây giờ không phải vẫn đến cầu xin tôi đấy sao!

“Anh muốn thế nào?” Quách Thanh Tú thở dốc nói.

Bộ ngực tròn đầy không ngừng phập phồng, đôi mắt của Lâm Việt Thịnh nóng bỏng nhìn cô, hắn nhếch môi, thản nhiên như không.

“Cô còn thứ gì có thể bán được cho tôi sao?”

“Anh! Anh đúng là đồ khốn…”

Quách Thanh Tú hiểu hàm ý trong câu nói của hắn, lên giọng mắng.

“Được, Quách Thanh Tú, cô giỏi đấy. Cút đi!” Khuôn mặt đẹp trai của hắn đen lại, hắn không tin mình không dạy dỗ được cô gái này.

Quách Thanh Tú tức giận đùng đùng nói: “Lâm Việt Thịnh, tên khốn nhà anh! Bác cả tôi đang nằm sắp chết trong bệnh viện, anh lại không chịu đưa tay giúp đỡ, quả thật không còn chút nhân tính nào, anh đúng là đồ cặn bã. Cô Trương Minh Nhiên đúng không?! Tôi nhận ra cô, nếu cô không muốn bị một tên cặn bã chơi chán rồi đá thì tốt nhất hãy tránh xa anh ta một chút…”

Sắc mặt của Lâm Việt Thịnh lại càng đen hơn, cô không những lớn giọng mắng chửi hắn, mà còn xúi giục người phụ nữ khác mắng hắn nữa.

Lâm Việt Thịnh đóng cửa xe rầm một tiếng, phẫn nộ nói: “Quách Thanh Tú, cô nghe cho rõ đây. Có bản lĩnh thì đừng đến cầu xin tôi…”

Quách Thanh Tú khẽ hừ một tiếng, cô vung tay ném tấm thẻ vàng đang cầm vào mặt Lâm Việt Thịnh.

“Cầu xin một tên cặn bã như anh sao? Anh nằm mơ à? Đi chết đi!”

Lâm Việt Thịnh đã hoàn toàn bị Quách Thanh Tú chọc giận, hắn đạp chân ga, chiếc xe đang ở trước mặt Quách Thanh Tú liền phóng đi, rồi nhanh chóng biến mất.

Một luồng khí mạnh mẽ ập tới, Quách Thanh Tú vội vàng lùi lại phía sau mấy bước, thiếu chút nữa tự giẫm lên chân mình.

Tên khốn!

Hừ, không dựa vào anh thì không dựa!

Quách Thanh Tú ngây ngốc một lúc, rồi đột nhiên cô nhớ ra chuyện gì đó, liền vội vàng lẩn vào trong bóng tối đi mất.

Một ngày một đêm trôi qua.

Lâm Việt Thịnh cầm xem điện thoại hết lần này đến lần khác, điện thoại vẫn là kiểu dáng đó, nhưng đã đổi thành một chiếc mới rồi.

Quách Thanh Tú không đến tìm hắn, cô gái này, để xem cô có thể cầm cự được đến lúc nào?

Quách Hoàng Ngân nhíu mày, buồn phiền nhìn Lâm Việt Thịnh đang nóng lòng như lửa đốt. Dù hắn không nói gì, nhưng cô có thể nhìn ra được hắn buồn bực trong lòng là vì Quách Thanh Tú.

Loại trò chơi yêu đương với phụ nữ này, từ trước tới nay hắn luôn là người đề ra quy tắc.

Hắn không tin là Quách Thanh Tú có thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

Ba ngày đã trôi qua rồi.

Quách Thanh Tú vẫn không hề tới tìm hắn, thậm chí đến một cuộc điện thoại cũng không có.

Được đấy, người phụ nữ này…

Trong buổi họp lớn thường niên của tập đoàn ST, trong phòng họp có mặt đầy đủ các Giám đốc cấp cao của các bộ phận. Sắc mặt mỗi người đều nghiêm nghị, nghiêm túc ngồi nghe Lâm Việt Thịnh phát biểu.

“Phòng Kế hoạch, các anh làm mấy cái thứ rác rưởi gì thế? Đây là mấy cái thiết kế vớ vẩn gì hả …”

Tập tài liệu bị ném lên đầu của Giám đốc Phòng Kế hoạch. Anh ta sợ hãi đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, vâng vâng dạ dạ, không dám nhiều lời.

“Phòng Tiêu thụ, tất cả các người đều ăn phân hết phải không? Ba quý trước mới đạt hơn sáu nghìn tỷ, thành tích ăn hại gì đây…”

Lại một tập tài liệu bị ném qua, trực tiếp rơi lên đầu của Giám đốc Bộ phận Tiêu thụ, anh ta nhỏ giọng nói: “So với cùng kỳ năm ngoái, kết quả này đã tăng hai mươi phần trăm rồi ạ…”

Giọng nói khe khẽ này đã bị Lâm Việt Thịnh nghe thấy rõ ràng, ánh mắt sắc bén, âm u của hắn liền phóng qua.

Lâm Việt Thịnh nới lỏng cà vạt rồi đá vào bàn làm việc một cái, hắn dùng khí thế bá đạo hung hãn ngoắc ngoắc ngón tay với Giám đốc Phòng Tiêu thụ. Anh ta sợ tới mức toàn thân mềm nhũn, đổ mồ hôi khắp người.

Lâm Việt Thịnh nặng nề đập tập tài liệu lên mặt bàn rồi đứng vọt dậy, hếch cằm nhìn chòng chọc vào anh ta.

“Anh vừa nói gì?”

“Tôi nói hạn mức tiêu thụ của chúng ta đã tăng hai mươi phần trăm so với năm ngoái…”

“Hai mươi phần trăm thì giỏi lắm à? Anh có biết là vật giá bây giờ đều đang tăng nhanh chóng mặt không? Tăng có thế thì tính cái mẹ gì. Nghe đây, nửa cuối năm còn lại nếu không tăng lên gấp bội, thì anh cuốn xéo luôn đi…”

“Vâng, vâng…” Giám đốc Phòng Tiêu thụ luôn mồm vâng dạ, không dám bật lại thêm câu nào nữa.

Mười phòng ban, còn có chín công ty con, ba Giám đốc chi nhánh công ty bên nước ngoài, tổng cộng hơn một trăm người. Toàn bộ những người này đều là nhân vật tinh anh của tập đoàn ST, tất cả đều bị Lâm Việt Thịnh mắng một lượt, đập phá không chừa một trường hợp ngoại lệ nào.

Huỳnh Minh San cuối cùng cũng đã nhìn ra tâm tình của Tổng giám đốc Lâm hôm nay rất tệ.

Họp xong, hắn liền đi vào phòng làm việc luôn.

Huỳnh Minh San nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Lâm, cuộc hẹn với cô Trương Minh Nhiên…”

“Bảo cô ta biến đi…”

“Không phải đã bàn là để cô Trương Minh Nhiên làm đại diện cho nhãn hàng quần áo và trang sức nổi tiếng Mỹ Nhân Ngư của công ty ta sao ạ?”

Phải bỏ ra một khoản tiền lớn và tốn nhiều công sức mới mời được hoa hậu châu Á đến, chẳng lẽ cứ thế đuổi người ta đi hay sao?

“Cô điếc à? Bảo cô ta xéo đi!”

“Vâng ạ, tôi sẽ đi thu xếp, để hôm khác cô Trương…”

Huỳnh Minh San rất hiểu tính cách nóng nảy của Lâm Việt Thịnh, lúc hắn đang tức giận thì đừng hòng ai quấy rầy hắn.

Lâm Việt Thịnh tức giận đùng đùng đứng bật dậy.

“Gọi Lê Hùng Việt qua đây ngay…”

“Vâng ạ!” Huỳnh Minh San cung kính đứng ở cửa.

Lâm Việt Thịnh cầm lấy áo vest rồi bước nhanh ra ngoài.

Sau một giờ đồng hồ, Lâm Việt Thịnh đi đến bệnh viện mà Quách Thanh Tú và Quách Tuấn Kiệt ở.

Lê Hùng Việt tiến lên phía trước hỏi thăm y tá ở trước quầy.

“Cô ơi, xin hỏi bệnh nhân tên là Quách Tuấn Kiệt nằm ở phòng nào vậy?”

“Anh đợi một lát ạ!” Cô y tá tra trên máy tính.

Trên gương mặt tuấn tú của Lâm Việt Thịnh phủ một lớp ngông cuồng u ám, bây giờ hắn hận không thể được nhìn thấy Quách Thanh Tú ngay lập tức.

Ba ngày trời hắn không trông thấy cô, hắn phát điên lên vì nhớ nhung rồi.

Hắn đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, đó chính là hắn đã động lòng với cô gái này mất rồi.

Đây hình như là một tình huống chẳng hay ho gì.

Lê Hùng Việt rất nhanh đi đến phía trước Lâm Việt Thịnh, cậu nhỏ giọng nói: “Ba hôm trước Quách Tuấn Kiệt đã xuất viện rồi ạ…”

“Cái gì?” Lâm Việt Thịnh giơ tay túm lấy cổ áo Lê Hùng Việt, gầm nhẹ: “Mẹ kiếp, cậu nói cái gì hả?”

Lê Hùng Việt vô tội nói: “Tổng giám đốc Lâm, y tá nói người nhà của Quách Tuấn Kiệt đã chuyển viện cho ông ta rồi ạ. Còn chuyển đến viện nào thì người ta không nói.”

“Đi tìm hiểu, đi ngay…”

Lâm Việt Thịnh muốn bùng nổ rồi.Quách Thanh Tú à, gan của cô thật không nhỏ đâu nhỉ, lại dám mang Quách Tuấn Kiệt chạy mất rồi.

Hai tay Lâm Việt Thịnh luồn tay vào mái tóc lộn xộn của mình, mi mày nhíu chặt.

Lần nào cô gái đáng chết này cũng khiến hắn tức sôi máu lên!

Thật lòng mà nói, cô không hề có một chút giác ngộ và tố chất nào để làm tình nhân cả.

Trước sảnh bệnh viện, mấy cô y tá ló đầu ra si ngốc nhìn hắn, rồi chốc chốc lại cười trộm.

“Anh kia đẹp trai quá kìa!”

“Thấy chưa thấy chưa, anh ấy nhìn tôi đấy…”

Đang lúc phát rồ lên, Lâm Việt Thịnh lại thấy một đám phụ nữ vô vị, hắn liền dùng ánh mắt sắc lẹm quét qua.

Mấy cô y tá liền bị dọa cho không dám ho he gì nữa, đúng là một ánh mắt đáng sợ, lực sát thương quá lớn.

Nửa giờ sau, Lâm Việt Thịnh đã ngồi ở trong xe.

Lê Hùng Việt thu thập toàn bộ thông tin xong liền báo cáo lại cho Lâm Việt Thịnh.

“Tổng giám đốc Lâm, chiếc điện thoại đặc biệt mà anh tặng cho cô ấy đã bị cô ấy bán đi với giá hơn ba triệu…”

Cô gái ngu xuẩn này, chiếc điện thoại đó ít nhất có giá hơn ba trăm triệu, hơn nữa trên thế giới chỉ có mười chiếc.h

“Sếp, các bộ trang phục của hãng Chanel mà anh tặng cũng bị cô ấy bán với giá thấp…”

“Còn nữa, chiếc Ferrari màu trắng mà sếp tặng, cũng bị cô ấy bán rẻ với giá chưa đến một tỷ…”

Lâm Việt Thịnh tức giận đến mức gân xanh nổi hết cả lên, chiếc Ferrari đó là hắn đặt làm riêng, có giá từ ba mươi ba tỷ trở lên. Quách Thanh Tú ngu ngốc này, cô đúng là cái đồ đần độn…

Lâm Việt Thịnh nổi giận tới mức đập nát chiếc điện thoại.

Không phải là hắn xót chỗ tiền ấy, chỉ là Quách Thanh Tú lại coi lòng tốt của hắn thành lòng lang dạ thú.

Cô rõ ràng không để hắn vào mắt.

Từ đầu tới cuối, cô đều chỉ là đang lợi dụng hắn.

Lâm Việt Thịnh trước giờ luôn là người đùa giỡn với phụ nữ, đây là lần đầu tiên hắn bị một cô gái nhỏ chơi đùa.

“Tìm cô ấy ngay cho tôi, nội trong ba ngày mà không tìm được thì cậu chết chắc đấy…”

Lâm Việt Thịnh truyền đạt thông điệp cuối cùng cho Lê Hùng Việt.

Đầu Lê Hùng Việt đổ đầy mồ hôi, phải tìm thế nào đây? Xem ra lại phải dùng thế lực của nhà họ Lâm rồi. Nhưng lần này thái độ của Tổng giám đốc Lâm với cô gái này dường như có hơi quá thì phải.

Ba ngày sau.

Ở một thị trấn nhỏ hẻo lánh cách xa thành phố S, Quách Thanh Tú tìm một cái bốt điện thoại rồi gọi cho Quách Hoàng Ngân.

“Chị, Lâm Việt Thịnh có ở đó không?”

Quách Hoàng Ngân không biết gì về mấy chuyện này cả, chỉ thấy kỳ quái vì sao ba ngày rồi mà Quách Thanh Tú chưa về nhà: “Thanh Tú, em đi đâu vậy? Làm chị lo muốn chết. Chị gọi cho Lê Quyên Quyên thì con bé nói em không đến trường. Rốt cuộc là em đi đâu thế hả?”

“Chị trả lời em trước đi, Lâm Việt Thịnh có ở nhà không?”

Quách Hoàng Ngân cầm điện thoại đi một vòng, cuối cùng dừng lại ở trên ban công.

“Lâm Việt Thịnh không có nhà, nhưng hình như anh ấy luôn đi tìm em đấy. Hơn nữa còn thường xuyên nổi giận, đã ba ngày anh ấy không nói chuyện với chị rồi.”

“Ừm, ừm vậy thì tốt. Em nói với chị, bây giờ em đang ở một thị trấn nhỏ, ở đây có một bệnh viện rất khá, bệnh tình của bác cả đã ổn định rồi. Chị tuyệt đối không được nói cho Lâm Việt Thịnh biết là em đang ở đâu nha. Đợi sau khi bệnh của bác cả khỏi hẳn, em sẽ về tìm chị…”

Quách Hoàng Ngân vẫn còn rất lo lắng: “Thanh Tú, như vậy có tốt không?”

Quách Hoàng Ngân còn chưa nói hết câu, thì chiếc điện thoại của cô đã bị một bàn tay to lớn giằng lấy mất.

Cô quay người lại, đối diện với ánh mắt sắc bén của Lâm Việt Thịnh, cô kinh hãi đến mức không nói được câu nào.

“Thanh Tú à?” Lâm Việt Thịnh nhỏ giọng nói.

Sắc mặt Quách Hoàng Ngân tái nhợt gật đầu: “Vâng… Anh nghe em giải thích đã…”