Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 34: Muốn Tôi Đụng Vào Chỗ Nào Của Cô




Lâm Việt Thịnh lạnh lùng nghiêng đầu sang hướng khác: “Việc mình tự làm thì tự đi giải quyết, tôi chưa bao giờ là một nhà từ thiện, mau cút đi.”

“Cậu Lâm, cậu Lâm, nếu như cậu không đưa tiền cho tôi thì tôi chết chắc…”

“Ông muốn chết thì đi chết đi, liên quan đếch gì tới tôi, cút xa một chút…”

“Không được, cậu Lâm, tôi không thể đi được, xin cậu hãy cứu tôi! Con gái tôi đều là của cậu…”

“Cút, ông muốn thì đưa con gái ông đi theo, tôi căn bản chưa từng động tới người cô ấy.”

Mẹ kiếp, nếu không phải vì Quách Thanh Tú thì hắn đã không thèm để ý đến cái cô Quách Hoàng Ngân gì đó…

Quách Tuấn Kiệt bám chặt ở đầu xe không chịu đi. Lê Hùng Việt nhìn Lâm Việt Thịnh: “Phải làm thế nào ạ?”

Không thể để một thứ đồ bỏ đi ngăn đường hắn cả ngày được, đôi mắt Lâm Việt Thịnh ánh lên tia lạnh lẽo tàn nhẫn: “Cút!”

Ở phía xa, Quách Thanh Tú đang đùa giỡn với Lê Quyên Quyên. Hôm nay trường học tổ chức một giải thi đấu về thiết kế. Hai người họ mới rời khỏi cuộc thi, vừa đùa giỡn vừa đuổi nhau.

Lê Quyên Quyên đột nhiên dừng lại, nhìn về phía trước đầy kinh ngạc.

Cô ấy bịt miệng lại. Ngay phía trước cô, một chiếc xe Rolls Royce màu đen đâm phải một người qua đường, sau đó nhanh chóng bỏ trốn khỏi hiện trường.

“Mau, mau nhìn kìa Thanh Tú...”

Quách Thanh Tú từ từ nhìn về phía trước. Cô thấy một người đàn ông đang nằm trên vũng máu.

Cô chậm hơn Lê Quyên Quyên một nhịp là không nhìn thấy chiếc xe gây ra tai nạn kia. Quách Thanh Tú khựng lại rồi cất bước chạy tới.

“Bác cả…”

Cô mau chóng nhận ra người đó chính là bác cả Quách Tuấn Kiệt mà cô đã không gặp nhiều ngày nay. Cô kinh hoàng lao về phía Lê Quyên Quyên hét lớn: “Mau, mau báo cảnh sát… Gọi xe cứu thương trước…”

“Bác cả, bác cả, bác tỉnh lại đi…”

Quách Thanh Tú la lên. Quách Tuấn Kiệt ngã trong vũng máu, hoàn toàn mất đi ý thức.

Nửa giờ sau, Quách Tuấn Kiệt được đưa tới phòng cấp cứu của bệnh viện.

Quách Thanh Tú lo lắng đi tới đi lui.

Phải làm gì bây giờ?

Đó là bác ruột của cô, cô không thể trơ mắt nhìn ông ấy bị thương được. Rốt cuộc tên khốn nào đã làm vậy! Nếu như để cô biết được thì chắc chắn cô sẽ không bỏ qua cho hắn.

“Reng…”

Điện thoại của Quách Thanh Tú đột nhiên vang lên. Cô lấy điện thoại ra: “Xin chào, tôi là Quách Thanh Tú…”

“Quách Thanh Tú, cô chết dí ở đâu vậy? Giờ là mấy giờ rồi, còn không mau lăn về…”

Giọng điệu của Lâm Việt Thịnh vẫn ác bá như trước.

“Bác cả tôi không biết bị tên khốn kiếp nào đó đâm phải, đang nằm trong bệnh viện, tôi làm sao có thể đi được…”

Quách Thanh Tú căn bản không biết tên khốn kiếp trong miệng cô chính là Lâm Việt Thịnh đang gọi điện thoại.

Một lần nữa Lâm Việt Thịnh lại bị Quách Thanh Tú chọc tức thành công. Hắn nổi trận lôi đình: “Lập tức lăn về đây, nếu không thì cô xui xẻo đấy.”

“Lâm Việt Thịnh, anh điên rồi! Bác Tăngi vẫn còn đang hôn mê, tôi sẽ không đi khỏi đâu…”

Cô gái chết tiệt này, dám nói hắn bị điên. Cái ông bác cầm thú kia có chỗ nào xứng để cô bảo vệ chứ?

Lâm Việt Thịnh đang định gầm lên thì Quách Thanh Tú đã tắt điện thoại mất tiêu rồi.

Cô dám tắt điện thoại của hắn! Cô gái chết tiệt, dám tắt điện thoại của hắn.

Quách Thanh Tú ngắt điện thoại một cách buồn bã. Chưa tới mười giây, điện thoại của cô lại reo lên.

“Quách Thanh Tú, cô chết chắc rồi, tốt nhất cô đừng tới tìm tôi nữa…”

Lâm Việt Thịnh gầm xong thì tắt máy cái phụp.

Quách Thanh Tú bĩu môi. Không đi tìm thì không đi tìm, hắn tưởng hắn là ai chứ.

Lâm Việt Thịnh tức giận nện điện thoại vào tường. Hắn nới lỏng cà vạt, đi tới đi lui ở trong phòng giống như một con sư tử đang phẫn nộ mà không biết trút bỏ nỗi tức giận ở đâu.

Quách Hoàng Ngân nghe thấy những âm thanh ầm ầm ở trên lầu thì từ từ đi lên, nhìn thấyvẻ phẫn nộ của Lâm Việt Thịnh. Cô đứng đó một lúc rồi khẽ hỏi: “Sao Thanh Tú vẫn chưa về?”

Lâm Việt Thịnh lạnh lùng nhìn cô. Hắn im lặng một hồi rồi quay người đi xuống lầu.

Quách Hoàng Ngân đuổi theo hắn xuống lầu: “Tuấn Khanh, có thể nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì với Thanh Tú không?”

Lâm Việt Thịnh không hề quay đầu lại, hắn trầm giọng: “Trong bệnh viện…”

Quách Hoàng Ngân hơi bối rối, cô cảm giác tim mình đập rất nhanh,có chút chóng mặt.

Dựa vào tường một hồi lâu, cô ngẩng đầu, Lâm Việt Thịnh đang nhìn cô một cách nặng nề.

“Thanh Tú không sao, cô đừng…”

Lúc này tâm trạng Quách Hoàng Ngân mới tốt lên đôi chút: “Vậy thì nó làm sao?”

“Tuấn Khanh, xin lỗi anh. Thanh Tú còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, anh có thể đừng so đo quá không…”

Ánh mắt Quách Hoàng Ngân gần như cầu khẩn. Cô không nhìn thấy bất cứ sự ấm áp nào trong đôi mắt của Lâm Việt Thịnh.

Lâm Việt Thịnh dứt khoát ngẩng đầu: “Quách Hoàng Ngân, cô có biết tại sao tôi lại đính hôn với cô không?”

Quách Hoàng Ngân kinh ngạc. Cô không ngờ hắn lại nói trắng ra như vậy.

Nước mắt tuôn rơi, cô lắc đầu đầy thương cảm: “Tuấn Khanh, chúng ta đừng nói tới những điều này được không? Em yêu anh, Tuấn Khanh, bất luận anh đã làm những gì thì em đều yêu anh…”

Khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Việt Thịnh lộ ra sự khinh bỉ: “Quách Hoàng Ngân, ngay cả một phần trăm của Quách Thanh Tú cô cũng không bằng.”

Câu nói đó xé toạc tất cả ngụy trang của Quách Hoàng Ngân một cách tàn nhẫn.

Cô có thể giả bộ không nhìn thấy sự quan tâm quá mức mà Lâm Việt Thịnh dành cho Quách Thanh Tú. Cô có thể giả bộ không nhìn thấy sự cưng chiều quá mức mà hắn dành cho Thanh Tú.

Bởi vì cô biết rằng cô không thể rời xa khỏi người đàn ông này. Cô yêu hắn, yêu đến tận xương tủy. Cô không cầu thứ gì khác, chỉ cần cứ nhìn thấy hắn như thế này là đủ. Dù cho phải hi sinh tất cả mọi thứ.

“Tuấn Khanh, anh biết cuộc đời của em không quá dài, lẽ nào anh không thể dịu dàng với em được một chút sao…”

Lâm Việt Thịnh mỉa mai: “Tôi rất bận, nếu như cô không thích nơi này thì có thể đi. Tiện thể nói thêm, ba của cô nhập viện rồi, đó là kết cục mà ông ấy bị trừng phạt thích đáng.”

Quách Hoàng Ngân thừ người ra, cô không hề di chuyển bước chân mà cứ đứng đó nhìn Lâm Việt Thịnh rời đi trong sự ngỡ ngàng.

Cô biết, cô biết rằng ác mộng đã bắt đầu từ giây phút đầu tiên cô nhìn thấy Lâm Việt Thịnh.

Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng…

Trong bệnh viện, cuối cùng Quách Tuấn Kiệt cũng được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.

“Bác cả, bác không sao chứ ạ!” Quách Thanh Tú nhào tới.

Bác sĩ đẩy Quách Thanh Tú ra, kéo cô qua một bên: “Cô Quách, bệnh nhân đã không sao nữa rồi. Bộ phận đầu của ông ấy có va chạm, khả năng sẽ có chút di chứng. Cánh tay trái bị nhiễm trùng, nếu như không cưa đi thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng của bệnh nhân.”

“Sao mà lại nghiêm trọng vậy chứ?” Quách Thanh Tú ngẩn người ra, cô phải làm sao mới tốt đây?

“Còn nữa, cô gái, cô đóng trước ba trăm ba mươi triệu tiền viện phí đi! Khả năng sau này còn cần nhiều hơn, mong cô Quách chuẩn bị đủ trong vòng ba ngày.”

Nhìn bóng lưng bác sĩ từ từ rời đi, Quách Thanh Tú thiếu điều muốn ngã quỵ.

Tiền tiền tiền. Lần đầu tiên cô ý thức được tầm quan trọng của đồng tiền.

Đúng rồi, cô vẫn còn một tấm thẻ. Quách Thanh Tú hoảng loạn tìm một ngân hàng. Nhân viên ngân hàng nhìn thấy chiếc thẻ cô sử dụng là thẻ vàng đặc biệt thì lập tức cử quản lý khách hàng đến đón tiếp cô.

“Tôi muốn rút một tỷ sáu trăm năm mươi triệu, phiền anh, cảm ơn…”

Khách VIP được tiếp đãi ở trong phòng. Người quản lý mặc một bộ vest ngay ngắn, vô cùng lịch sự giúp Quách Thanh Tú cà thẻ.

“Thưa cô, mật khẩu là gì?”

“Mật khẩu?” Thảm rồi, cô quên không hỏi Lâm Việt Thịnh. Thanh Tú liền móc điện thoại ra.

Đồng tiền độc ác, thật khiến con người ta vĩnh viễn không thể quay đầu. Cô lại phải gọi điện cho cái tên khốn kiếp ấy.

Quách Thanh Tú nhấn số, đầu bên kia Lâm Việt Thịnh lại tắt máy.

Khốn kiếp, cứ đến thời điểm quan trọng thì lại bị bế tắc.

Quách Thanh Tú lại vội vàng gọi vài cuộc điện thoại tới cung điện Versailles, là người giúp việc nghe điện thoại

“Phiền cô tìm giúp Tổng giám đốc Lâm…”

“Cậu chủ ra ngoài rồi ạ!”

“Ồ, phiền cô tìm giúp cô Quách Hoàng Ngân…”

“Được ạ, xin đợi một lát!”

Quách Thanh Tú kiên nhẫn chờ đợi. Quách Hoàng Ngân nhanh chóng đi tới nghe điện thoại.

“Chị, em là Thanh Tú…”

Giọng nói Quách Hoàng Ngân hết sức vui mừng: “Thanh Tú, em đang ở đâu? Muộn thế này sao còn chưa về nhà?”

“Xin lỗi chị, giờ em không về được nữa rồi, em đang ở trong bệnh viện.”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ấy, chị, bác cả nằm viện rồi. Chị đừng vội lo lắng, hiện tại bệnh tình đã ổn định. Em muốn tìm Lâm Việt Thịnh một chút, anh ấy có nhà không ạ?”

“Ừ, vừa nãy anh ấy nổi giận ở trên lầu, còn đập cả điện thoại nữa…”

“Thôi được, không sao đâu chị, để em nghĩ cách…”

Quách Thanh Tú nở một nụ cười khô khốc với người quản lý khách hàng: “Xin lỗi, tôi quên mất mật khẩu, để tôi về tìm xem sao, cảm ơn anh nhé.”

Quách Thanh Tú rút tấm thẻ ra, vội chuồn ra khỏi ngân hàng.

Làm thế nào? Làm thế nào đây?

Quách Thanh Tú lại gọi cho Lê Quyên Quyên.

“Lê Quyên Quyên, cho mình mượn ít tiền. Bác cả của mình cần dùng tiền gấp.”

“Ồ cậu cần bao nhiêu?”

“Đưa mình ba trăm ba mươi triệu trước đi…”

“Ba, ba trăm…Giờ mình có đi bán thân thì cũng không có nổi!”

“Vậy cậu có bao nhiêu tiền?” Quách Thanh Tú sốt ruột, có bao nhiêu tính từng đó, giải quyết chuyện gấp trước mắt đã!

“Ồ, mình có ba trăm ba mươi ngàn, cậu có lấy không?”

“Cậu, cậu cố tình muốn chọc tức mình đúng không? Không nói với cậu nữa…”

Quách Thanh Tú cúp điện thoại, đi vòng vòng một chỗ, đúng là chút đỉnh tiềncũng có thể làm nghẹn chết anh hùng!

Đúng rồi, anh Hải!

Đôi mắt Quách Thanh Tú sáng lên, tìm anh Hải mượn tiền, nhất định anh sẽ cho cô mượn.Chỉ mượn mà thôi, sau này trả lại anh là được.

Quách Thanh Tú lấy số điện thoại mà lần trước Tăng Thanh Hải đưa cho cô.

Giờ này chắc anh đang ở nhà. Cô gọi thẳng tới số điện thoại nhà riêng của Tăng Thanh Hải.

Điện thoại đặt bên tai, nghe những tiếng tút tút khiến Quách Thanh Tú cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu.

Nghĩ tới việc lại được nghe thấy giọng nói của anh Hải cô bỗng thấy phấn chấn tới mức mất bình tĩnh.

“Xin chào, vị nào vậy…”

Sau khi điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia truyền tới một giọng nữ yêu kiều. Quách Thanh Tú ngẩn người ra, là Lý Vi Vi.

Lúc này cô ấy đang nghe điện thoại của anh.

“Alo, xin hãy nói đi, là ai vậy ạ?”

Quách Thanh Tú nhanh trí: “Xin chào, tôi là nhân viên chăm sóc khách hàng mạng di động Trung Quốc số hiệu 089, xin hỏi anh Tăng, chủ nhân của số điện thoại có ở đó không ạ?

“Ồ, anh ấy đang tắm, có chuyện gì nói trực tiếp với tôi là được!”

“Anh Tăng có hứng thú sử dụng gói dịch vụ E899 mới nhất của chúng tôi không? Gói dịch vụ tình nhân được thiết kế dành riêng cho các cặp đôi yêu nhau. Các cuộc điện thoại giữa cặp đôi sẽ không thu thêm bất cứ phí thủ tục nào. Bất luận bạn ở chân trời góc bể nào trên thế giới này cũng đều có thể nhanh chóng nghe được giọng nói của người yêu mình…”

Quách Thanh Tú còn chưa nói xong thì giọng nói của Tăng Thanh Hải đã truyền đến từ trong điện thoại.

“Ai gọi điện vậy?”

Giọng nói của Lý Vi Vi dịu dàng: “Là người của mạng di động Trung Quốc, anh có muốn sử dụng dịch vụ gọi tình nhân không?”

Quách Thanh Tú vội vàng tắt điện thoại. Cô không phải là người của mạng di động Trung Quốc, nhỡ đâu bọn họ gọi thật thì cô sẽ thảm lắm.

Quách Thanh Tú tim đập thình thịch như đang bày trò đùa ác. Có điều, cô lại chẳng có được cảm giác vui mừng vì trò đùa mà ngược lại, cô cảm thấy hụt hẫng.

Nghĩ tới lúc này anh Hải và Lý Vi Vi đang thân mật với nhau, cô lại khó chịu chết đi được.

Không ai có thể giải quyết được vấn đề rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn chỉ có Lâm Việt Thịnh mà thôi.

Khốn kiếp, khốn kiếp…