“ Ba, con thật sự rất thích anh ấy, cầu xin ba đồng ý cho chúng con kết hôn được không ?” Cô đau khổ cầu xin, vốn định ôm chặt ống quần của ba, nhưng chân quỳ suốt tám tiếng đã bị tê liệt nên liền sẩy chân.
Sau một cú ngã, cô liền nằm úp sấp trên sàn nhà lạnh lẽo, vì vậy sự việc đã lên tới cao trào, tình cảm mãnh liệt cùng cố chấp của cô khiến ba Lương là con người sắt đá cũng không nhịn được mà mềm lòng…..
“Tiểu Duy….”
“Cha….”
Không khí liền thay đổi, không hĩu tại sao hai cha con lại ôm nhau khóc, mẹ Lương thường xuyên xem phim tình cảm nhiều tập thấy vậy cũng chạy vào góp vui, mà phía sau cửa anh hai Lương hình như đang lau nước mắt….
Chị ba Lương đóng cửa lại, tự bội phục bản thân đã đưa ra kế sách đúng đắn.
Chủ nhật, ông bà Trác liền theo yêu cầu của con, gấp rút đem theo sính lễ qua nhà họ Lương nói chuyện, cùng ông bà thông gia tương lai bàn chuyện vui của bọn trẻ. Vợ chồng son thì đang ở nhà sau, họ vừa ngồi đợi ở bàn ăn vừa liên tục cùng nhau tâm tình.
“ Đầu gối có đau hay
không?” Anh nghe nói cô vì để ba mẹ đồng ý chuyện của bọn họ mà ở phòng khách quỳ liên tục mười tiếng, trong lòng anh liền thấy kinh ngạc cùng xấu hổ, anh cảm thấy chính mình là người đàn ông không có trách nhiệm vì đã làm cho cô phải chịu khổ.
“Không đau, thật ra… chị ba có lén cho em mượn cái bao đầu gối nha, thấy em thông minh không?” Cô liếc một cái về hướng phòng khách, sau đó nhỏ giọng nói cho anh nghe bí mật này.
Vì tình yêu, cô đường đường là một đứa con ngoan lại che giấu ba mẹ, làm việc hổ thẹn đối với người lớn, tổ tiên dòng họ, buổi tối cô còn nằm mơ thấy bản thân bị tấm biển “Con nhà nho giáo” đập vào đầu.
“Ừ” Anh cười rồi sờ sờ đầu cô, nhìn cô gái hồn nhiên thuần khiết lại toàn tâm toàn ý yêu anh, trong lòng anh liền có một loại cảm động không nói nên lời, lồng ngực của anh cảm thấy có một cổ ấm áp.
Hình như đã qua một khoảng thời gian rất lâu rồi, trong lòng anh cũng chưa từng có quá nhiều cảm giác ấm áp như vậy. Nhưng mà hiện tại lại xúc động vì một cô gái vừa quen chưa đến một tháng, thật là kỳ lạ…
“Như Duy.”
“Dạ?”
“Anh sẽ không phụ lòng của em, nhất định sẽ khiến em hạnh phúc.” Anh chắc chắn hứa hẹn, anh sẽ dùng cả đời để chăm sóc cô, báo đáp lại tấm lòng nhiệt tình của cô, anh sẽ không phản bội hôn nhân của họ. Tuy rằng hiện tại anh không thương cô, nhưng sau này anh cũng sẽ cố gắng không gạt bỏ cảm giác của mình đối với cô, anh tin rằng với cảm giác rung động khi anh đang ở với cô hiện nay, thì yêu cô cũng không phải là một chuyện quá khó khăn. Cho dù không thành công thì bọn họ vẫn có thể dùng tình cảm khác để gắn bó cuộc hôn nhân này.
Không phải mọi người thường hay nói vợ chồng ở chung với nhau lâu dài sẽ thành người nhà sao? Như vậy trong nhà có thêm một người thẳng thắn đáng yêu giống cô cũng không có gì là không đúng.
Anh dịu dàng cười, đôi mắt thâm thúy cùng với tình cảm, giống như trong mắt chỉ có một mình cô.
Làm cho cô cảm thấy bản thân được anh yêu thương, cũng là một những nguyên nhân khiến cô cảm thấy hạnh phúc nha!
“Dạ” Cô vui mừng gật đầu, cô hoàn toàn tin tưởng anh, không hề có một chút nghi ngờ về tình cảm chân thành anh dành cho cô.
Ở giữa bầu không khí ngập tràn tình yêu do anh cố ý tạo ra, làm cô hoàn toàn tin tưởng anh với cô là vừa gặp đã yêu, giữa bọn họ dĩ nhiên là có tình yêu.
“Con đồng ý.”
Hai tháng sau, Lương Như Duy ở trước mặt đa số bạn bè cùng người thân chứng kiến anh trao nhẫn cưới cho cô, cô chấp nhận lời thề thiêng liêng, đem toàn bộ cuộc đời sau này của bản thân giao cho người đàn ông ở trước mặt này, cô tin rằng đời này của cô và anh nhất định sẽ hạnh phúc, ở trong lòng thầm thề nhất định sẽ cố gắng hết sức để có thể trở thành người vợ xứng đôi với anh, bởi vì cô thật sự rất yêu thương anh.
“Anh yêu em.” Anh hôn đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô, tiếng yêu nói ra hết sức bình thường, hôm nay kết hôn nên anh sẽ thỏa mãn hết tất cả kỳ vọng của cô, anh sẽ trở thành người yêu hoàn mỹ.
Qua hôm nay, anh sẽ nghiêm khắc khống chế tình cảm cùng cảm xúc bản thân, anh sẽ làm cho cuộc sống hôn nhân của bọn họ hoàn toàn sóng yên biển lặng, đem hết khả năng của bản thân không cho tình cảm giữa bọn họ nổi dậy một cơn sóng nào, bởi vì anh tin rằng chỉ có làm như vậy mới có thể khiến cho cuộc sống của bọn họ đi vào quỹ đạo, giảm khả năng đổ vỡ đến mức thấp nhất, anh không muốn dẫm lại vết xe đổ, không muốn lại lấy hết lòng mình ra để yêu, cuối cùng lại công dã tràng, làm bản thân anh vô cùng thất vọng. Chỉ có thường thường ổn định, mới có thể làm cho kế hoạch cuộc sống của anh tốt đẹp lâu dài về sau.
Hiện tại ở hôn lễ, tiếng vỗ tay hoan hô vang trời như tiếng sấm, trong lòng anh cũng thấy vui vẻ vì đã hoàn thành mục tiêu đầu tiên trong kế hoạch cuộc sống của mình, anh tin tưởng bản thân sẽ làm tốt từng giai đoạn mà mình đặt ra, giống như hôn lễ hôm nay diễn ra rất trôi chảy như anh mong muốn.
Cho nên mới nói, yêu hay không yêu cùng với chuyện kết hôn hoàn toàn không liên quan đến nhau, chỉ cần có một kế hoạch toàn diện, đầu óc thông minh, mỗi người đều có thể giống anh từng bước từng bước thực hiện cuộc sống lý tưởng.
“Em cũng yêu anh.” Cô khẽ mím môi, thẹn thùng nói với anh, cô thậm chí bởi vì trở thành vợ anh mà mừng đến rơi nước mắt.
Lúc này cô cá cảm giác giống như đã có toàn bộ thế giới, vui sướng, thỏa mãn nên không biết được hôn nhân của cô là một kế hoạch được đặt ra sẵn, trên thực tế khái niệm hạnh phúc của hai người bọn họ là không giống nhau, mãi đến thật lâu về sau cô mới phát hiện…
-----
Bốn năm sau
Đã qua nữa đêm, Trác Diệu Bang vừa đi xã giao xong về đến nhà, sau đó anh tắm rửa xong rồi thay quần áo ngủ, đi tới giường , nhẹ nhàng vén mền rồi nằm xuống.
Cô gái đang ngủ say trên giường hơi nhúc nhích một chút, khuôn mặt xinh xắn xoay người về phía đối diện anh, gương mặt xinh đẹp thanh khiết dưới ánh đèn mập mờ trở nên vô cùng dịu dàng và động lòng người.
Anh lặng yên ngắm nhìn vợ đã ngủ say, môi hơi nhấp nháy, tay anh kéo nhẹ mền tính đắp cho vợ nhưng vô ý nhìn thấy cái cổ tinh tế tỉ mỉ cùng với một mảnh nhỏ da thịt trắng noãn nà trước ngực cô.
Hôm nay, anh làm việc tất bật cả ngày, lại tự đi kiểm tra công trường, nên hiện giờ thân thể của anh rất mệt mỏi, tinh thần mệt mỏi, hơn nữa ngày mai lại không phải là ngày nghỉ của anh. Tốt nhất là nằm xuống ngủ không nên tiếp tục nhìn chằm chằm thân hình quyến rũ của vợ.
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng tay của anh không chịu nghe lời lại tự động tháo một cái nút áo của cô ra , khiến cho cảnh đẹp mê người càng như ẩn như hiện…
Tại vì áo ngủ có nhiều khuy nhỏ cho nên càng tháo càng thuận tay vô tình một nút lại lại một nút. Cho tới khi anh lấy lại tinh thần thì bộ ngực sữa đã lộ ra trước mắt anh, càng hấp dẫn sự chú ý của anh…
Ngay tại lúc này,trên thân thể của anh bỗng nhiên trở nên rất có tinh thần, nhưng thời gian thực sự quá muộn, ngẫm lại cũng không nên quấy rầy giấc ngủ của vợ.
Thế mà một giây tiếp theo, bàn tay không nghe lời của anh lại chạm đến mãnh da thịt dưới lớp áo ngủ kia, nhẹ nhàng vuốt ve đường cong tuyệt mỹ nửa ẩn nửa hiện, âu yếm chỗ da thịt mịn màn như tơ của cô.
“ ừm,…” Cô mơ hồ nói những lời vô nghĩa, dường như cảm nhận được sự vuốt ve quen thuộc và thoải mái, lông mi nhẹ nhàng di chuyển.
Anh có chút căng thẳng nên nhíu mày, tiếng rên nhỏ có chút kích động của cô làm ngọn lửa dục vọng trong cơ thể anh bùng cháy một cách mãnh liệt, khiến anh không thể kiềm chế được nửa rồi.
Từ lúc kết hôn đến nay, tình cảm vợ chồng luôn được anh khống chế ở mức độ vừa phải, nóng lạnh vừa đủ, chỉ có dục vọng đối với cô luôn quấy nhiễu anh, mỗi khi đến gần cô anh lại cảm thấy bị dục hỏa thiêu đốt đến mất lý trí, không kiểm soát được ý nghĩ trong đầu.
Không biết tại sao, cứ muốn ăn hoài ăn mãi thân thể thơm mát mềm mại của cô,ăn mãi cũng không thấy ngán. Cho dù ôm cô bao nhiêu lần cũng vậy, mỗi lần về nhà chạm vào cô là lòng anh lại kích động, làm anh gần đây bắt đầu lo lắng đến việc cô mang thai phải dưỡng thai mấy tháng, anh thực sự không muốn hằng đêm phải mất ngủ, tinh thần sa sút, nội tiết mất cân đối bởi vì bị cấm dục. Có lẽ sinh một cục cưng là đủ rồi…
Anh cởi áo vợ ra, một mặt vuốt ve chăm sóc bộ ngực mê người của cô, nhẹ nhàng vân vê nhũ hoa màu hồng làm người ta thèm thuồng, một mặt suy xét và tính toán đến vấn đề thay đổi kế hoạch cuộc sống sau này.
“ Diệu Bang…” Cô càng lúc càng cảm nhận rõ ràng cảm giác mà anh đem lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, dịu dàng gọi tên anh lại không ngăn cản hành động của anh.Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ làm chuyện như vậy, nhất là mỗi đêm khi anh đi công tác về hoặc đêm trước ngày nghỉ anh thường xuyên dùng cách này gọi cô “ Rời giường”.
Cô cũng rất hưởng thụ cảm giác da thịt được ma sát thân mật, lúc anh ở trên giường ôm cô làm cô có thể cảm nhận sâu sắc bản thân được anh yêu thương. Bình thường anh cũng rất thương cô nhưng dù sao cảm giác đó vẫn còn thiếu chút nhiệt tình, giống như nấu nước sôi bằng máy, luôn luôn ở một nhiệt độ cố định không cách nào sôi trào, thỉnh thoảng cô vẫn cảm thấy có chút không đúng.
“ Thực xin lỗi, đánh thức em.” Anh chậm rãi nói lời xin lỗi, trên gương mặt anh tuấn mang theo một chút chân thật, nghiêng người dịu dàng mút lấy đôi môi đỏ mọng mê người của cô. “ Anh không cố ý….”
Anh vừa xin lỗi, lại vừa hôn cô đến mê muội, một bàn tay to vuốt ve những điểm nhạy cảm trên thân thể đầy đặn mềm mại của cô.
Đôi mắt của cô bị một tầng hơi sương che đẩy, đôi tay nhỏ bé bất lực nắm chặt lấy bao gối, toàn thân cô bị anh kích thích để nóng lên,đôi tay anh liên tục mân mê trên thân thể của cô, cứ thế “ Tấn công” cô, làm cô mê loạn, đầu óc trống rỗng, có điều mỗi lần bị anh công thành chiếm đất như vậy, cô cũng không có chút chán ghét nào…
Trời ạ, sau khi kết hôn da mặt của cô càng ngày càng dày, không ngờ lại có thể suy nghĩ những chuyện như vậy.
Nhìn gương mặt ngượng ngùng của cô, phản ứng làm anh cảm thấy càng hưng phấn, hai mắt tối lại, không hiểu sao một người đã có chồng lại có thể ngượng ngùng ngây thơ giống như con gái. Những năm gần đây, vẻ ngoài xinh đẹp của cô không thay đổi nhiều lắm, nhưng lúc ở trên giường lại có thêm sự mềm mại đáng yêu, thật sự là một người phụ nữ hấp dẫn. Anh nghĩ, có thể vì nguyên nhân này mà càng ngày anh càng không khống chế nổi dục vọng dành cho cô vừa nghĩ vừa hôn từ xương quai xanh xanh duyên dáng của cô một đường thẳng xuống ngực.
Trác Diệu Bang nằm ở trước ngực vợ, bóp lấy cặp nhũ hoa tròn trịa và đẩy đà của cô, mắt thấy nhụy hoa nhỏ đã cương cứng, anh không chút khách khí liền ngậm lấy, đầu lưỡi vẽ vòng tròn trước ngực cô, gặm nhấm liếm láp,…
“Ưm,…” Cô thở dốc, đè nén tiếng rên rỉ. Dường như anh đã để cho một dòng điện chảy qua người cô, toàn thân vô lực nhưng lại vô cùng vui thích cùng sung sướng.
Anh không phải người đàn ông bình thường, anh làm bất cứ chuyện gì điều có tiêu chuẩn, kế hoạch và mục tiêu rõ ràng, vì vậy màn dạo đầu với cô cũng sẽ không qua loa, hôn bên này rồi vuốt ve bên kia, xong rồi lại cảm thấy ở nơi khác cũng cần dùng sức mạnh thêm chút, cho đến khi cô lắc lắc thân mình cầu xin anh tha thứ….
“ Diệu….”cô bắt lấy bã vai anh, rốt cuộc chịu không nổi sự hành hạ của anh nên cô ngại ngùng lên tiếng, môi đang nhắm chặt nức nở thốt ra một chữ.
“Anh biết...” Anh khéo hiểu lòng người an ủi cô, dĩ nhiên anh biết cô “ Muốn”, bằng không anh kích thích cô từ nãy giờ làm gì.
Anh đứng dậy, cởi quần của cô ra, đem chân của cô mở rộng ra, đưa ngón tay vào muốn xác nhận cô đã ướt át.
Cô đã động tình từ sớm, chất lỏng trong suốt trơn bóng đầy trên ngón tay anh, chứng tỏ cô đã chuẩn bị rất tốt để tiếp nhận anh, thậm chí ở trong lòng cô còn cầu xin anh nhanh một chút.
Nhìn nét mặt quyến rũ yêu kiều cùng ánh mắt mong đợi, anh nín thở rút tay về. Nếu không phải vi giữa hai chân cô đã ướt đẫm và anh cũng rất muốn bộc phát thì anh còn muốn thăm dò thân thể tuyệt vời của cô thêm chút nữa. Bởi vì cô mang lại cho anh cảm giác như đang đi tìm bảo tàng làm anh hưng phấn cũng có chút run sợ. Đối với người đàn ông bình tĩnh như anh mà nói thì không từ ngữ nào có thể hình dung được cảm giac kích thích cùng khoái cảm đó, thân thể của cô đối với anh như một loại thuốc phiện mà anh không thể nào ngừng được.
Ham muốn trước mắt làm anh gấp gáp cởi quần của mình, không trì hoãn một giây nào liền đẩy vật phái nam to lớn vào hoa kính ấm nóng và ẩm ướt, chậm rãi chuyển động,...
Cô cong người, cảm nhận anh từng chút lấp đầy khoảng trống ở bên trong, mang thương hòa lẫn vào nhau, cảm giác bị đôi tay tráng kiện của anh đang sờ xung quanh, lại giống như đem cô nuốt chững, cùng nhau cuốn lấy, trời đất xoay chuyển.
Thân thể của cô vì sự đụng chạm của anh mà nóng lên, làm lòng cô dâng trào. Toàn bộ thế giới ở trước mắt liền lay động, chỉ còn hai người bọn họ là chân thật, chặt chẽ quấn lấy nhau.
“ Em yêu anh…..” Cô nắm áo ngủ của anh, sung sướng nhìn người đàn ông ở phía trên mình, cô mềm mại nói yêu anh, sương mù trong mắt anh là tiêu cự duy nhất, ở trong mắt cô lòe lòe sáng lên.
Anh nhìn đôi mắt thâm tình của cô, để trán lên cái trán đầy mồ hôi của cô, khàn khàn trả lời.
“ Anh cũng vậy….” Đây là đáp án duy nhất của anh, đối với anh mà nói thì “ Yêu” là một từ quá mãnh liệt và quá nhiều cảm xúc cho nên anh ít nói ra. Nhưng không có nghĩa là anh không có tình cảm với cô, chỉ là bản thân anh đã đặt ra cho tình cảm này một giới hạn, anh cho rằng lời nói này chỉ là một hình thức hư ảo, còn cái mà được gọi là “ Tình yêu” cần phãi cân nhắc nhiều lắm bởi vì nó quá sâu nặng.
Theo kế hoạch cuộc sống của anh thì giai đoạn yêu đương đã qua. Ngay lúc này, anh nên dồn hết toàn bộ sức lực để xây dựng sự nghiệp . Vì vậy ngoài sự nghiệp ra, anh luôn theo đuổi một loại cảm giác ổn định, cuộc sống gia đình yên ổn, thậm chí anh còn đem lòng và tình cảm của mình khống chế ở trên một đường thẳng nhất định, không nhiều lắm cũng không ít lắm. Anh tin rằng đây là cách tốt nhất để duy trì quan hệ vợ chồng của bọn họ luôn cân bằng. Nếu tình cảm quá mãnh liệt thì quan hệ vững vàng này sẽ có nhiều chuyển biến, vì vậy anh cũng không cần, cho nên cố gắng tránh đi, có thể bỏ qua liền bỏ qua.
Trên thực tế, anh khá hài lòng với cuộc hôn nhân này, thậm chí có chút tự hào vì tất cả mọi việc diễn ra đều giống với kế hoạch cuộc sống mà anh đặt ra. Điều này có thể chứng minh rằng việc anh chọn vợ và chiến lược duy trì hôn nhân ổn định là điều hoàn toàn chính xác. Lương Nhược Duy là người đúng như suy nghĩ của anh, cô là cô gái có hiểu biết rộng, hiểu lý lẽ, lại hiếu thuận và đáng yêu. Sau khi kết hôn, cô không chỉ hiếu thảo với ba mẹ chồng, chăm lo tất cả việc nhà, ở nhà cô luôn chăm sóc anh chu đáo, ở trên giường lại luôn nhiệt tình đáp ứng đòi hỏi của anh. Bây giờ, cô là vợ hiền, tương lai cô chắc chắn cũng sẽ là một người mẹ hiền.
Trác Diệu Bang xem trọng cô bởi vì cô rất hợp ý anh, hợp đến nỗi anh hi vọng cô luôn duy trì giống như bây giờ, mà anh cũng sẽ cố gắng làm việc, dành cho cô một cuộc sống không lo không nghĩ, đây chính là định nghĩa hạnh phúc của anh.
“ Nhược Duy...Nhược Duy....” Anh nhìn hai gò má kiều diễm ướt át của cô, nâng hai chân của cô lên, anh muốn cô vòng đôi chân trắng noãn qua người anh, cô thừa nhận thuận theo anh làm anh liền kích động chạy nước rút.
“ Ưm---ừ...” Cô nghe lời kẹp chặt thắt lưng của anh, leo lên thân thể rắn chắc của anh, hàm răng của cô cắn chặt nhưng vẫn nhịn không được bật ra vài tiếng nhỏ vụn nức nở làm cô cực kỳ bối rôi, hàng chân mày liền nhăn lại.
Anh cực kỳ yêu thích cô gái bảo thủ này, luôn cố gắng nhẫn nại nhưng bất lực đối với phản ứng của thân thể, cô không biết bản thân cô lúc này có bao nhiêu quyến rũ, bao nhiêu kiều diễm , khiến cho anh liều mình nhịn xuống cảm giác xúc động muốn bùng nổ của bản thân chỉ vì muốn thưởng thức thêm vài lần dáng vẻ xinh đẹp khi bị rơi vào tình dục của cô.
Thân thể anh vì cô mà nóng lên, lòng cũng giống như bị bao vây bởi một tầng ngọt ngào nồng đậm, vừa ngọt lại vừa nóng, bởi vì anh nghĩ, cô gái này vì yêu anh mới có thể có dáng vẻ động lòng người như vậy. Nghĩ đến đó, vật nam tính kiêu ngạo của anh lại càng to hơn, còn có chút cảm giác được thổi phồng như đám mây hư vinh, rốt cuộc anh không thể áp chế được khát vọng mạnh mẽ .....
“A----“ anh gầm nhẹ một tiếng, sau một hồi căng thẳng liền thoải mái phóng thích toàn bộ vào trong cơ thể của cô.
Cô liền cảm thấy choáng váng hoa mắt, mở mắt ra, rốt cuộc cô cũng có thể thả lỏng miệng, buông hai chân bủn rủn xuống, cả người nằm ngữa trên giường, nhẹ giọng thở gấp....
Cô vẫn uống thuốc tránh thai định kỳ theo yêu cầu của chồng, cho nên bọn họ không cần lo lắng anh nhất thời nhịn không được muốn ăn cô rồi “ Làm ra mạng người”. Tuy rằng cô thấy làm mẹ sớm chút cũng không sao, một chút cũng không để ý trong ngôi nhà này có thêm một tiểu hoàng tử, tiểu công chúa đến làm bạn. Nhưng kế hoạch cuộc sống của chồng là năm năm sau khi kết hôn mới chuẩn bị làm cha, bởi vậy cô phải đợi một năm sau mới có thể mang thai.
Trên nguyên tắc thì cô đều quản lý mọi việc trong nhà, nhưng trên thực tế thì luôn do anh quyết định, ngay cả khi hai người bất đồng ý kiến với nhau thì anh cũng có biện pháp thuyết phục cô thay đổi ý kiến, anh dùng đôi mắt sáng ngời dịu dàng và giọng nói nhẹ nhàng liền khiến cô mềm lòng và thoải mái tiếp nhận.
Cô là người tính tình ôn hòa sẽ không dễ dàng phát cáu, ở nhà thì cô có thói quen nghe theo ba mẹ, sau khi kết hôn thì liền nghe theo chồng, dù sao thì người cô yêu cảm thấy vui vẻ thì cô cũng sẽ rất vui vẻ.
Lương nhược duy ngọt ngào, ngây ngô cười, cô trở mình…Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức suy sụp xuống, bởi vì người chồng yêu dấu của cô đang ngủ.
“ Anh, anh , anh , mỗi, lần, đều, là, bộ, dạng, này” Cô nói một chữ thì chọt chọt gò má của anh, nhỏ giọng oán trách anh lần nào cũng đem cô đánh thức, hại cô sau khi xong việc thì không còn buồn ngủ. Bản thân anh lại cao gối mà ngủ,còn ngủ thật sự rất ngon, thỉng thoảng còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Anh thật sự rất đáng đánh, rất quá đáng !
Trác Diệu Bang nằm yên không nhúc nhích một chút xíu nào, hoàn toàn không cảm nhận được sự hờn dỗi của vợ, ngực của anh vẫn phập phồng theo quy luật, ngủ thật sự rất an ổn. Có thể là vì tinh thần cùng thân thể đều đạt được thõa mãn cực lớn, sau khi thả lỏng liền không ngăn được cơn buồn ngủ ập tới. Hơn nữa, bình thường khi anh lên giường thì cũng là lúc kết thúc một ngày làm việc bận rộn, bị tình trạng mệt mỏi vây lấy, cho nên vừa “yêu” cô xong liền ngủ rất ngon, mỗi lần đều ngủ đến lúc trời sáng.
“ Đáng ghét đáng ghét đáng ghét…..” Lương Nhược Duy biểu môi nói nhỏ, nhặt quần áo ngủ đang rải rác khắp nơi mặc vào, cô dùng sức quay đầu lại trừng anh một cái.
Sau khi tắt đèn, cô vẫn chủ động nằm gần chồng, cầm tay của anh kéo lên trên eo của mình, lại đắp chăn cho hai người bọn họ…
Không có biện pháp, ai kêu cô yêu anh đến tận xương tủy, từ đầu đến đuôi đều là một cô gái nhu nhược, cho nên tùy theo tình huống của người yêu mà cô “ Thay hình đổi vị”, điều chỉnh bản thân cho phù hợp với anh. Anh thận trọng khi cô phóng khoáng, anh nhíu mày khi cô nói giỡn, anh cần im lặng thì cô không phiền anh, anh cần có người bầu bạn thì cô lại đến bên anh. Vài năm trước, cô là một cô gái nhỏ chỉ biết nấu mì, bây giờ thì lại là một người phụ nữ có thể làm ra một bàn ăn toàn món ngon, việc vặt trong nhà cô đều chăm lo, cho nên bây giờ cô đã trở thành một người nội trợ giỏi giang. Tất cả những cố gắng này của cô chỉ vì một điều đơn giản là cô yêu anh vô cùng sâu sắc, cho nên cô cam tâm tình nguyện trở thành một người vợ dịu dàng, một hậu thuẫn vững chắc ở phía sau lưng của chồng. Vì anh, tất cả cố gắng của cô đều đáng giá !
Mặc dù cô có chút tiếc nuối vì thời gian anh ở bên cô luôn ít hơn thời gian anh dành cho công việc, biểu hiện tình yêu và sự quan tâm của anh cũng không nhiều. Giống như bây giờ, thời gian này rõ ràng là dành cho cô nhưng bản thân anh lại đi tìm Chu công*, nhưng cũng may là trước khi ngủ thì anh đã làm mọi việc trước đó rất đầy đủ, không thể bắt bẻ---- Ôi trời, cô lại suy nghĩ đi đâu rồi ! Thực sự là xấu hổ….
Cô đem mặt đặt sát vào ngực anh, lòng của cô vẫn sẽ vì người đàn ông này mà rung động cho dù có xảy ra chuyện gì, hơn nữa chồng cô vốn là một người đàn ông chín chắn điềm tĩnh. Tuy rằng anh thể hiện tình yêu đối với cô không nhiều cho lắm, nhưng lại tạo cho cô một cảm giác thực sự an toàn. Trong lòng cô cũng rất thông cảm cho chồng bởi vì anh bận rộn, tình nguyện im lặng mà ủng hộ anh…..
“ Em yêu anh.” Cô hôn nhẹ lên môi anh, cười rồi nhắm mắt lại, cho dù cô không buồn ngủ nhưng cũng bắt buộc bản thân phải mau mau đi vào giấc ngủ. Bởi vì sáng sớm ngày mai cô còn phải chuẩn bị bữa sáng dinh dưỡng cho chồng yêu !
Sáng hôm sau ----
Trác Diệu Bang rửa mặt chải đầu xong, bước ra khỏi phòng tắm, liền đi đến phòng để quần áo.
“ Hôm nay mặc cái này được không anh ?” Lương Nhược Duy mặt mày rạng rỡ đứng ở trước tủ quần áo, cô đã chuẩn bị sẵn cho anh một bộ quần áo và linh kiện.
Khóe môi của anh khẽ nhếch lên,anh rất thích nhìn cô tràn đầy sức sống vào buổi sáng, tinh thần phấn chấn cùng với bộ dáng mạnh mẽ, mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt tươi cười và sắc mặt hồng hào, tất cả đều làm cho tinh thần của anh rung lên.
“ Hôm nay, màu may mắn của anh có phải màu xanh biếc ?” Anh mỉm cười nhận lấy áo sơmi, nhìn xem ở bên cạnh còn có caravat màu xanh lá cây đậm cùng với khăn tay có đường kẻ ô vuông màu xanh biếc, anh liền lập tức hiểu được vận thế hôm này của mình giống với ngày hôm qua.
Vợ của anh giúp anh phối quần áo, ngoại trừ tổng thể rất dễ nhìn, mà bình thường cô cũng sẽ nghĩ đến vấn đề phong thủy. Anh cũng không ngại đem việc nhỏ đó cho cô quyết định, cho nên trong tủ quần áo và linh kiện của anh rất rực rỡ, nhìn vào giống như màu sắc gì cũng có, hoa văn nào cũng có, ngay cả chính anh nhìn cũng thấy có chút hoa mắt, vậy mà cô có thể sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
“ Đúng vậy.” Co xoay người bẻ lại cổ áo giúp anh, thuần thục giúp anh thắt caravat, vừa thắt vừa cười, cô thật sự cảm thấy chồng cô trời sinh có dáng vẻ nho nhã lễ độ thật tốt, mặc cái gì nhìn cũng thấy tốt.
Trải qua bốn vòng Xuân Hạ Thu Đông, Trác Diệu Bang ở trong mắt cô vẫn là người đàn ông có phong thái phóng khoáng, là một Bạch Mã Vương Tử oai phong lẫm liệt. Mặc dù qua tuổi ba mươi luôn làm việc bận rộn nhưng anh không hề có nếp nhăn, ngược lại trãi qua năm tháng rèn luyện anh lại càng thêm chín chắn, lại càng tăng thêm sức hấp dẫn của đàn ông. Trãi qua hơn một ngàn ngày ở chung, sáng chiều đều gặp nhau, cô đối với anh không chỉ có yêu từng chút từng chút một mà còn chỉ có tăng chứ không hề giảm, cho tới bây giờ ánh mắt của cô nhìn anh vẫn như trước, tràn ngập mến mộ…
“ Làm sao vậy ?” Anh nhìn vợ đã thắt xong caravat, đột nhiên lại nhìn anh đến ngây ngốc.
Con ngươi trong suốt của cô nhìn gương mặt tuấn tú của anh chằm chằm.
“ Em cảm thấy anh rất đẹp trai.” Cô xấu hổ cúi đầu, liền giúp anh kẹp lại caravat và gài nút tay áo.
Trác Diệu Bang hơi sửng sốt, nhìn cái má lúm đồng tiền ửng đỏ của vợ yêu, trong đầu anh cũng nổi lên một hồi nhộn nhạo kỳ lạ….
“ Mau ra đây ăn điểm tâm.” Cô nhẹ xoay người, đi ra khỏi phòng ngủ.
“ Ừ.” Anh có chút giật mình nhìn bóng lưng dịu dàng của vợ, tóc đuôi ngựa của cô lắc lư trên không trung tạo thành một hình vòng cung thật đẹp.
Trong nháy mắt anh không xác định được bản thân nghĩ cô nói đi ra ăn bữa sáng mà cô chính là bữa sáng, bởi vì đôi mắt nhu tình như nước của cô, dáng dấp của cô cũng làm anh cảm thấy đói khát.
Chẳng qua anh vừa mới nghiên đầu, ánh mặt trời ngoài cửa sổ liền nhắc nhở trách nhiệm của anh lúc này là công việc chứ không phải vui đùa. Lúc này,anh không nên lôi kéo cô lên giường cùng nhau lăn lộn, nếu không nhất định sẽ bị trễ làm, bởi vì thời gian anh ăn cô nhất định sẽ lâu hơn thời gian anh ăn sáng….
Khụ, bình tĩnh, bình tĩnh…… Là bữa sáng, không phải là cô….
Trác Diệu Bang ưỡng ngực hít vào, ổn định lại cảm xúc, anh quay đầu cầm áo khoác tây trang cùng cặp đựng hồ sơ đi ra cửa phòng.
Anh xuống lầu đi tới phòng bếp, liền nhìn thấy vợ yêu đang nhón mũi chân, duỗi thẳng cánh tay lên tủ bếp ở trên đỉnh đầu muốn lấy đồ ăn.
Anh nhanh chóng buông đồ trên tay xuống, sau đó chạy đến phái trước ôm lấy cô, giúp cô thuận lợi lấy được đồ.
“ Hay là tìm người đến sửa lại phòng bếp này một chút đi.” Vóc người của cô khá nhỏ, trong nhà cũng có mấy vật dụng có kích thước và độ cao không thích hợp với vóc dáng nhỏ bé của cô, cần thiết kế lại phòng bếp này một cách rõ ràng, bởi vì ban đầu lập kế hoạch anh cũng không quá xem nặng việc thiết kế các chức năng của phòng bếp. Cho nên tất cả thiết bị ở đây đều dựa theo không gian mà sắp đặt, đối với người thường xuyên xuống bếp như cô mà nói thì không cũng không thích hợp cho lắm, chiều cao của bồn rửa đối với cô cũng không phải là thấp, sử dụng thời gian dài cần phãi cố hết sức.
Lúc trước, anh từng nói với cô việc kêu người sửa lại phòng bếp, thuận tiện đem phòng bếp dài hẹp này xây lại lớn hơn, đồng thời cũng đổi lại hết các vật dụng nhưng cô nói như vậy quá lãng phí tiền, dù sau cô dùng đã lâu nên cũng thành thói quen.
Dịu dàng như cô luôn dễ dàng thích ứng với người khác, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cô luôn cảm thấy cảnh biến đổi theo lòng mình, nhìn điều gì cũng rất thích. Đó cũng là một trong những ưu điểm lớn mà anh thưỡng thức ở cô, bởi vì có cô nên lúc anh làm việc ở bên ngoài cũng không bận tâm việc nhà, tất cả mọi việc trong nhà đều được cô xử lý ổn thỏa.
“ Anh không cần lo lắng như vậy, em nhón chân chút xíu là lấy được rồi.” Lương Nhược Duy vẫn như cũ, khéo léo từ chối ý tốt của anh, cô cầm mâm rửa sơ bằng nước rồi lấy vải bông lau khô.
Bây giờ, cô đối với phòng bếp đã vô cùng thông thạo, làm việc lâu nên đã quen tay, không có vật gì có thể làm cô ngã được.
“ Đi cà nhắc cũng chỉ có thể lấy được đồ ở tầng dưới.” Anh vừa nói vừa nhìn đỉnh đầu của vợ cùng với tủ bếp có quá nhiều sự chênh lệch, khóe môi nhẹ gợi lên chút chế nhạo.
“ Tầng trên cùng cũng không có dùng đến nha.” Cô hờn dỗi nhìn anh, cô muốn người chồng có thân hình cao lớn này đừng xem thường trí tuệ của cô, hơn nữa nếu thực sự cần dùng đến, cô chỉ cần tìm cái ghế là có thể với tới, cô thực sự không còn lùn như vậy được không ?
“ Anh chỉ sợ em ngày nào đó bị nồi đập vào đầu.” Anh cũng vì tốt cho cô nên mới nói.
“ Không có chuyện đó đâu mà! Đi ra ngoài ăn sáng đi.” Cô tràn đầy lòng tin, cười hì hì phụ giúp anh đi ra ngoài.
Kỳ thật cô không nghĩ đến việc xây lại phòng bếp vì nguyên nhân khác, bởi vì chồng cô mỗi lần thấy cô rướn cổ lấy đồ này nọ, sẽ chủ động chạy sang ôm lấy cô, giúp cô lấy đồ. Mà bản thân cô luôn vui mừng trong lòng chỉ vì mấy giây ngọt ngào đó, có khi cô còn cố ý tìm nhiều đồ trong chốc lát, muốn thừa cơ hội cảm nhận cảm giác được chồng yêu ôm vào trong ngực nhiều hơn một chút…Hi, làm như vậy thật sự có chút giống tiểu nhân âm hiểm, bởi vì cha mẹ dạy cô phải minh bạch rõ ràng, nhưng mà cô vẫn quyết định tiếp tục “ Thiết kế” anh, đùa giỡn tâm cơ để tạo ra khoảnh khắc thân mật của hai người bọn họ….
Trên bàn cơm, hai người liền vào chổ ngồi, người phụ nữ lấy chén và rót nước trái cây vào ly giúp chồng, người đàn ông thì lấy ra một xấp báo chí, liền rút ra trong đó tờ báo kinh tế và tài chính.
“ Chồng ơi, ngày kỷ niệm kết hôn của ba mẹ năm nay, anh cảm thấy mình nên đưa món quà nào là tốt nhất ?” Chớp mắt một cái thì ngày kỷ niệm kết hôn của ba mẹ chồng đã đến, hai năm trước bởi vì thân thể mẹ chồng không khỏe, nên cô không chút mừng được, năm nay phải suy nghĩ một chút, lập một kế hoạch chúc mừng mới được.
“ Em quyết định là được rồi.” Loại “ chuyện gia đình” này anh luôn để cô xử lý. Anh không có ý kiến, anh vừa ăn sáng vừa mở tờ báo ra xem tiêu đề.
“ Lúc trước mẹ từng nói muốn đi du lịch nước ngoài, chúng ta mua vé cho bọn họ đi nghĩ mát, anh thấy thế nào ?” Trong lòng của cô đã có quyết định, nhưng vẫn muốn hỏi ý kiến của anh một chút, dù sao phần quà tặng này trên danh nghĩa là của hai vợ chồng bọn họ, hơn nữa anh lại là người chi tiền.
"Có thể." Anh ngẩng đầu cười dịu dàng với cô, ánh mắt lần nữa trở lại trên báo.
"Vậy anh cảm thấy đi nơi nào thì tốt? Hình như mẹ thích Châu Âu, trước đây đã từng đi nước Pháp, Tây Ban Nha, Italy . . . . . . Nước Đức phải không?" Cô đã quên mẹ chồng khi tán gẫu từng nói với cô quốc gia nào một chút, bởi vì chúng trên tấm ảnh thoạt nhìn đều rất giống nhau, mỗi tấm hình đều chụp cùng bưu thiếp đều rất đẹp, thấy vậy cô rất hâm mộ.
Lúc trước khi bọn họ kết hôn, bởi vì toàn bộ công việc của Trác Diệu Bang đều mắc kẹt trong một tháng, cô không đành lòng chiếm thời gian của anh, muốn anh sắp xếp công việc bề bộn để đi hưởng tuần trăng mật ở nơi xa xôi ngàn dặm, cho nên hai vợ chồng lựa chọn hành trình hơi ngắn là đến đảo Bali, muốn ở trong biệt thự nghỉ ngơi thật tốt, mỗi ngày không đi dạo, làm SPA, hưởng thụ một chút phong tình của đảo nhỏ nhiệt đới một cách lười biếng.
Kết quả dự tính hành trình năm ngày, có gần một nửa thời gian cô đều vì anh mà phục vụ "SPA tư nhân " xuống giường cũng không xong, căn bản không có cơ hội cũng không có thể lực rời khỏi biệt thự một bước. . . . . .
Chà, thật xấu hổ lại thật đáng tiếc! Khi đó cô từ tuần trăng mật trở về cũng không có loại cảm giác lặn lội đường xa. . . . . .
"Hình như vậy." Anh suy nghĩ dường như gật đầu, lật qua một tờ báo.
"Vậy lần này đi nước Anh có được không?" Nghe nói gần nhất bảng Anh hạ giá, có vẻ tương đối có lời.
"Được." Anh vừa nghe vừa ăn đồ ăn, uống đồ uống, tầm mắt không rời khỏi mặt bàn.
"Vậy Thụy Sĩ?" Trên tivi nhìn phong cảnh chỗ đó cũng rất đẹp.
"Ừ." Anh đáp lời, cũng không ngẩng đầu.
Cô nheo mắt một chút. "Séc, Áo?"
"Ừ."
"Bắc Cực, Nam Cực?" Hai nơi ở một trời một vực.
“Ừ.”
Cô nhìn chồng chằm chằm, im lặng ba giây, nhướng lông mày nói: "Em thấy đưa ba mẹ đến Sao Hỏa được lắm."
“Được.”
"Được? !" Cô thấy anh hoàn toàn không nghe cô đang nói chuyện! Đứa con bất hiếu này. . . . . .
"Ừ, em quyết định là tốt rồi." Anh hồn nhiên chưa tỉnh, ngẩng đầu còn có thể khẽ cười với vợ.
Cô chu miệng lên, ánh mắt không có thân thiết đáp lại tươi cười của anh mà là phóng ra bất mãn.
"Không phải em đã nói không nên xem báo hay công văn trên bàn cơm sao? Như vậy sẽ ảnh hưởng đến tiêu hóa ." Cô đã nói qua lời này nhiều lần, nhưng anh luôn không nghe. Hơn nữa bình thường công việc của anh bề bộn, ngày nghỉ cũng không thể rảnh rỗi, bình thường anh tan tầm khi cô đã đi vào giấc ngủ, chỉ có nhân thời gian bữa sáng hai vợ chồng bọn họ mới có cơ hội nói chuyện phiếm, thế mà anh lại chỉ lo xem báo! Chán ghét. . . . . .
"Xin lỗi." Nhận thấy vợ không vui, anh cũng thật thức thời thu hồi báo chí, tập trung ăn cơm.
Cô thấy vẻ mặt ôn hòa như gió tươi cười này của chồng thật sự cũng không muốn tiếp tục phụng phịu, làm hỏng không khí ăn cơm, nhưng trong lòng lại hiểu rõ lần sau nhất định anh có thể lại làm như vậy.
Ở chung bốn năm, chuyện cô yêu cầu anh phối hợp không nhiều lắm, càng thiếu chuyện mà thành công thay đổi anh. Bởi vì yêu, cô luôn cẩn thận săn sóc, chủ động bao dung; mà quan trọng nhất, là cô dần dần phát hiện chồng mình hoàn toàn là một người đàn ông kín đáo, bề ngoài thoạt nhìn lịch sự nho nhã không cáu kỉnh, kỳ thực bên trong rất có chủ kiến lại có chút cố chấp, chuyện có thể bị thuyết phục ít lại càng ít. Ngay cả mẹ chồng cũng nói qua với cô đứa con này từ nhỏ rất khó dạy bảo, may mắn là anh tự quản lý chính mình rất tốt, từ nhỏ đến lớn đều không cần cha mẹ quan tâm, hơn nữa rất ý thức trách nhiệm, cho nên gả cho anh cuộc sống tuyệt đối được bảo đảm.
Mẹ chồng đã vài chục năm không quản được anh, cô đương nhiên cũng sẽ không thử thách tài năng mà trời không cho bản thân, làm sao có thể đối phó được người đàn ông này, trái lại bị anh ăn sạch sẽ là sự thật.
Chỉ là mỗi khi nhìn thấy anh "nhiệt tình" đối với công việc, vẫn là cô khó tránh khỏi việc ghen tị nho nhỏ một chút, ghen anh luôn luôn "công tư bất phân" , luôn luôn lấy thời gian để làm việc thuộc về gia tộc, giống như thích công ty hơn cô nhiều. Tâm tư đặt ở trên người cô cũng không nhiều, chỉ có ở trên giường mới hoàn toàn đặt ở một mình cô, trên giường dưới giường chênh lệch khá lớn, chuyện này ngẫu nhiên làm cho cô có chút tâm lý không thăng bằng!
"Chuyện ra nước ngoài em cứ quyết định hoàn toàn, anh không có ý kiến." Thành thật mà nói, anh nghĩ vợ càng hiểu rõ suy nghĩ của mẹ hơn là anh, hai người thường tán gẫu, tình cảm thân như mẹ con.
Ba năm trước bởi vì mẹ bị một cơn đột quỵ nhỏ nên để chắc chắn cần vào viện trị liệu, sau đó lại cần thời gian hơn nửa năm để phục hồi sức khỏe, thời kì này đều là Lương Nhược Duy tự mình chăm sóc, mỗi ngày không từ chối vất vả đi tới đi lui giữa bệnh viện và nhà chồng, thậm chí vì thế mà nghỉ việc, tùy tiện hầu hạ ở bên cạnh, khiến cho thân thể của mẹ phục hồi như cũ, dường như phục hồi gần trăm phần trăm.
Sự hiếu thuận và để tâm này của vợ không chỉ có làm cho bạn bè thân thiết xung quanh giơ ngón tay cái, thân là người chồng anh thấy trong mắt lại càng khắc sâu trong lòng, cảm động vô cùng, cảm thấy cưới được người vợ này thật sự là may mắn lớn nhất của anh, cũng là quyết định sáng suốt nhất. Bởi vậy càng tin tưởng vững chắc tương lai bọn họ nhất định sẽ như anh đoán hạnh phúc mỹ mãn như vậy.
"Ừ, em sẽ thăm dò xem ý kiến của cha mẹ thế nào." Cô trêu ghẹo nói, trên mặt cười khanh khách, trong lòng thở dài một chút sở dĩ chồng cô nhường cô quyết định là vì anh toàn toàn không quá coi trọng chuyện này!
"Cám ơn em." Anh nhìn cô âu yếm, cười nhạt.
Cô chính là không chịu nổi loại ánh mắt dịu dàng đắm đuối đưa tình này của anh, lần nào cũng đúng làm cho cô rung động.
"Không cần!" Cô lắc đầu, lại mỉm cười mềm mại, tỏ vẻ chuyện này vốn là bổn phận của người vợ, cô làm được vui vẻ chịu đựng.
Chỉ cần anh yêu cô, thương cô, đâu có cái gì cô không thể làm vì anh?
"Đúng rồi! Đây. . . . . . Kết hôn bốn năm tròn vui vẻ. Xuýt chút nữa lại quên tặng em rồi." Anh lấy ra một hộp quà được gói rất đẹp từ trong túi công văn, vẻ mặt áy náy đưa cho cô.
"Hừ, không thành ý, đâu có người nào quá ba ngày mới tặng quà." Cô cố ý chế nhạo anh hay quên. Cô có tặng quà cho anh nhưng mà tặng cho anh đúng giờ!
"Thật xin lỗi, mấy ngày nay anh thật sự rất bận rộn." Anh chân thành xin lỗi. Ba ngày trước thư ký đã chuẩn bị ổn thỏa chuyện quà tặng mà anh giao cho, mang đến cho anh, nhưng mà anh luôn luôn quên mang về.
"Không sao cả, em biết công việc là người vợ cả của anh, em vĩnh viễn chỉ có thể xếp thứ hai." Cô ăn vị nói, đối với chuyện đó thật sự là không tiếp thu cũng không được rồi.
Anh cười cười, câu nói móc này của vợ lời nói thật chứ không phải nói dối, anh quả thật thường vì công việc mà lơ là cô, nhiều lần được cô tha thứ.
"Tháng sau anh sẽ tham gia hội bạn học đại học, em muốn cùng đi không?" Anh đột nhiên nghĩ đến một sự kiện có thể làm cho cô vui vẻ. Bình thường anh rất ít đưa cô đi ra ngoài xã giao, cảm thấy trường hợp này đối với người đơn thuần như cô mà nói rất phức tạp, trường hợp vợ anh xuất hiện đều phải để anh cẩn thận xem xét mới được, hơn nữa cũng không thể để quá thường xuyên tiếp xúc với điệu bộ của phu nhân giàu có hay phụ nữ thành đạt, để tránh việc cô vô tình nghĩ mình đã bị "làm hư" rồi.
Một đoạn tình cảm thất bại trước đây nói cho anh biết dã tâm của phụ nữ một khi nảy sinh có thể sẽ trở nên nhanh hơn đàn ông, rất vô tình. Cho nên đối với người vợ hiền chất phác đáng yêu này, anh luôn luôn dùng phương pháp dè dặt cẩn thận bảo vệ .
"Được, được!" Quả nhiên cô mặt mày hớn hở, biểu cảm vui vẻ như muốn đi ra ngoài dạo chơi ngoại thành đạp thanh, nghĩ đến cùng anh ra ngoài rất hưng phấn, còn nhảy nhót hơn khi được tặng quà.
"Vậy thì cứ như vậy quyết định, anh đi làm đây." Anh đứng dậy mặc áo khoác âu phục vào, chuẩn bị đi ra ngoài.
"Em tiễn anh." Cô giống như con chim sẻ nhỏ đi theo sau chồng, mỗi ngày đều tươi cười đầy mặt như vậy tiễn anh rời nhà đi làm, dặn dò anh phải bình an về nhà.
"Buổi tối gặp." Cô hôn một chút ở trên gương mặt đẹp trai của anh, đem túi công văn đưa cho anh.
Anh nhìn khuôn mặt tươi cười sáng rực như hoa của vợ, trong lòng lại có cỗ xúc động muốn đè cô đến bên tường, rất muốn hôn ngấu nghiến cặp môi dầy hồng nhạt của cô, mút chúng nó thành màu hồng kiều diễm. . . . . .
Đôi môi khêu gợi của cô mềm mại, ngon ngọt như thế nào anh hiểu rõ hơn ai hết. . . . . .
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ —— dùng kim đồng hồ, kim phút sắc nhọn để loại trừ ý nghĩ sắc trong đầu mình, nhắc nhở bản thân bình tĩnh lại —— lái xe đã đợi ở bên ngoài, anh phải ra khỏi nhà đi làm lập tức!
Vừa mới qua mùa thu, tại sao anh đã bắt đầu suy nghĩ đến mùa xuân rồi nha?! Gần đây thật kỳ quái. . . . . .
Sau khi Lương Nhược Duy nhìn theo chồng ra ngoài quay trở lại trong phòng mở ra món quà vừa rồi mới được tặng ——
"Em biết mà. . . . . ." Tuy rằng chuẩn bị tâm lý từ sớm nhưng nhìn nguyên bộ trang sức ngọc ngà trong hộp, trong lòng vẫn có một chút tiếc nuối, tiếc nuối trong tâm ý của chồng luôn có chút lơ là, hờ hững.
Khuôn mẫu quà tặng mà chồng cô tặng cho cô kỳ thật là có từ trước. Lễ tình nhân, sinh nhật, lễ Giáng Sinh đều được tặng các loại quà đều là mĩ phẩm, túi xách, trang phục, hơn nữa toàn bộ đều là những mẫu mới nhất đến từ những thương hiệu nổi tiếng. Về phần trang sức kỷ niệm ngày kết hôn hàng năm đều không có ngoại lệ.
Cũng không phải cô không thích những thứ anh tặng, chỉ là cảm thấy phong cách quà tặng này cảm giác dường như có chút không quá hợp với cô, hơn nữa kỳ thực cô cũng không có cơ hội dùng đến quần áo sang trọng này, càng không có thể đeo một cái túi xách hàng hiệu mấy chục vạn đi chợ dạo, ngộ nhỡ bị cướp mất thì nguy rồi. Còn có ngọc ngà này. . . . . .
Cô cầm lấy một cái khuyên tai bằng ngọc trong đó, lật ra phía sau ——
"Em không có lỗ tai a, chồng ạ." Cô tiếc nuối nhìn cái khuyên tai xinh đẹp kia, vuốt vành tai "hoàn hảo vô khuyết" của bản thân, cảm thấy chồng cô thật sự không đủ cẩn thận, lần trước thì từng đưa cho cô một đôi khuyên tai kim cương, cô đã mang đến hiệu đá quý tìm người sửa lại một lần, đã đeo vài lần ở trước mặt anh, nhưng mà dường như anh đến bây giờ cũng chưa quan tâm đến điều này, cho nên mới nói người đàn ông kia không đặt quá nhiều tâm tư ở trên người cô. . . . . .
Cô cười khổ không biết làm sao, cảm thấy bản thân vẫn là nên ghi nhận tấm lòng của chồng khi tặng những quà tặng là tốt rồi, đừng quá bắt ép người bận rộn như anh phải làm chuyện này hoàn hảo đến cùng như vậy, lại trở thành một người phụ nữ thích soi mói.
Thấy hàng năm anh "hai lễ hai ngày" đều sẽ giúp cô chuẩn bị quà tặng này, anh tặng cái gì cũng không sao cả, có tình uống nước cũng ngọt. . . . . .
Cô để khuyên tai lại trong hộp, cười meo meo đi trở về phòng ngủ, vội vàng chọn bộ quần áo xinh đẹp để cùng anh đi tham gia hội bạn học, còn muốn tìm thời gian đi mang đôi khuyên tai này sửa lại, đến lúc đó là có thể cùng đi ra ngoài rồi.
Ha ha, gả cho anh thật sự quá hạnh phúc rồi !