Gió nhẹ ấm áp, ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời trong xanh, một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi dừng lại trước một ngôi biệt thự màu trắng, một đôi giày da sáng bóng bước xuống xe từ vị trí tài xế, đi vòng qua ghế phụ, thay bạn gái mở cửa xe.
“Cám ơn”. Lương Nhược Duy nở một nụ cười ngọt ngào, gương mặt trái xoan hơn ửng hồng, cùng đôi mắt to đen lái long lanh rất có hồn. Cho dù có cười thật tươi cũng sẽ không bị híp thành một đường thẳng, còn tròng mắt với hai màu đen trắng rõ ràng, lấp lánh và trong veo như những vì sao, đôi môi căng mọng như ứ nước, tất cả hợp lại để tạo thành một gương mặt vừa xinh đẹp vừa thuần khiết.
Mặc dù không phải là sắc nước hương trời, nhưng trên người cô lại tỏa ra một loại hơi thở rất quen thuộc giống như đứa trẻ nhà bên cạnh, hồn nhiên mà lại thuần khiết, để cho những ai đến gần cô đều cảm thấy vô cùng thoải mái, không có áp lực. Trong đó cũng có cả người đàn ông đang ngắm cô vào lúc này, anh đánh giá rất cao vẻ đẹp này của cô. Từ lần đầu tiên gặp mặt, anh đã có thể hiểu vì sao mẹ của mình lại thích cô gái mà bà chỉ mới gặp một vài lần đến thế, nửa năm qua bà luôn tìm đủ mọi cách để cho hai người gặp mặt.
“Đó là vinh hạnh của tôi”. Trác Diệu Bang cong môi lên một đường cong vừa phải, vươn tay ra, giúp cô xuống xe.
Dưới ánh mặt trời, vóc dáng anh tuấn của anh càng có thêm khí chất cao quý, oai phong lẫm liệt, nụ cười nhợt nhạt tôn lên sự thanh tú của gương mặt, mỗi một hành động giơ tay nhất chân đều vô cùng lịch sự, nó thể hiện rằng anh lớn lên trong sự giáo dục vô cùng hoàn hảo của gia đình, có trình độ học vấn và biết cách đối nhân xử thế. Mặc dù xuất thân trong gia đình giàu có, nhưng trên người anh lại không hề ngửi thấy một chút mùi vị của kẻ nhiều tiền lắm của, cũng không có sự kiêu căng hống hách, ngược lại càng thêm giống như một bạch mã hoàng tử…
Cô thẹn thùng đặt tay mình lên tay anh, chạm vào lòng bàn tay ấm áp kia, khiến cho một dòng điện nhỏ truyền qua đầu ngón tay của cô, trực tiếp chạy thẳng đến tim, làm tim cô đập thình thịch, nó thể hiện rằng cô thật sự rất thích người đàn ông này, nên nó mới nhảy nhót như thế, đây là một loại rung động khó có thể kiềm chế, càng sâu xa hơn thì đây là một loại duyên phận khó có thể hình dung!
Không thể tin được, đây chỉ là lần hẹn hò thứ ba sau khi bọn họ gặp mặt mà thôi, thế mà cô đã lập tức thích người đàn ông này, như thể anh chính là định mệnh của đời cô. Có thể nói rằng, vừa gặp là hợp ý, lần hai gặp nhau đã chung tình, lần ba là cảm mến. Anh lớn hơn cô ba tuổi, năm nay hai mươi bảy, là người trẻ tuổi nhưng lại rất ngay thẳng, đang trong giai đoạn nhiệt huyết thanh niên sôi trào. Nhưng theo lời của người lớn và cô tự mình quan sát, thì anh có sự điềm đạm và chững chạc hơn hẳn những đàn ông cùng độ tuổi, bên trong lại rất dịu dàng, không giống những bạn học nam từng theo đuổi cô thời sinh viên, còn có chút ngây thơ, thậm chí lỗ mãng, có khi lời nói ra khỏi miệng không phải làm người khác xấu hổ thì chính là cảm thấy vô cùng phiền phức.
Có lẽ cô đã bị ba và anh hai làm cho ảnh hưởng, nên cô thích những người đàn ông có tính tình trầm ổn hơn là những người đàn ông vui tính dí dỏm cứ trêu ghẹo con gái. Cho nên từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã bị anh hấp dẫn, hơn nữa còn rất sùng bái cái bộ óc thiên tài của anh – điểm này cũng giống người nhà của cô!
Nghe nói từ nhỏ đến lớn anh đều là học sinh ưu tú, vì muốn có đủ năng lực để tiếp quản công ty kiến trúc của gia đình, nên anh chỉ dùng thời gian ba năm để hoàn thành chương trình học năm năm của ngành kiến trúc tại Đại học Công Lập, sau khi lấy được bằng tốt nghiệp, còn thi đậu cả giấy phép kiến trúc sư, lại lợi dụng thời gian tham gia quân ngũ nghiên cứu chuẩn bị tốt cho cuộc thi sát hạch, sau khi xuất ngũ liền ra sức học cách quản lý xí nghiệp cùng với các chương trình học liên quan, sau khi lấy được học vị Thạc Sĩ, năm trước đã bắt đầu đi vào làm việc trong công ty Xây dựng Hoa Dương của gia đình, còn dự tính năm sau sẽ tiếp quản vị trí chủ tịch đang được ba mình nắm giữ.
Tao nhã, lễ độ, thiên tài!
Nhiều lúc nhìn anh, cô đều suýt không nhịn được mà vỗ tay khen ngợi người đàn ông tài mạo song toàn này đó! Ha ha ha….
Chỉ có điều mẹ cô nói con gái phải thùy mị một chút, mỗi lần cô ra khỏi cửa đều ân cần dặn dò cô đủ mọi điều, không được để thẹn với tấm biển lớn “Con nhà nho giáo” trong phòng khách của nhà họ Lương kia, bỏ qua người một nhà bọn họ – trừ cô ra, hướng lên trên kể ra vài thế hệ thời kỳ trước dân quốc, đều là tấm gương sáng điển hình cho người khác; bởi vậy dù người ta có ấn tượng tốt với cô, thì cô cũng không thể quên con gái nên có dáng vẻ rụt rè, đừng đánh mất mặt mũi của vi phụ vi mẫu vi huynh vi tỷ cùng tổ tông mười tám đời của nhà họ Lương.
Phốc, mẹ của cô chính là người hay buồn lo vô cớ, cho dù cô có ngu ngốc thế nào cũng sẽ không làm xấu mặt mình trước người mình thích, đương nhiên phải duy trì hình tượng dịu dàng thùy mị uyển chuyển, mới có thể xứng đôi với người đàn ông anh tuấn như Trác Diêu Bang.
“Phía bên này” Trác Diệu Bang tươi cười, lôi kéo cánh tay nhỏ bé của cô đi lên phía trước vài bước, hai thân hình một cao một thấp đứng im trước cổng rào lớn của biệt thự, anh tự mình tra chìa khóa vào ổ, tự mình mở cổng cho cô.
Lương Nhược Duy ghi nhớ lời mẹ căn dặn, chỉ dám kín đáo liếc trộm gương mặt điển trai của anh từ phía sau, rồi sau đó lại khoanh hai tay nhìn phía trước, quan sát tòa cao ốc ba tầng theo lối kiến trúc Châu Âu. Đây cũng là mối tình đầu của cô khiến bên trong đầu nhỏ hiện ra rất nhiều bong bóng màu hồng, trái tim càng nhảy mãnh liệt!
Thực sự rất ngại nha, đây chỉ là lần gặp thứ tư mà thôi, thế mà anh đã mời cô đến nhà chơi rồi, cũng chẳng biết lúc đó vì sao cô lại đồng ý, đúng là không biết xấu hổ mà, bởi vì cô thực sự rất muốn nhanh chóng biết càng nhiều chuyện liên quan đến anh, cô rất thích anh, thật sự thật sự rất thích người đàn ông này….
“A----” Lương Nhược Duy chỉ lo ngắm người, xem nhà mà không để ý đường, đến trước sân nhà liền trượt chân, cả người lập tức té xuống đất.
“Cẩn thận”. Anh nhanh nhẹn đỡ lấy thân thể của cô, kịp thời ổn định được bước chân đang lảo đảo của cô. “Không sao chứ?”
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc anh nhanh nhẹn đỡ lấy cô, vòng tay ôm vững chắc và đầy quan tâm, quả thực giúp cô cảm nhận sự an toàn này là mãi mãi, bắt hết cả lòng cô lại, bao bọc nó một cách hoàn hảo
Vài giây ngắn ngủi trôi qua, cô cảm giác được bản thân yêu anh rất sâu sắc, nghĩ rằng người đàn ông này thực sự là chân mệnh Thiên Tử của cô, nếu không sẽ không thể nào làm cõi lòng luôn yên tĩnh như nước của cô dao động được.
Trên thế giới này, trừ cha và anh trai thân yêu của cô ra , cô chưa từng sùng bái, ngưỡng mộ bất cứ một người đàn ông nào khác. Nhưng người này lại cho cô biết được hương vị của tình yêu và có cảm giác được sự yêu thương của anh.
“Em không sao, bởi vì phòng này đẹp quá,….hắc hắc…” Cô vuốt ngực, để cho nhịp tim đang đập quá nhanh ổn định trở lại, cười thẹn thùng lại có chút ngu ngốc, ngón tay nhỏ vén vài sợi tóc ra phía sau vành tai, âm thầm cảm thấy may mắn vì không có ngã chổng vó trước mặt người mình thích. Đều do đã là tốt lắm rồi!
“Thật vậy sao? Anh còn phải cám ơn em vì thưởng thức tác phẩm của anh say mê như vậy” Trác Diệu Bang cười cười nhìn hai gò má ửng hồng vì xấu hổ của cô, dễ dàng biết được tất cả tình cảm của cô, không phải vì anh đặc biệt đoán ý qua lời nói và sắc mặt mà do đôi mắt trong suốt giống như gương luôn chiếu rọi mọi suy nghĩ của cô, cho dù cô thực sự có ý đồ riêng muốn che dấu trong lòng, nhưng nét mặt vui sướng hưng phấn kia thì không thể nào gạt người được.
Mà mỗi lần anh nhìn cô, cô lại cúi đầu thẹn thùng, giống như hiện tại nhìn cô có chút xấu hổ và nhát gan, gương mặt đầy đặn hồng lên giống như quả táo nhiều nước.
Anh thích phản ứng đơn thuần đáng yêu của cô, nhiều khi không tự giác cũng sẽ mỉm cười theo cô… Trên thực tế, một năm nay Trác Diệu Bang rất ít khi phát ra tiếng cười thật lòng, bởi vì bạn gái cũ đột nhiên đòi chia tay sau sáu năm yêu nhau, sau đó cô ta liền đi ra nước ngoài du học, tâm trạng của anh trở nên cực kỳ tồi tệ; nửa năm gần đây thì tình trạng của anh tốt hơn một chút, bởi vì anh đã sống qua thời gian đau khổ nhất rồi, hơn nữa còn nghe nói bạn gái trước của anh sau khi chia tay anh liền thân mật với người khác, còn ở chung với người anh ta nữa, nếu như anh tiếp tục hi vọng thì đúng là cực kỳ ngu xuẩn và buồn cười, chẳng khác nào mua dây buộc mình, hơn nữa việc đó cũng đi ngược lại với sự kiêu ngạo, độ bình tĩnh cũng như sức phán đoán của bản thân anh.
Bề ngoài Trác Diệu Bang thoạt nhìn vô cùng nho nhã và lễ độ, nhưng trên thực tế anh lại có một cái đầu vô cùng khoa học, tính cách rất thực tế, trước khi làm một chuyện gì đều phải phân tích kỹ lưỡng và xem xét cẩn thận, đối với từng giai đoạn trong đời đều có một kế hoạch rõ ràng và quả quyết nổ lực thi hành nó; trong bảng kế hoạch của anh, học ở trường, công tác, thậm chí mấy tuổi yêu đương, kết hôn, sinh em bé đều được lập kế hoạch rõ ràng.
Vì vậy, cho dù bạn gái trước đột nhiên bỏ đi, cũng không thể ảnh hưởng đến kế hoạch sau này của anh – anh muốn chính thức tiếp quản công ty trước rồi mới cưới vợ, để tránh lo âu về tình hình gia đình, tập trung phát triển sự nghiệp, năm năm sau sinh một bé gái, không nên sinh quá ba đứa nhỏ, sau đó tiếp tục
lập kế hoạch cuộc sống cho giai đoạn kế tiếp.
“Biệt thự này là do anh thiết kế sao?” Lương Nhược Duy ngạc nhiên, mở to hai mắt ngước nhìn biệt thự màu trắng có lối xây dựng rất độc đáo.
“Không tin à?”
“Tin tưởng.” Cô không hề nghi ngờ tài năng của anh. Khó trách vừa mới vào đã thấy phong cách biệt thự đặc biệt tao nhã! Nó không giống những ngôi nhà bên ngoài, thoạt nhìn đều là đất, kiểu dáng giống nhau, không có gì ngạc nhiên.
“Nhưng vì sao anh lại muốn sơn trần nhà màu trắng?” Cô tò mò nhìn vào cái nóc nhà màu trắng rất đặc biệt, góc nghiêng lớn hơn so với nóc nhà trung bình, bên cạnh lại là tường gạch rườm rà, liếc mắt một cái liền liên tưởng đến tòa lâu đài trong chuyện cổ tích, như thể chỉ có nhà trọ hoặc khách sạn mới có thể chọn những khuôn mẫu đặc thù như vậy - ai nha! Cô là “Tiểu thư nhà nho giáo” tại sao lại dám nghĩ về những nơi như vậy, nếu mẹ biết nhất định bắt cô dập đầu sám hối trước liệt tổ liệt tông!
“Bởi vì không có tuyết, sơn màu trắng sẽ làm người ta có cảm giác tuyết bay” Anh nhìn mảnh màu trắng của nóc nhà, như đang nghĩ đến chuyện gì đó. Bởi vì cô vô ý nhắc một số chuyện, làm anh nhớ đến một đoạn ký ức nhỏ không đáng nhớ, trên vầng trán tuấn tú hiện lên một chút tối tăm.
“Ý tưởng rất lãn mạn nha!” Cô để ý đến một chút thay đổi nhỏ trên mặt anh, nó hơi ngoài tưởng tượng của cô. Không ngờ anh lại có suy nghĩ lãng mạn như vậy, cô cảm thấy anh thật sự giống một vị vương tử đang đứng trước một tòa thành. “Biệt thự này là do ba mẹ tặng cho anh để làm lễ vật kết hôn.” Chưa đầy một giây, Trác Diệu Bang lại khôi phục vẻ mặt ôn hòa.
“Anh nghĩ nên kết hôn trước khi chính thức tiếp quản công ty, trước thành gia sau lập nghiệp, tương lai anh và vợ, đứa nhỏ cùng nhau ở nơi này, cùng nhau sống hạnh phúc!” Lúc trước khi xây biệt thự này Trác Diệu Bang đã nghĩ như vậy, lúc đó anh thấy ngôi biệt thự này tốt lắm, bởi vì trước kia anh muốn sống cùng người phụ nữ đã lạnh lùng bỏ rơi anh.
“Vậy thời gian chẳng còn nhiều nữa, hèn chi anh lại vội vã đi hẹn hò!” Cô vừa cười vừa trêu ghẹo anh, lúc trước cô đoán rằng, anh là người đàn ông có điều kiện tốt, ném ra bên ngoài chắc chắn là có một đám phụ nữ tranh giành, tại sao phải thông qua giới thiệu để tìm được bạn gái?
Có điều là về phương diện khác cô lại thấy nên cảm tạ tổ tiên có tích đức, mẹ cô có lòng nhân hậu, thường xuyên ra ngoài làm từ thiện, mới có thể giúp cô quen biết được người có lòng thương người và tốt bụng như mẹ của Trác Diệu Bang, sau đó hợp tác cho cô và anh quen nhau. Bằng không cô sẽ giống như những cô gái bình thường, không đọc sách tốt như anh trai, chị gái, thì cũng chỉ biết ở nhà cố gắng học xong đại học dân lập, sau đó làm thư ký văn phòng cho một công ty nhỏ, biết chừng nào mới có thể gặp được một người đàn ông ưu tú như Trác Diệu Bang chứ.
Thật sự mà nói, khi anh muốn cùng cô hẹn hò, cô thực sự cảm thấy ngạc nhiên và vui mừng, lại có chút ngoài ý muốn! Nhưng mà, Lương Nhược Duy lại không biết, suy nghĩ của người đàn ông bên cạnh này khác xa với tưởng tượng của cô. Anh đối với cô rất “vừa lòng”, bởi vì cô đơn thuần lại không có toan tính và mưu lợi giống những cô gái khác.
“Đúng vậy, cho nên cô gái đi theo anh vào ngôi nhà này, sẽ phải chuẩn bị gả cho anh.” Anh đúng lúc mở miệng, “ám chỉ” cực kỳ rõ ràng. Đây cũng chính là lý do mà anh mời cô đến đây làm khách.
“Sao? Cái gì…” Cô sững sốt, trong lúc nhất thời cô không hiểu được anh muốn nói gì, bởi vì mẹ nói cô gái nên dè dặt kín đáo, cho nên cái đầu nhỏ của cô cũng không dám suy đoán lung tung.
“Anh muốn nói, Nhược Duy, e có đồng ý trở thành nữ chủ nhân của ngôi nhà này không?” Anh nói một cách rõ ràng, nhìn chằm chằm gương mặt đang trợn mắt há hốc mồm tràn đầy kinh ngạc của cô, anh cảm thấy vẻ mặt của cô lúc này thật sự rất là ngây thơ và đáng yêu, làm khóe miệng của anh lại không tự giác giơ lên. Anh càng ngày càng xác định cô gái nhu thuận, mềm mại này thực sự rất thích hợp để làm vợ anh. Tục ngữ có câu cưới vợ phải cưới liền tay, trước tiên mặc kệ có đang yêu cô hay không; tóm lại cô là người rất vừa mắt anh, ba mẹ anh lại rất hài lòng về cô, đồng thời cô cũng phù hợp với điều kiện chọn vợ cơ bản của anh, cô còn có thể lắp đầy chỗ trống trong kế hoạch cuộc sống tương lai mà anh đặt ra.
“Nhưng… Nhưng mà… Chúng ta… Làm như vậy có phải quá nhanh không anh?” Đầu tiên là vui mừng, sau đó cô lại có cảm giác khó tin, lo sợ đây là ảo giác của cô, cả người cô giống như bị ném lên mây đến nỗi mất phương hướng, lời nói lắp bắp lại có chút run run.
Cho dù anh ngầm đưa ra lời hứa hẹn đối với cô, nhưng mà cả hai chỉ mới biết nhau chưa đến một tháng, bọn họ lại tiến triển như vậy, thật sự là nhanh đến choáng váng !
“ Em không thích anh sao ?” Anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, dịu dàng nhìn thẳng vào khuôn mặt đỏ bừng của cô, giọng nói của anh trầm thấp giống như một một ly rượu ngon từ từ chảy vào tim cô, khiến trái tim cô đập liên tục, sau đó anh nhẹ nhàng lãng mạn ôm cô vào lòng.
Anh không phải làm thơ tình, nhưng anh biết sử dụng lợi thế của bản thân vào đúng thời điểm để làm cô cảm động để đem đến hiệu quả tốt nhất.
Cầu hôn với cô giống như là kỳ hạn phải hoàn thành một dự án, anh không có thời gian để cùng với cô phát triển tình cảm theo cách tự nhiên. Trừ lần đầu tiên hai người gặp mặt ăn cơm, thì hai người gặp mặt chưa qua hai lần, một lần là cùng nhau lên núi Xuy Phong, lần còn lại là đến bờ biển Đạp Lãng, đối với anh mà nói thì đã hoàn thành các bước “ Thề non hẹn biển”, bước kế tiếp là chuẩn bị một màn cầu hôn.
Mặc dù anh nghĩ cô sẽ đồng ý, nhưng nếu mà cô từ chối lời cầu hôn của anh, vậy thì anh phải tìm một cô gái khác hợp ý của anh giống như cô, khiến anh cảm thấy rất phiền phức,…Nhưng cầu hôn là việc phải làm, cho nên anh quyết tâm phải làm một lần là thành công, phải khiến cho cô lập tức gật đầu đồng ý.
“ Em rất thích anh…” Vẻ mặt của cô xấu hổ khi phải thừa nhận tình cảm của mình đối với anh, ánh mắt nũng nịu nhát gan nhìn gương mặt tuấn tú của anh, sau đó liền phát ra giọng nói làm say lòng người. Cô là người chưa từng có kinh nghiệm yêu đương nên không thể nào kháng cự được sự tấn công dịu dàng của người mình thích, hơn nữa cô không chỉ đơn giản là thích anh mà là cô yêu anh, yêu say đắm người đàn ông này.
“ Cùng người mình thích kết hôn có được không? Anh chắc chắn sẽ làm cho em hạnh phúc , hơn nữa ba mẹ của em cũng sẽ tán thành cho chúng ta kết hôn, đúng không em ?” Khuôn mặt anh tuấn tiến lại gần cô thêm một chút, mũi của anh liền ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng tươi mát và dễ chịu, đầu óc liền có chút mê muội cùng rung động.
Nhưng mà anh liền ổn định tinh thần, tự nhắc nhở cho bản thân biết nhiệm vụ của anh lúc này là muốn cô gật đầu, chứ không phải làm cho đầu óc của mình choáng váng.
Trải qua một lần thất bại trong tình cảm, anh đã hạ quyết tâm sau này sẽ tỉnh táo hơn trong tình yêu, tốt nhất là yêu thương có chừng mực để cho bản thân sẽ không bị những yếu tố không rõ ràng làm rối loạn đầu óc của anh.
“ Đồng ý.” Cô run nhè nhẹ bởi vì anh đứng rất gần, bản thân của cô lúc này đã hoàn toàn mất đi sức phán đoán, cái gì gọi là đúng sai phải trái cô đều không phân biệt được, dù sao chỉ cần anh lên tiếng, cô liền chỉ biết gật đầu nghe theo.
“ Nếu em không muốn gả cho anh, bây giờ có thể từ chối.”Anh nói xong liền hôn cô làm cô không thể mở miệng nói, cũng không thể suy nghĩ.
Đây là nụ hôn đầu của cô, cũng là mối tình đầu của cô…..
Ngày ấy, lòng của cô liền bị hòa tan dưới ánh mặt trời, trao cho anh một nụ hôn môi dưới cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp, sau đó đồng ý lời cầu hôn của anh.
Cô tưởng bản thân sẽ mãi mãi không quên bọn họ đã đứng dưới ngôi biệt thự màu trắng hôn nhau, anh dùng ánh mắt nhu tình như nước chăm chú nhìn cô, dịu dàng hứa hẹn sẽ để cho cả đời sau của cô sống trong hạnh phúc.
Bởi vì anh đang nắm chặt tay của cô bước vào tòa thành do tự tay anh thiết kế làm cho cô thực sự tin rằng trên thế giới này thật sự có tồn tại truyện cổ tích ngọt ngào.
Có câu rèn sắt khi còn nóng, cách làm việc của Trác Diệu Bang luôn gọn gàng dứt khoát, buổi trưa vừa cầu hôn Lương Nhược Duy thành công, buổi tối liền đến nhà ra mắt ba mẹ vợ tương lai.
“ Bây giờ kết hôn còn quá sớm” Tình hình này không giống như hai người bọn họ nghĩ, ông bà Lương chẳng những không đồng ý hôn sự này mà ngược lại còn làm một bộ mặt nghiêm túc chuẩn bị dạy dỗ bọn họ.
“Cha...”
“ Đúng vậy, em mới tốt nghiệp đại học không bao lâu, nên ra xã hội tập luyện thêm kỹ năng sống, hơn nữa cũng cần học tập thêm cách đối nhân xử thế” Con trai trưởng của Lương gia cũng phản đối việc em gái lập gia đình sớm.
“ Anh hai...” Cô đã tốt nghiệp đại học được một năm rồi mà.
“Bác trai, bác gái, con là thật lòng muốn lấy Nhược Duy làm vợ, xin mọi người tin tưỡng con, con hứa con nhất định sẽ yêu thương bảo vệ em ấy, cả đời cũng sẽ không đối xử tệ với em ấy.” Trác Diệu Bang ngồi nghiêm chỉnh, anh mắt sáng ngời, thật lòng cầu xin ông bà Lương đồng ý cho anh lấy cô.
“Dạ.” Lương Nhược Duy ngồi bên cạnh anh vừa cười tươi vừa dùng sức gật đầu.
Hừ---
“ Mẹ Lương” trừng cô một cái để cảnh cáo, muốn nhắc nhở cho cô biết rằng sau lưng của cô còn một tấm biển lớn “ Con nhà nho giáo”.
Vì vậy cô đành phải nghe theo lời mẹ, thu nụ cười lại, cúi đầu một cách kín đáo.
“Diệu Bang, không phải chú không tin tưởng
con, nhưng mà năm nay con mới hai mươi bảy tuổi, nói chuyện kết hôn còn hơi sớm. Người trẻ tuổi quen biết nhiều bạn bè cũng không phải không tốt, nhưng kết hôn là chuyện quan trọng cả đời, chú nghĩ hai đứa nên suy nghĩ kỹ hơn, cân nhắc kỹ một chút.” Ông Lương nhẹ nhàng khuyên bảo.
Lúc trước cho cô gái đi xem mắt, là ông muốn cô gái thông qua người quen để có thể kết giao với một người đàn ông tốt, đáng tin cậy, bởi vì ông không muốn cô tùy tiện bị những người đàn ông chẳng ra gì bên ngoài dụ dỗ.
Mặc dù Trác Diệu Bang rất đẹp trai, nhìn cũng rất nho nhã lịch sự nhưng lại là một tên xấu xa, vẻ bên ngoài cùng với hành động của anh là trái ngược nhau. Mới gặp mặt được mấy lần thôi, vậy mà dám nói muốn kết hôn cùng với con gái của ông? Cho dù anh là con của gia đình giàu có thì sao chứ, làm như vậy rất quá đáng!
“Bác trai, có lẽ tuổi của con sẽ làm bác không yên tâm, nhưng mà lấy độ tuổi của một người để nhận xét người đó có chín chắn, chững chạc hay không thì rất bất công. Con cùng Nhược Duy không phải là người dễ dàng lấy hôn nhân ra để làm trò đùa, tuy rằng tụi con quen biết nhau không lâu, nhưng mà tụi con có cảm giác giống như là đã quen biết rất lâu rồi, tụi con thực sự rất nghiêm túc đối với đoạn tình cảm này, con có niềm tin vào hôn nhân của tụi con, cho nên xin bác trai, cho hai đứa con được kết hôn!”
Trác Diệu Bang lại cúi đầu, thái độ không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, lời nói không nhanh không chậm, tuy rằng anh cúi đầu cầu xin nhưng trong từng câu nói đều có sự khí phách nghiêm nghị, chứng tỏ được rằng anh đã có sự gan dạ sáng suốt hơn độ tuổi mà anh đang có.
Anh nhất định phải có được sự đồng ý của ba mẹ cô nếu không thì kế hoạch lập gia đình trước khi chính thức quản lý công ty sẽ bị đổ vỡ. Cho dù phải ở trước mặt người lớn giả bộ như là anh đối với cô vừa gặp đã yêu, anh cũng sẽ diễn giống như thật. Tóm lại là người làm cha mẹ không phải lúc nào cũng muốn cô gái mình sau khi kết hôn có được một cuộc sống đầy đủ sung túc, không cần phải lo lắng vấn đề cơm áo gạo tiền sao? Theo cách suy nghĩ đó của bọn họ, thì anh cầu xin bọn họ gả con gái cho anh như vậy cũng không thể nói là anh lừa gạt, chỉ cần sau khi kết hôn cô tận tâm làm tốt nhiệm vụ của người vợ, quản lý tốt chuyện trong nhà giúp anh, sanh con đẻ cái cho anh, anh nhất định sẽ không đối xử tệ với cô, cung cấp đầy đủ vật chất cho cô.
“Đúng vậy, đúng vậy, ba nhất định sẽ đồng ý cho hai đứa mình!” Lương Nhược Duy nhịn không được lên tiếng hát đệm. Cô không muốn để anh phải chiến đấu một mình, nhất định phải cùng nhau đối mặt. Nghe anh nói, bản thân của anh đối với tình cảm này rất nghiêm túc, lòng của cô rất ngọt, liền chứng minh bản thân của cô đối với đoạn tình cảm này cũng rất nghiêm túc.
“Hừ…” Mẹ Lương lại phóng một ánh mắt cảnh cáo với cô.
“Mẹ, lúc mẹ sinh anh hai cũng mới hai mươi bốn tuổi, chúng con bây giờ chỉ muốn kết hôn mà thôi, hơn nữa con cũng không có ăn cơm trước kẻng…” Cô lên tiếng bảo vệ cho tình yêu của mình, thuận miệng liền nói ra bí mật của be mẹ, năm đó mẹ cô có thai trước sau đó mới cưới, cô cũng không nghĩ tới chuyện giữ thể diện dùm ba mẹ cô trước mặt người ngoài.
Tất cả mọi người trong Lương gia nghe xong đều cảm thấy vô cùng xấu hổ, ba Lương cúi đầu uống nước, anh trai cùng chị gái ngẩng đầu nhìn trời, bản thân là người ngoài Trác Diệu Bang chỉ có thể im lặng là vàng nhưng trong lòng lại cười thầm.
Sắc mặt của mẹ Lương hết xanh rồi lại trắng, bà cảm thấy bản thân mình dạy lịch sử nhiều năm như vậy, chuyện sai lầm nhất chính là không hề giấu diếm đoạn chuyện cũ này, đem kể hết cho cô nghe!
“Thời đại không giống nhau, bây giờ việc kết hôn muộn rất phổ biến, các con không nên gấp như vậy.” Mẹ Lương cố gắng giữ bình tĩnh cho bản thân.
“Đúng vậy. Đúng vậy, ý tôi cũng là giống vậy.” Ba Lương đặt chén trà xuống, giọng nói đầy uy nghiêm, thực ra trong lòng ông rất yêu thương đứa con gái hay là nũng này, vì vậy ông không muốn cô kết hôn sớm, tiện nghi cho người khác.
“Ba mẹ, anh trai năm nay hai mươi tám, tại sao hai người cứ bắt anh hai đưa bạn gái về ra mắt, luôn hối thúc anh hai kết hôn sớm, hai người làm như vậy rất trọng nam khinh nữ nha!” Lương Nhược Duy chu miệng phản đối. Anh hai chỉ lớn hơn Trác Diệu Bang có một tuổi thôi mà, đâu có nhiều lắm đâu!
Vẻ mặt ông bà Lương không hài lòng nhìn con gái, hiện tại nên gọi bọn họ là “Nặng nữ khinh nam” mới đúng.
“Tóm lại hôn sự này ba không đồng ý, trước hết hai đứa nên quen nhau khoảng một năm rưỡi đi, nếu đến lúc đó tình cảm vẫn còn ổn định…”
“Là có thể kết hôn?”
“Ba sẽ xem xét đến việc kết hôn.” Ba Lương bỏ lại một câu nói liền đi vào trong, đang lúc đi vào phòng cô liền nói.
“Ba! Một năm rưỡi sau con đã là tàn hoa bại liễu!” Cô nôn nóng nhìn theo hướng của ba Lương kêu to.
“ Tiểu Duy, câu thành ngữ này không phải dùng trong trường hợp này, mà là....” Bản thân là thầy dạy ngữ văn, anh hai Lương nghe không nổi nữa...
Mẹ Lương lắc đầu, không còn chút mặt mũi nào để nhìn tấm biển lớn treo ở phía trên, đi theo ba Lương rời khỏi phòng khách, bà cần nằm nhất nằm....
Lương Nhược Duy nhìn chằm chằm anh hai, cô tự kiểm điểm bản thân mình một chút.....Mặc kệ----
“Anh hai~~~ anh giúp em năn nỉ ba đi!” Cô kéo tay anh hai làm nũng, cô biết lời nói của anh hai đối với ba rất có phân lượng.
“ Anh cũng không tán thành việc em kết hôn sớm.” Lần này anh hai Lương với ba Lương là cha con đồng lòng, cho dù cô có làm nũng cũng vô dụng. Anh hai Lương tháo tay cô ra, sau đó cũng đi vào phòng mình.
“ Anh hai….” Xong rồi, anh hai cũng không chịu giúp cô!
Lúc này, người nãy giờ không có ý kiến- chị ba Lương đi đến nhẹ nhàng khuyên nhủ.
“ Tôi thấy cậu nên về trước đi, chuyện này để từ từ nói sau, có cơ hội tôi sẽ nói giúp cậu trước mặt ba mẹ!”chị ba Lương quả nhiên không hổ danh là giáo viên dạy anh văn, tư tưởng có vẻ rất thoáng. Cô đau lòng vì em gái, nên ủng hộ tình yêu của bọn họ.
“ Chị ba, chị là tốt nhất”Lương Nhược Duy cảm động ôm chầm lấy chị ba Lương, cô cảm thấy chị là một ngọn đèn hải đăng giữa biển đêm tăm tối.
“ Cám ơn chị ba.” Trác Diệu Bang cũng cảm ơn chị, tập theo vợ tương lai kêu chị là chị ba.
“ Nghe cậu gọi chị ba,tôi cảm thấy không quen,giống như chiếm tiện nghi cho ngươi” Hai người bọn họ sinh cùng năm, anh chỉ nhỏ hơn chị hai tháng thôi!
“ Em cũng sẽ giống Nhược Duy, đem chị trở thành chị của em” Anh xem Lương gia giống như Lương Nhược Duy,nghĩ đến cô vừa rồi nhanh mồm nhanh miệng, thật sự làm cho anh bật cười.
Xem ra cô bình thường ở nhà cô “ Phóng khoáng” hơn ở trước mặt anh. Chỉ có điều anh thích bộ dạng thẳng thắng sáng sủa này của cô, thậm chí trong lòng còn có chút mong đợi, sau khi bọn họ kết hôn, cô cũng sẽ giống như vậy, dịu dàng mềm mại đi theo anh làm nũng, cảm giác quả thực rất tốt….
“ Cậu muốn xem tôi là gì cũng không quan trọng, quan trọng là đừng đối xử tệ với em gái tôi, em ấy là bảo bối của Lương gia, cậu đừng làm cho tôi trở thành đồng bọn hại cả đời em ấy là được !” Chị ba Lương nghĩ mình nhìn người không sai mới giúp anh, anh cũng khôn nên khiến chị trở thành kẻ thù chung của cả nhà.
“ Dạ, em sẽ quý trọng cô ấy.” Anh tự thuyết phục bản thân trở thành nhân vật chung tình, cũng chỉ để xem thái độ của ông bà Lương,anh cũng không chút khó khăn đoán được phản ứng của họ đối với việc anh muốn kết hôn cùng con gái bảo bối của họ,bọn họ phản ứng thực sự rất khủng bố.
Lương Như Duy tiễn anh ra cửa, cô lưu luyến không nỡ nói lời tạm biệt với anh. Từ khi cô quyết định gả cho anh, cô đã quyết định mang toàn bộ tâm trí cùng tim của mình để ở trên người anh.
Hôm sau, cô nói chuyện điện thoại với anh, nghe nói ông bà Trác hoàn toàn tán thành việc anh cưới cô vào cửa sớm, nhưng mà trong nhà cô ngoại trừ chị ba thì vẫn không có nhượng bộ. Trong lòng của cô liền nổi lên ý chí chiến đấu để bảo vệ chủ quyền hôn nhân, cô lập tức chạy đến người duy nhất trong nhà ủng hộ cô là chị ba thì thầm trao đổi một hồi lâu…
Ngày thứ hai, Lương Như Duy tiến hành cuộc chiến “ Cầu hôn” mãnh liệt, cô đi đến phòng khách, rồi hai chân quỳ gối trước tấm biển “ Con nhà nho giáo” cho đến khi ba mẹ đồng ý cho cô kết hôn mới thôi, nếu không sẽ nhịn ăn nhịn uống.
Muốn thay đổi ý của những người có quan niệm truyền thống ở trong nhà, dung phương pháp mạnh mẽ phản đối là hữu dụng nhất !
Quỳ được ba tiếng, đùi cô rung lên, nhưng mà mọi người trong phòng khách cứ đi tới đi lui như bình thường, ai làm việc nấy….
“ Như Duy, mỳ thịt bò của con có muốn thêm ớt không ?” Mẹ Lương ở trong phòng bếp nhô đầu ra hỏi cô.
“Con không ăn.” Cô quyết định tuyệt thực, rốt cuộc nãy giờ mẹ cô có nghe không !
Quỳ được năm giờ, anh hai Lương thấy đau lòng liền khuyên cô không nên tự ngược đãi bản thân – cô lắc đầu, cố chấp tiếp tục quỳ.
Quỳ được sáu tiếng, chị ba Lương ngồi xổm bên cạnh lớn giọng khuyên cô đừng làm ba mẹ lo lắng – cô gật đầu, bởi vì chị nhỏ giọng kêu cô cố lên.
Quỳ được bảy tiếng, mẹ Lương đi ra, mắt to mắt nhỏ trừng cô, quở trách cô một chút – hốc mắt của cô rưng rưng, đôi mắt như sắp khóc cũng như không, mẹ Lương nhìn thấy sắc mặt của cô tái nhợt đành phãi rút lui, bà thay đổi thái độ trở lại trong phòng mắng chồng nhẫn tâm.
Quỳ được tám tiếng, ba Lương ít khi tức giận cũng không nhịn được mà đối với cô phát hỏa.
“ Con tại sao lại muốn gả cho tiểu tử kia như vậy, tên đó tốt đến nỗi con phãi làm như vậy sao ?”
Cô lê rơi đầy mặt nói : “ Bởi vì anh ấy rất giống với ba và anh hai….chỉ kém hai người một chút thôi”
Nghe cô nói như vậy, anh hai Lương trốn ở phía sau khe cửa, mũi đã bắt đầu thấy cay cay,vui mừng lại không đành lòng, vừa uất ức lại vừa đau lòng. Đàn ông chân chính không nên rơi lệ, chỉ là trong lòng anh bắt đầu không chịu được mà thôi….