Trong sự yên tĩnh kéo dài, Tạ Ký hỏi vấn đề mà anh quan tâm thứ hai: “Lời cậu nói, chúng nó có thể nghe thấy không?”
Giang Tễ Sơ: “Xem vận khí.”
Tạ Ký: “Vậy cậu không sợ chúng nó gây khó dễ với cậu sao?”
Giang Tễ Sơ: “Tôi không nói thì sẽ không gặp chúng nó ở tầng thứ bảy?”
Tạ Ký ngẫm lại cũng đúng, dù sao tới tầng thứ bảy cũng phải đánh giáp lá cà, anh không cho rằng bây giờ nói mấy câu lời hay ý đẹp, đến lúc đó bốn boss sẽ nhường.
Sau khi ăn uống no nê, bọn họ tìm khách sạn để ở.
Tương tự như cách đặt tên ở khu dân nghèo, khách sạn tên ‘Khách sạn số 72 ở khu bình dân’, dễ nhớ, nhưng không có gì đặc sắc.
Bọn họ thuê hai phòng đối diện, mỗi ngày một trăm điểm, khi có việc cần bàn thì ở phòng Tạ Ký.
Với số điểm còn lại của bọn họ và giá sinh hoạt ở khu bình dân, có thể ở lại gần hai tháng.
Nhưng theo cách nói của Giang Tễ Sơ, Tế Đàn sẽ không để cho bạn yên phận ở tại khu chủ thành quá lâu, nếu trong vòng hai tháng không tiếp tục vào cửa, sẽ bị cưỡng ép truyền tống đến tầng tiếp theo của trạm kiểm soát cao nhất đã thông qua.
Trạm kiểm soát của Tế Đàn phân làm ba cấp, ải tân thủ đến tầng thứ hai là cấp một, tầng thứ ba đến tầng thứ tư là cấp hai, tầng thứ năm đến tầng thứ bảy là cấp ba.
Để né tránh nguy hiểm, có người sẽ nắm bắt thời hạn cuối cùng đi đến trạm kiểm soát cấp thấp cày điểm, nhưng để cân bằng trình độ của thành viên trong trạm kiểm soát, miễn là vào khu bình dân, trạm thấp nhất có thể cày là tầng thứ hai, cũng chính là trạm kiểm soát có thuộc tính ‘ngũ giới’.
Ví dụ như Nhiễm Nguyên Phi ở ải vừa rồi, đã từng đến tầng thứ tư, rồi trở về tầng thứ hai trải nghiệm trạm kiểm soát đại biểu cho thuộc tính ‘Sát’.
Sau khi nghe vậy, Tạ Ký hỏi: “Người có thể thông qua tầng thứ sáu đều là những người bất phàm, đi lại tầng thứ hai hẳn là dễ như ăn bánh, nếu loại người này cứ ba tháng lại đến tầng thứ hai cày điểm một lần, chẳng phải có thể sống ở Tế Đàn thật lâu sao?”
Giang Tễ Sơ ‘ừm’ nói: “Tiền đề là anh có thể chịu được, đều đã đến tầng thứ sáu, chỉ thiếu một bước là có thể rời đi, sau khi Tế Đàn cải cách, khi vào tầng thứ bảy nếu may mắn sống sót có thể đến ải tân thủ làm lại từ đầu. Nghe nói không lâu sau khi quy tắc được đưa ra, cao thủ ăn nằm ở tầng thứ sáu đã chết bảy phần mười.”
Tạ Ký: “Nhiều vậy.”
Trong mắt Giang Tễ Sơ lóe lên thứ gì vô cùng trầm trọng: “Mặc dù nói có cơ hội làm lại từ đầu, nhưng độ nguy hiểm ở tầng thứ bảy tuyệt đối không bình thường, nào có thể may mắn sống sót như vậy, ba phần mười không chết hầu như không ai đi tìm chết.”
Nghe giống như nữ vương ngại người ăn nằm ở tầng thứ sáu quá nhiều, cho nên cải cách dẹp bớt một đợt nhân số.
Tạ Ký lại hỏi: “Lúc trước cậu nói tìm ‘Dối’ có thể giải trừ trói buộc của sổ sinh tử… Tôi không có ý định giải trừ, nhưng ý cậu, là chúng ta có thể nhìn thấy boss ở bên ngoài tầng thứ bảy.”
Giang Tễ Sơ gật đầu: “Bình thường boss đều ở Đại Tế Đàn, nhưng như ‘Dục’ quản lý trị an của chủ thành, có đôi lúc người bình thường sẽ cần khiếu nại, cho nên ‘Dục’ có vai trò tương tự văn phòng đại diện ở khu bình dân, một boss thiết lập, boss khác cũng phải làm theo. Chẳng qua phần lớn thời gian chúng nó đều không đợi ở văn phòng, muốn tìm được phải dựa vào vận khí.”
Tạ Ký chống khuỷu tay trên bàn, một tay chống cằm, lẳng lặng tiêu hóa sắp xếp tin tức mới thu được.
Toàn bộ hệ thống của Tế Đàn đã tương đối hoàn thiện, khu bình dân cũng cho người ta cảm giác tương đối an nhàn, hoàn cảnh quá an nhàn sẽ dẫn người sa vào, từ đó quên nguy hiểm.
Có rất nhiều người không muốn cầu sinh trong trạm kiểm soát càng ngày càng khó, chọn cách cày trạm kiểm soát cấp thấp sống tạm ở bình dân khu.
Anh tuyệt đối sẽ không ở lại khu bình dẫn, cũng sẽ không ở lại Tế Đàn.
Bất kể khó thế nào, anh cũng phải trở lại thế giới hiện thực.
Người thân, bạn bè, sự nghiệp của anh đều đang chờ anh.
Không biết Tạ Tuyền thế nào rồi…
“Còn câu hỏi khác không?” Giang Tễ Sơ bỗng nhiên nói.
Tạ Ký vốn dĩ muốn hỏi xem khu bình dân lớn như vậy, có gì tương tự như điểm tình báo, hoặc là nơi thông báo tìm người mất tích hay không.
Anh muốn tìm xem có người thành phố Z nào mới đến Tế Đàn hay không, tiện hỏi thăm tình hình sau khi anh gặp tai nạn xe cộ, hỏi thăm an nguy của Tạ Tuyền.
Nhưng xét đến tỉ lệ thời gian giữa Tế Đàn và bên ngoài, cùng với vì sự ổn định của công ty, ngay cả khi có xảy ra chuyện cũng sẽ giữ bí mật với bên ngoài, trừ phi thư ký của anh cùng vào Tế Đàn, nhưng xác suất này giống như bây giờ anh ra khỏi cửa trượt ngã thẳng đến tầng thứ bảy vậy, đơn giản là từ bỏ.
Tạ Ký: “Tạm thời không có.”
Giang Tễ Sơ xách áo khoác đứng dậy: “Vậy tôi đi ra ngoài một chuyến, trị an ở khu bình dân tốt hơn khu dân nghèo rất nhiều, anh có thể đi dạo loanh quanh mua sắm, hoặc đến quảng trường xem bốn boss trông như thế nào, bản đồ dưới lầu một trăm điểm một tấm.”
Tạ Ký thuận miệng hỏi: “Cậu đi đâu đấy?”
Giang Tễ Sơ: “Đi tìm bạn của tôi, rồi đến nghĩa trang một chuyến.”
Tạ Ký: “Vậy có về ăn tối không?”
Anh nói năng tự nhiên nhưng Giang Tễ Sơ lại sửng sốt.
Tạ Ký: “Sao vậy?”
Giang Tễ Sơ cười nhạt, rồi chuyển thành nụ cười nhạt nhẽo tan biến trên môi: “Ăn, nhưng có thể tôi sẽ về trễ một chút.”
Tạ Ký đọc được lời chưa nói từ sự thay đổi trên mặt Giang Tễ Sơ.
Đại khái là đã lâu lắm rồi không có ai hỏi Giang Tễ Sơ kiểu câu thân thiết và đời thường như “Tối có về ăn cơm không”.
Cố tình Giang Tễ Sơ da mặt mỏng còn ít nói, cho dù có cảm động, cũng ngại không nói ra.
Trong lòng Tạ Ký tê dại một trận, anh mở miệng nói: “Vậy cậu đi đường cẩn thận, đừng gấp, tôi cũng ra ngoài đi dạo. Trưa ăn nhiều rồi, cùng lắm thì chúng ta ăn bữa tối trễ một chút.”
Giang Tễ Sơ đáp được, ngay sau đó ra khỏi cửa đi mất.
Tạ Ký ước lượng khoảng cách từ khách sạn bọn họ ở đến nghĩa trang, Giang Tễ Sơ còn phải đi tìm bạn, lâu ngày không gặp thể nào cũng phải nói thêm vài ba câu, nếu tính như vậy có khi tối cũng không nhất định sẽ về.
Nhưng nếu Giang Tễ Sơ nói sẽ trở về, vậy khẳng định sẽ trở về.
Anh không nhịn được mà bật cười.
Tên nhóc này… Có một khuôn mặt cậy tịnh hành hung, tính cách lại gần ta thì chết, nhưng ở chung lâu thì cũng dễ thương.
* Cậy tịnh hành hung: dựa vào vẻ đẹp của mình là có thể điên đảo chúng sinh.
Chủ thành có tác dụng hồi phục đối với thân thể, thời gian một bữa cơm cộng thêm tán gẫu, mệt nhọc tích lũy ở tầng thứ hai đã tiêu tán gần hết, về phần tinh thần hao mòn… Với anh mà nói chút hao mòn này không đáng nhắc tới.
Tạ Ký vươn vai, quyết định ra ngoài đi dạo.
Anh mua một tấm bản đồ ở dưới lầu, bao gồm đầy đủ các khu chức năng của khu bình dân.
Thời tiết dần lạnh, phải mua mấy bộ quần áo, chẳng qua Giang Tễ Sơ cũng chưa mua, chờ hôm nào đi cùng.
Khu bình dân to lớn, hẳn là có nơi sửa đồng hồ, phải nhanh chóng sửa chữa đồng hồ cho Giang Tễ Sơ, đỡ phải mỗi ngày đều lo lắng đề phòng không biết khi nào sẽ đánh nhau.
·
Tiểu khu xa hoa nào đó.
Giá phòng ở khu bình dân khởi điểm là một triệu điểm, nếu điều kiện tốt giá sẽ tăng tùy tình hình, tòa nhà lớn trước mặt Giang Tễ Sơ này toàn là đại bình tầng, tầm nhìn thông thoáng, công năng hoàn thiện, giá cả đã gần bằng một ngôi nhà trong khu tuyển chọn.
* Đại bình tầng, gốc là大平层, chỉ phòng ở có diện tích từ 130 mét vuông trở lên, có đầy đủ các phòng riêng biệt, đặc điểm chính là diện tích lớn, công năng hoàn thiện.
Cậu theo trí nhớ đi đến tầng mười tám.
Không lâu sau khi chuông cửa vang lên, cậu nghe thấy một giọng nam mềm mại.
“Xin hỏi cậu tìm ai?”
Giang Tễ Sơ nhàn nhạt nói: “Ân Lâm.”
Một lát sau.
Giọng nam mềm mại: “Ảnh nói ảnh không có ở nhà.”
Giang Tễ Sơ: “…”
Ân Lâm ngồi phòng khách xem TV: “…”
Giang Tễ Sơ ấn gân xanh thình thịch trên huyệt Thái Dương: “Thời Tri Biệt đúng không, nói với Ân Lâm, tôi họ Giang, Giang Tễ Sơ.”
“Cậu biết tôi?” Thời Tri Biệt, “Ân Lâm, cậu ta nói cậu ta tên Giang Tễ Sơ.”
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra từ bên trong.
Một người đàn ông vai rộng chân dài, tướng mạo xinh đẹp đứng cạnh cửa, không giấu nổi kinh ngạc trong mắt, chớp mắt nốt ruồi dưới đuôi mắt theo đó nhấp nháy: “Thật sự là cậu…”
Thời Tri Biệt chỉ có một mét bảy bảy hoàn toàn bị Ân Lâm che mất, bám cánh tay Ân Lâm ló đầu ra, trên gương mặt baby đầy sự tò mò.
Giang Tễ Sơ: “Là tôi.”
Giọng Ân Lâm khàn khàn, dường như có rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu: “Vào trước đi.”
Căn nhà của Ân Lâm và Thời Tri Biệt được dọn dẹp sạch sẽ, trên ngăn tủ, cửa sổ bày biện đủ các loại cậu cây cảnh, nơi nơi tràn ngập không khí sinh hoạt.
Thay giày xong, Giang Tễ Sơ đi theo Ân Lâm ngồi xuống sô pha vải, đầu tiên là không cảm xúc cảm thán cuộc sống không tồi, rồi lại nói với Thời Tri Biệt bưng dĩa trái cây đến: “Cảm ơn”.
Thời Tri Biệt: “Không có chi, cậu muốn uống cái gì, trong nhà có sữa, trà, cà phê, còn có nước ép dưa hấu mới làm.”
Giang Tễ Sơ: “Dưa hấu nước là được rồi, cảm ơn.”
Thời Tri Biệt đeo đôi dép lê có in hình con thỏ, lon ton bưng cho cậu ly nước dưa hấu, nhìn Ân Lâm, sau đó rất hiểu chuyện để lại không gian cho hai người bọn họ.
Ân Lâm tận dụng khoảng thời gian này ổn định cảm xúc, nhưng khi mở miệng vẫn là có thể nghe ra sự phức tạp mà phần lớn là vui mừng: “Cậu còn sống, tôi cho rằng…”
“Anh cho rằng tôi đã chết ở tầng thứ bảy.” Giang Tễ Sơ uống một ngụm nước dưa hấu, rất ngọt.
Ân Lâm: “Những người khác thì sao?”
Động tác của Giang Tễ Sơ chững lại: “Nói ra thì rất dài.”
Ân Lâm: “Cứ từ từ nói.”
Giang Tễ Sơ: “Nói ngắn gọn đi, lần này tôi tới tìm anh có rất nhiều việc, nhưng Tạ Ký còn đang đợi tôi về ăn cơm tối.”
Ân Lâm: “Tạ Ký? Sao ổng không tới?”
Giang Tễ Sơ không trả lời câu hỏi của Ân Lâm, chỉ nói đại khái những gì xảy ra sau khi bọn họ chia ra.
Dưới sự bố trí ấm áp sáng ngời, khu nhà giống như một góc không tương thích với Tế Đàn, cho dù bên ngoài sóng to gió lớn, âm trầm hắc ám đến đâu cũng bị bức màn bình yên màu cam nhạt bình thường kia ngăn cách bên ngoài.
Nhưng cảnh đời đổi dời, xúc tua đã lặng yên không tiếng động chui vào từ cửa sổ, không biết khi nào sẽ phá cửa sổ xâm nhập, nghiền nát nhiệt độ dịu nhẹ trong căn phòng này.
Có lẽ sẽ không bao giờ, có lẽ chỉ trong đêm nay.
Giang Tễ Sơ: “Chỉ cần tôi hoặc là Tạ Ký xảy ra chuyện, người tiếp theo chính là anh. Cũng có thể không cần chờ chúng tôi xảy ra chuyện, giá trị của Thời Tri Biệt đã tăng lên một, còn anh vẫn cố ý ngừng lại ở tầng thứ sáu, nữ vương đã nhịn anh quá lâu.”
Ân Lâm ngón tay cầm ly nước siết chặt: “Nhưng Tri Biệt…”
Giang Tễ Sơ: “Chỉ cần anh có thể thông qua tầng thứ bảy, là có thể ước với nữ vương đổi lấy sinh mạng của cậu ta.”
Ân Lâm: “Lúc đó đội của các cậu mạnh như vậy, đến tầng thứ bảy đã có kết quả gì.”
“Nếu không phải bị phản bội!” Đề cập đến kẻ phản bội lúc đó, cảm xúc Giang Tễ Sơ dao động rõ ràng, nhưng cậu đã lập tức khống chế được, hít một hơi sâu, cậu chậm rãi nói, “Thật ra cho dù không có kẻ phản bội, chúng ta cũng không có cách nào rời khỏi Tế Đàn, nhưng lần này thì khác, Ân Lâm, tôi đã tìm ra cách kết thúc hết thảy chuyện này.”