Vô Hạn Tế Đàn

Chương 50




Kiến trúc cao lớn túc mục sụp đổ thành một quả cầu lửa cháy hừng hực, tiếng kêu của tên sát nhân càng ngày càng yếu, cuối cùng dập tắt giữa mưa phùn gió lớn, những tội ác năm xưa giờ phút này hóa về tro bụi và vong hồn đã chờ sẵn ở địa phủ nghênh đón kẻ thù của bọn họ.

Tạ Ký nhận lấy ô lớn Nhiễm Nguyên Phi đưa, mặt dù màu đen ngăn cách giữa anh, Giang Tễ Sơ và màn mưa, sóng nhiệt chưa tắt, khi thổi qua sườn mặt vẫn ấm.

“Kết thúc rồi… Cuối cùng, kết thúc rồi…” Ngô Ưng ôm pho tượng của mình ngồi trong vũng bùn, mấy hàng nước mắt trong veo chảy dài trên mặt.

Trịnh Duyệt ngồi xổm bên cạnh cậu bé, nhưng không an ủi.

Hận và đau kéo dài năm này qua tháng nọ đã kết thúc, nên được khóc thoải mái.

Ngô Ưng khóc nửa ngày mới khóc đủ, khàn giọng nói với mọi người: “Cảm ơn, cảm ơn mọi người.”

Cậu bé khom lưng, sau đó chạy đến dưới ô của Tạ Ký và Giang Tễ Sơ, dùng tư thế vô dùng kỳ lạ và rối rắm ôm lấy chân trái Tạ Ký và chân phải Giang Tễ Sơ, vùi mặt vào giữa hai chân cọ tới cọ lui.

“Anh Tạ, anh Giang, cảm ơn hai người, thật sự rất cảm ơn hai người…”

Tạ Ký cảm giác được cái chân dựa gần mình kia cứng nhắc lạ thường, anh ghé mắt nhìn, thoáng thấy sắc mặt cố làm ra bình tĩnh của Giang Tễ Sơ, mỉm cười đưa dù cho Giang Tễ Sơ, tiện đà cong lưng, không nói không rằng bế Ngô Ưng ra khỏi giữa hai chân.

Còn không đem ra anh sợ Giang Tễ Sơ mất khống chế cũng ném Ngô Ưng vào trong lửa.

Anh lau nước mắt giúp Ngô Ưng: “Đừng khóc, anh nói rồi, em sẽ có được tự do em nên có.”

Ngô Ưng gật đầu lia lịa.

Tạ Ký: “Tiếp tiếp em muốn làm cái gì? Đi dạo một vòng hay là đầu thai?”

Ngô Ưng hít nước mũi: “Đi dạo, sau đó thành thành thật thật đầu thai, hy vọng còn có thể gặp được cha mẹ của em.”

Tạ Ký: “Vậy anh và anh Giang chúc phúc cho em.”

Hai ba câu Tạ Ký đã dỗ được Ngô Ưng, cậu bé đi vài bước về phía thôn trang, nụ cười vừa nở chợt tắt lịm.

Thôn trang náo nhiệt trong trí nhớ giờ cảnh còn người mất, bức tường loang lổ và lan can mục nát tự nhiên lặng lặng kể rằng những người cậu bé bảo vệ đã rời đi từ lâu.

Cậu bé cô độc bị quên lãng trong năm tháng dài dằng dặc, người xưa lần lượt rời đi, trong ghi chép thôn không có tên của cậu bé, tháp Trấn Ác sập, tên sát nhân chết, bằng chứng và ý nghĩa tồn tại cuối cùng đều bị xóa bỏ, trở thành một du hồn có thể có có thể không, chờ ngày một nào đó thấy đủ rồi, sẽ đi tìm bình yên của riêng mình.

Niềm vui tràn ngập trong đám đông dần nhạt đi theo sự mờ mịt vô thố của Ngô Ưng, có người không chịu được thở dài.

Biên giới cái gì đó, không phải nhốt một đứa trẻ trong tháp, suốt ngày chìm trong bóng đêm hoảng sợ bất an sao.

Dù có ở lại thế gian lâu đến đâu, công lao to lớn đến đâu cũng chỉ là mây khói thoáng qua, sau khi ra khỏi tháp sẽ không còn lại gì, đến cả một gương mặt quen thuộc cũng không còn.

Đầu óc Nhiễm Nguyên Phi bị rút hết, hỏi Ngô Ưng: “Em hối hận sao?”

Cậu ta nói xong liền muốn tát miệng mình, cái hay không nói, nói cái dở.

Nhưng Ngô Ưng lại nở nụ cười, nói một cách khí phách với thôn trang trống rỗng: “Em không hối hận.”

Cậu bé không hối hận.

Ít nhất cha mẹ cậu bé, bạn bè cậu bé và có lẽ là vô số người xa lạ, đều nhờ vậy mà thoái được một kiếp, sống cuộc đời thật lâu.

Giọng nói của Tạ Ký truyền đến cách đó không xa: “Ngô Ưng, cha mẹ em tên là Ngô Song và Trần Châu sao?”

Ngô Ưng theo tiếng nhìn lại: “Anh Tạ, làm sao anh biết?”

Thấy Tạ Ký vẫy tay với mình, Ngô Ưng chạy chậm qua.

Cậu bé nhìn thấy một bia mộ.

—— Phần mộ ông bà Ngô Song, Trần Châu.

Đó là ngôi mộ chung của cha mẹ cậu bé.

Nước mắt vừa mới ngưng không lâu lại lăn dài xuống hòa cùng nước mưa, Ngô Ưng quỳ gối trước bia mộ, không màng nhiệt độ lạnh lẽo và góc cạnh cứng rắn, hai cánh tay gầy yếu ôm chặt bia mộ, lớn tiếng khóc.

Nhiễm Nguyên Phi lấy công chuộc tội, vội vàng chạy tới che ô cho Ngô Ưng.

Ánh mắt Tạ Ký hết sức dịu dàng: “Mặt sau bia mộ viết về cuộc đời của cha mẹ em, sau khi em vào tháp, bọn họ ở bên cạnh tháp với em một khoảng thời gian, sau đó bán của cải lấy tiền mặt đi khắp nơi tìm cách để hoàn toàn tiêu diệt tên sát nhân, biện pháp cứu em ra khỏi tháp, đáng tiếc thời cuộc hỗn loạn, tìm cả đời cũng không tìm được, trước khi lâm chung trở về thôn, họ đã nhờ ai đó chôn cất họ bên cạnh em, vĩnh viễn ở bên em.”

Tạ Ký nhớ tới hai chữ biên giới trên tên của trạm kiểm soát này.

Dù ác ý có lớn đến đâu, cũng có người nguyện chống lại nó vì bạn bằng tình yêu.

Cách màn mưa, trong lúc hoảng hốt Tạ Ký nhìn thấy mặt biển ngày xưa, thủy triều mãnh liệt xô vào bờ, hết lần này đến lần khác chực chờ nuốt chửng anh.

Ở nơi sâu nhất của biển cả, có tiếng khóc thê lương tuyệt vọng nhất.

Anh nhỏ giọng nói: “Luôn có một số người, dù thế nào cũng không thể quên.”

Giang Tễ Sơ nghiêng đầu, ngoài tháp có gió, nước mưa không tránh được mà quất vào dưới ô, mặt mày đoan chính của Tạ Ký giống như mực được rửa sạch sau cơn mưa, có vẻ nồng đậm mà thâm thúy.

Người đàn ông vừa rồi còn đánh đấu tàn nhẫn với tên sát nhân trong biển lửa đã thu lại hung tính trên người, chỉ đứng thẳng nho nhã, đồng hồ đã tháo trước khi chiến đấu đã được đeo lại, dưới trọng lực rủ xuống một độ cung ưu nhã.

Bởi vì nhiệt độ thấp, mu bàn tay bao phủ màu trắng lạnh, mạch máu màu xanh lơ uốn lượng quanh đó, giống như một tác phẩm nghệ thuật độc nhất vô nhị.

Ma xui quỷ khiến, Giang Tễ Sơ giơ tay phủ lên mu bàn tay của Tạ Ký.

Tạ Ký sửng sốt, quay đầu nhìn Giang Tễ Sơ, nhưng người sau chỉ trông về phía chân trời hình như có nắng: “Đúng vậy. Không thể quên.”

Anh cười cười, ngón cái và lòng bàn tay giữ cán dù, ngón tay còn lại chạm vào khe hở ngón tay của Giang Tễ Sơ, kéo lấy người cùng nhau cầm dù: “Biểu hiện không tồi, không trừ tuyết lê đường phèn và pudding dưa hấu, tôi sẽ cho cậu thêm lẩu xào cay rát nữa, khi nào về kể cho tôi về mấy boss đó.”

Giang Tễ Sơ: “Được.”

Lần này Ngô Ưng khóc rất lâu, mãi đến khi bọn họ sắp rời đi mới dừng lại.

Trong màn sương trắng bốc lên, Giang Tễ Sơ nghe thấy Ngô Ưng nói với cậu: “Anh Giang, anh phải tin! Bất luận là bao xa, bao lâu, vận mệnh nhất định sẽ phái ai đó đến bên cạnh bầu bạn với anh, đưa anh ra khỏi vũng bùn!”

Khóe mắt Giang Tễ Sơ hơi cong, như băng tuyết đầu xuân: “Anh tin.”

Cậu không biết ơn vận mệnh, nhưng cậu biết ơn người ở bên cạnh.

·

Khu bình dân sạch sẽ hơn rất nhiều khu dân nghèo, nó tương đương với một tỉnh lị mới ở bên ngoài, khắp nơi là lầu cao san sát, làm người ta sinh ra ảo giác trở lại thế giới hiện thực.

Tạ Ký mở sổ sinh tử.

Chủ sở hữu: Tạ Ký

Tên trạm kiểm soát: Tòa tháp · biên giới

Cấp bậc trạm kiểm soát: Tầng thứ hai

Giá trị điểm trạm kiểm soát: 5000-10000

Nhân số tham gia: Mười ba người

Điểm đạt được: 10000

Điểm còn lại: 14000

Chủ sở hữu: Giang Tễ Sơ

Tên trạm kiểm soát: Tòa tháp · biên giới

Cấp bậc trạm kiểm soát: Tầng thứ hai

Giá trị điểm trạm kiểm soát: 5000-10000

Nhân số tham gia: Mười ba người

Điểm đạt được: 10000

Điểm còn lại: 13700

Lại là một cửa ải thu hoạch max.

Anh đưa sổ sinh tử cho Giang Tễ Sơ, lại nhìn thời gian: “Tìm chỗ ở trước hay là ăn trưa trước?”

Giang Tễ Sơ: “Ăn cơm đi.”

Mấy ngày ở tháp Trấn Ác toàn ăn thức ăn nhanh, còn vừa đánh nhau với tên sát nhân, rồi sau đó lại đứng trong mưa gần hai tiếng, thật sự cần một bữa ăn ấm nóng để tự thưởng cho mình.

Tạ Ký đi theo Giang Tễ Sơ quen cửa quen nẻo đến khu ăn uống, giống ở khu dân nghèo, người mở cửa hàng hai bên đường phố không khác gì người bình thường, theo lời Giang Tễ Sơ, trong những người này có rất nhiều là phi nhân loại do Tế Đàn sắp xếp, cũng có một ít là người thường do phía trên thuê.

Sau khi được thăng cấp lên khu bình dân sẽ có thêm một cách thu hoạch điểm —— làm công cho Tế Đàn.

Tuy rằng điểm nhận được ít ỏi, nhưng ít nhất không phải đánh đổi tính mạng.

Bọn họ gọi hai bát mì thịt bò, giá ở khu bình dân cao hơn khu dân nghèo, một bát mì một trăm điểm.

Đúng lúc giờ cơm, cửa tiệm buôn bán phát đạt, mười cái bàn đã ngồi hơn phân nửa.

Người ở khu bình dân cũng có sức sống hơn khu dân nghèo, vừa ăn cơm vừa thảo luận chuyện phiếm mới mẻ.

“Đêm nay ra quảng trường xem đèn không?”

“Không đi, gần đây Tế Đàn không yên ổn, thành thành thật thật ở yên trong khách sạn đi, đừng để đến lúc đó trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chúng ta vạ lây.”

“Ai đánh nhau với ai, nói nói nói nói.”

“Vậy thì nhiều lắm, gần đây nhất là, ‘Rượu’ và ‘Dục’ đánh nhau, ‘Dối’ và ‘Dục’ đánh nhau, ‘Rượu’ và ‘Sát’ đánh nhau, ‘Dối’ và ‘Sát’ đánh nhau, ‘Dối’ và ‘Rượu’ đánh nhau…”

“Sao chúng nó không hỗn chiến luôn đi… Loạn hết cả lên.”

“Phải không, nghe nói vị trí ‘Trộm’ bỏ trống quá lâu, bốn vị này đều muốn tranh đoạt.”

“Từ từ, không phải bốn vị này đều có thân phận sao? Sao còn muốn tranh ‘Trộm’?”

“Người anh em này, mới tới hả? Mỗi thân phận tương ứng với một loại quyền lợi, ai không muốn nắm giữ trong tay nhiều hơn? Nghe nói đặc biệt là ‘Dối’ và ‘Rượu’, tranh nhau phải gọi là khí thế ngất trời, ‘Dục’ cũng muốn tranh, nhưng dù sao tên ‘Dục’ này cũng không được lắm, đổi cũng được.”

Tạ Ký thầm cảm thán đến quán mì là đúng rồi, có thể nghe được nhiều tin tức như vậy.

Anh nhướng mày với Giang Tễ Sơ đối diện: “Bốn boss này là chuyện gì, kể rõ cho tôi biết với?”

Giang Tễ Sơ đã ăn mì xong, đang uống chai nước có ga giá ba mươi điểm, cậu nhả ống hút trong miệng, nghĩ nghĩ nói: “‘Sát’ tương đương với con chó của nữ vương.”

“Bộp ——”

Không biết cái muỗng của ai trượt khỏi tay rơi vào trong chén.

Khi Giang Tễ Sơ nói chuyện đúng lúc bắt được khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi của quán mì, từng câu từng chữ cậu nói, trực tiếp kéo dài sự yên tĩnh ngắn ngủi đến vô hạn.

Mặt mỗi vị khách đều lộ vẻ hoảng sợ, nhìn cậu như nhìn người chết.

Tuy nhưng… Cũng đừng có quan minh chính đại nói ‘Sát’ là con chó của nữ vương chứ thằng này!

Ông đang ở khu bình dân ở chủ thành Tế Đàn đó!

Nói không chừng ‘Sát’ nghe thấy đó!

Giang Tễ Sơ nhận được các ánh mắt khác nhau, tự nhiên tiếp tục.

“Nó là hộ vệ của nữ vương, chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của nữ vương, trực tiếp tuân lệnh của nữ vương, tính cách lớn nhất chính là không có tính cách, cổ máy thiết huyết.”

“‘Dối’ là tên lừa đảo, không một câu nào từ miệng nó là thật, nó là boss yêu quyền lợi nhất trong bốn boss, chịu trách nhiệm phân phát sổ sinh tử, sổ sinh tử nhận được sau khi thành công thông qua ải tân thủ là do nó phái đi phát.”

“‘Dục’ nghe tên đã biết là rác rưởi, tên đó… Boss đó rắp tâm bất chính, chịu trách nhiệm quản lý trị an chủ thành, lúc trước chúng tôi đều nói không biết nó đã luộc không biết bao nhiêu chỗ tốt, thực lực cũng là yếu nhất trong bốn boss, nghe nói thường xuyên bị ba boss khác đè xuống đánh.”

“‘Rượu’ đầu óc không bình thường, là tên tâm thần, chịu trách nhiệm quản lý nội dung trạm kiểm soát, mỗi một trạm kiểm soát chúng ta gặp phải đều do nó sắp xếp, hành vi cử chỉ của boss này lạ thường, không đi theo lẽ thường, rãnh rỗi thì tìm ‘Dối’ và ‘Dục’ đánh nhau.”

Chờ Giang Tễ Sơ nói xong, quán mì chỉ còn lại hai người cậu và Tạ Ký, ngay cả chủ tiệm cũng sợ bị liên lụy, đã chạy đi với các khách khác.

Mấy lời vừa rồi đồng thời kéo thù hận của cả bốn boss, Tạ Ký nhìn quán mì trống trơn, phản ứng đầu tiên là may là quán này trả tiền cơm trước, nếu không có khi phải đền thêm chút tiền.