Vô Hạn Tế Đàn

Chương 24: Tâm sự




Tạ Ký mở bình giữ ấm, tùy ý để hơi nóng vờn quanh gương mặt.

Đêm nay anh đến đây có ba mục đích.

Thứ nhất, tính nguy hiểm của ca đêm quá cao, anh không yên tâm để Giang Tễ Sơ một mình. Sức chiến đấu của Diêu Thuận không đáng kể, còn có bệnh tim, không trông cậy vào được.

Thứ hai, anh muốn xem xem đến tột cùng nhà xác vào ban đêm sẽ phát sinh cái gì, có thể có đầu mối mới hay không.

Thứ ba, anh bỗng nhiên phát hiện Giang Tễ Sơ rất hiểu biết về anh, mà anh không hay biết gì về Giang Tễ Sơ, cái này bất lợi cho việc câu thông tình cảm.

Còn gì tuyệt hơn ôm bình giữ ấm trong chăn tâm sự nói chuyện phiếm ở không gian rét lạnh!

Tạ Ký quyết định bắt đầu trò chuyện từ trạm kiểm soát cơ sở nhất, anh gom chăn lại. Tra𝔫g gì mà ha𝙮 ha𝙮 𝘵hế [ T R𝒖𝑀TR𝖴𝗬EN.𝗏𝔫 ]

“Nói về cửa này đi, thi thể tương ứng với mỗi người chúng ta đều ở trong mối quan hệ cá nhân của từng người, càng ít người được đề cập trong mối quan hệ thì càng dễ dàng khóa mục tiêu, nếu xuất hiện nhiều hơn hai thi thể nhân vật, khó khăn sẽ tăng gấp bội.”

“Tôi không có ảo tưởng gì với Tế Đàn, nếu hôm nay có thể đưa tới hai mươi cái, ngày mai cũng có thể đưa tới hai mươi cái, vậy thì di thể được đề cập trong quan hệ cá nhân khẳng định có ít nhất hai.”

Giang Tễ Sơ: “Nếu quá phiền toái, không bằng xuất phát từ tâm nguyện của boss, suy luận ngược.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Tạ Ký, “Cậu có cảm thấy lời nói của bình tro cốt rất mơ hồ không.”



Bình tro cốt nói là “Người phụ trách hy vọng, mỗi nhân viên có thể chôn tro cốt của thi thể tương ứng với mình vào phần mộ”, không phải ‘yêu cầu’, mà là hy vọng.

Trong ải tân thủ, chú Ngưu cứng nhắc yêu cầu hạ táng Ngưu Khố Ngân cũng túc trực bên linh cữu ba ngày, mà cách dùng từ của bình tro cốt còn mơ hồ hơn.

Tâm nguyện của Ngưu Khố Ngân là hút máu của Ngưu Nhị duy trì sinh mệnh, tâm nguyện của người phụ trách nhà tang lễ Ann là cái gì?

Giang Tễ Sơ: “Ý anh là, chôn tro cốt tương ứng vào phần mộ không phải là điều kiện tất yếu?”

“Ngược lại, tôi cảm thấy nó phải.” Tạ Ký, “Tôi có một phỏng đoán, nhưng phải chờ xem đêm nay nhà xác phát sinh cái gì mới có thể xác định.”

Số lượng người sống trong nhà xác từ hai thành ba, Tạ Ký và Giang Tễ Sơ lại trò chuyện như không có việc gì, Diêu Thuận cũng bị ảnh hưởng, trong lòng cũng không sợ hãi như trước, khoác chăn rời xa giường xác quan sát vách tường.

Y trượt ngã sau khi nghe những lời Tạ Ký nói sau lưng: “Vị đại ca này…”

Tạ Ký: “Tôi họ Tạ, Tạ Ký.”

Diêu Thuận: “Tạ đại ca, ý anh là đêm nay khẳng định sẽ phát sinh gì đó?”

Tạ Ký: “Đây mới là bình thường không phải sao?”

Diêu Thuận: “Nghe thế nào cũng thấy anh rất chờ mong…”

Tạ Ký ôm bình giữ ấm cười tủm tỉm: “Thường mà.”

Diêu Thuận: “Vậy bình thường, trực giác của anh đều rất linh nghiệm hả?

Tạ Ký: “Rất nhiều thời điểm trực giác đều là manh mối mà bản thân có ý thức hoặc vô ý thức phát hiện được, đại não tự động xử lý trong tình huống cậu không hề hay biết cũng căn cứ vào manh mối đưa ra phán đoán, cho nên, trực giác của tôi vẫn rất linh.”

Cảm xúc khó khăn lắm mới hòa hoãn của Diêu Thuận bị lời nói như vậy của Tạ Ký làm cho sóng gió nổi lên, khoác chăn muốn lại gần, lại cố kỵ Giang Tễ Sơ nên vẫn do dự tại chỗ.

“Cậu sợ như vậy thì cũng lại đây đi.” Tạ Ký khoác vai Giang Tễ Sơ: “Vị tiểu soái ca này thật ra cũng khá tốt, chỉ là không thích nói chuyện.”

Diêu Thuận trong lòng nói chắc tui tin, cái người hồi cơm chiều không nói hai lời đã đánh Trương Minh thành mắt gấu trúc đối xứng chắc không phải tiểu soái ca ‘khá tốt’ này hả!

Nhưng biểu hiện của Tạ Ký quá mức chân thành, ở trong nhà xác quỷ dị như thế này quá mức thản nhiên tự nhiên, khiến cho người ta không tự giác mà tin tưởng, như thể có anh mọi thứ đều không thành vấn đề.

Diêu Thuận mặc dù không có trình độ gì, nhưng có ánh mắt, hai người người ta là đồng đội, hơn nữa vừa thấy đã biết quan hệ rất tốt, nói cái gì cũng là đương nhiên.

Nếu đang nói về trạm kiểm soát, không chừng còn sẽ nói ra cơ mật có giá trị gì, nếu y nghe được, có chính là coi cọp.



Nhỡ đâu chốc lát xảy ra chuyện gì, cái cậu tiểu soái ca mặt lạnh kia không chừng sẽ mượn cơ hội ‘giết người diệt khẩu’.

Nếu là đang nói việc tư, y càng không có tư cách để nghe! Xác suất bị mượn cơ hội ‘giết người diệt khẩu’ càng cao!

Y sờ sờ cái mũi, ngây ngô cười nói: “Không sao, có anh Tạ với tiểu soái ca, tôi còn sợ gì nữa?”

Diêu Thuận xem xét trái phải, nhìn thấy trong góc có cái ghế nhựa, dứt khoát ôm chăn đi qua đó ngồi chờ đêm qua.

Thấy Diêu Thuận đi xa, Tạ Ký cũng không giữ.

Không có người ngoài, vừa lúc anh có thể trò chuyện với Giang Tễ Sơ về chuyện khác.

Khuỷu tay Tạ Ký nhẹ nhàng chạm vào khuỷu tay Giang Tễ Sơ: “Có trạm kiểm soát phó bản Tế Đàn nào có trình độ khoa học kỹ thuật vượt qua thế giới hiện thực không?”

Giang Tễ Sơ: “Tôi chưa từng gặp qua.”

Một câu kết thúc cuộc trò chuyện.

Tạ Ký biết rõ Giang Tễ Sơ là cái hũ nút, hỏi một câu trả lời đúng một câu, vì thế tiếp tục nói: “Ca đêm sẽ trực đến sáu giờ sáng mai, hiện tại còn chưa đến mười hai giờ, tâm sự chút không?”

Giang Tễ Sơ đối với ai cũng là cho một ánh mắt đều cảm thấy thừa thãi, đối với Tạ Ký lại kỳ tích phá lệ kiên nhẫn, thậm chí phối hợp nói: “Nói cái gì?”

Tạ Ký liếc mắt nhìn túi của Giang Tễ Sơ, nơi đó có một chỗ phồng rất nhỏ, trong đó là chiếc đồng hồ Giang Tễ Sơ quý trọng nhất: “Cậu muốn nói cái gì thì nói cái đó, nếu không ngại, tâm sự về anh cậu thì sao? Có một số việc nói ra sẽ dễ chịu chút, tưởng niệm cũng được.”

Hô hấp của Giang Tễ Sơ đình trệ trong chớp mắt, ngay sau đó lại khôi phục bình thường, cậu móc đồng hồ ra, lòng bàn tay vuốt ve bề mặt.

“Anh ấy là một người rất ưu tú, là người anh có năng lực nhất trên đời này.”

“Nếu không có anh ấy, tôi đã không sống đến hiện tại.”

Tạ Ký: “Hai người có từng cãi nhau chưa?”

Giang Tễ Sơ trầm mặc một lúc: “Tính tình anh ấy rất tốt, chỉ có một lần mất bình tĩnh sau trạm kiểm soát nào đó.”

Tạ Ký: “Tại sao?”

Giang Tễ Sơ: “Đó là một trạm kiểm soát văn hóa ngoại quốc, thời điểm cuối cùng lâm vào cục diện bế tắc, để qua cửa, tôi tự mình mang theo thuốc nổ cho nổ mấy con búp bê ma. Sau khi rời khỏi đó anh ấy rất không vui.”

Tạ Ký: “Anh cậu hẳn xót cậu không biết trân trọng chính mình.”



Giang Tễ Sơ: “Tôi biết.”

Tạ Ký: “Cậu biết còn không biết sửa à, trước đó còn cắt cổ tay cho Ngưu Nhị ăn nhiều máu như vậy.”

Giang Tễ Sơ hơi hơi nhấp môi, không nói nữa.

Tạ Ký: “Về sau, nếu chúng ta gặp lại loại trường hợp này trong lúc vượt ải, hy vọng cậu có thể ngẫm lại anh của cậu, có thể thương lượng ra biện pháp khác thì đừng lấy thân mạo hiểm. Tuy rằng tôi không phải anh cậu, nhưng tôi có nhân tính, không cần cậu đối mặt một mình.”

Giang Tễ Sơ chỉ yên lặng uống nước ấm, cũng không biết đã nghe vào bao nhiêu lời anh nói.

Thôi đi.

Tính cách ăn sâu bén rễ muốn sửa nào có đơn giản như vậy, anh trai người ta còn sửa không được, anh càng đừng nghĩ việc một ngày đã sửa về bình thường.

Bọn họ sóng vai ngồi trên một cái giường, bất luận làm ra động tĩnh gì đều khó giấu diếm được đối phương.

Tạ Ký nhìn rõ ràng tay Giang Tễ Sơ đang bưng ly nước, một cái tay khác đút vào trong túi, hẳn là tìm cái đồng hồ bị anh không cẩn thận làm hư.

Đồng hồ bảy chữ số kia là phiên bản giới hạn, có tiền cũng chưa chắc đã có được, cộng thêm cách nói năng cử chỉ ngày thường, có thể thấy được gia thế của Giang Tễ Sơ sẽ không kém.

Nhân vật có uy tín danh dự ở thành phố Z Tạ Ký đều gặp qua, dù có chưa gặp, chỉ với vẻ bề ngoài của Giang Tễ Sơ, trong giới cũng nên có người nói qua mấy câu linh tinh như “Tiểu công tử nhà XX lớn lên rất đẹp”.

Nhưng anh dành cả buổi tối một mình ở ký túc xác lướt qua những người từng biết trong đầu, làm sao cũng không nhớ được có một người như vậy.

Tạ Ký bỗng nhiên lên tiếng: “Trong thế giới hiện thực, có phải cậu biết tôi trước rồi không.”