Vô Hạn Tế Đàn

Chương 23: Ghen ghét




Ca đêm đại biểu cho tử vong đè nặng trên đầu, Giang Tễ Sơ vẫn không phản ứng gì như cũ, chỉ bình tĩnh mà ăn cơm.

Nhân viên ca đêm đêm nay là Giang Tễ Sơ và Diêu Thuận…

Nhân viên ca đêm mỗi ngày không thể ở cùng đội, hoặc là ca đêm được rút ngẫu nhiên, không giới hạn đội ngũ và cả hai ngày đều trùng hợp?

“Ca đêm đêm nay của cậu…” Tạ Ký, “Trường đao của cậu không ở bên cạnh, vết thương còn chưa lành hẳn, không bằng tôi đi với cậu.”

Giang Tễ Sơ còn chưa kịp trả lời, một bóng người cao lớn bưng khay đồ ăn đứng cạnh bàn.

Trương Minh từ trên cao nhìn xuống hừ lạnh với Tạ Ký: “Không ngờ đại công tử Tạ gia lại là kẻ si tình, nguyện ý đi tìm chết với người yêu.”

Tạ Ký không dấu vết mà đánh giá Trương Minh.

Căn cứ theo thông tin tìm hiểu và nhìn thấy ở phòng thông tin, Trương Minh, nam, hai mươi tám tuổi, thất nghiệp.

Nếu hôm qua Trương Minh làm việc ở phòng thông tin, hơn nữa thấy được hồ sơ của anh, nhiều nhất chỉ có thể biết nghề nghiệp của anh.

Nhưng xưng hô ‘Tạ đại công tử’ này, rõ ràng là thân phận của anh ở thế giới hiện thực.

Tạ Ký: “Chúng ta quen biết?”

Trương Minh hừ lạnh: “Tạ đại công tử đúng là quý nhân hay quên, mới thu mua ‘Truyền thông Vĩnh Lãng’ tầm một năm trước.”

Tạ Ký lại cẩn thận quan sát Trương Minh, anh xác thật chưa từng gặp Trương Minh, nhưng khi anh chủ trì thu mua ‘Truyền thông Vĩnh Lãng’ có gặp qua cha Trương Minh, hai cha con trông có chút giống.

Anh không có sở thích bị người xa lạ nhìn xuống và khinh miệt, cũng đứng lên thu thập khay đồ ăn.

Tạ Ký cao hơn Trương Minh một cái đầu, đứng thẳng người như cây bạch dương đĩnh bạt, quần áo lao động nhà tang lễ cung cấp mặc trên người anh như hàng đặt riêng cao cấp siêu quý.

Anh nhàn nhạt cười nói: “Tôi nhớ rõ lệnh tôn vô cùng vừa lòng với giá thu mua.”

* Lệnh tôn: từ xưng hô tôn kính với cha đối phương.

Trên mặt Trương Minh là vẻ trào phúng khó tả: “Ai bảo Tạ đại công tử tuổi trẻ thành công, khí phách hăng hái mà.”

Năm đó Tạ Ký du học trở về tiếp quản Tạ gia, cũng trong thời gian ngắn lập nhiều công trạng, trở thành nhân vật nổi tiếng trong giới.

Gã vốn cũng tưởng du học về nước rồi tiếp quản Vĩnh Lãng, kết quả vừa về nước Vĩnh Lãng đã bị Tạ Ký thu mua?!

Càng quan trọng là, cha gã chỉ để lại cho gã một phần nhỏ tiền, còn lại đều cho con mẹ kế!



Sau gã vào Tế Đàn, vốn tưởng rằng có thể cá mặn xoay người, không ngờ Tế Đàn là nơi còn đáng sợ hơn địa ngục, chỉ cảm thấy cuộc sống không chỗ nào theo ý, kết quả quanh co, lại gặp Tạ Ký ở cửa thứ nhất.

* Cá mặn xoay người: chỉ người trong khốn cảnh hoặc tình trạng kinh tế không tốt đột nhiên xuất hiện tình huống chuyển biến tốt đẹp.

Trong lòng Trương Minh sinh ra vài phần khoái ý, mặc kệ ở thế giới hiện thực mày xuôi gió xuôi nước thế nào, đến Tế Đàn còn không phải chuột cống tham sống sợ chết sao?

Trong lòng gã thoải mái, tiếp tục nói: “Tôi xem hồ sơ của anh, bao dưỡng nam sinh viên, họ Tạ thật tốt nhỉ, còn là đại công tử, đến chỗ nào cũng có người che chở, giờ còn có tiểu tình nhân xinh đẹp như vậy, thật khiến người ta ghen… A!”

Trương Minh còn chưa dứt lời, bỗng nhiên bị một quyền đấm vào mắt trái.

“Mày làm gì!”

Giang Tễ Sơ: “Thực hiện truy cứu xâm phạm hồ sơ riêng tư thay đương sự trong Tế Đàn.”

Từng luồng vị chua của món vừa rồi Trương Minh ăn trào lên trong miệng, lần này hai mắt đỏ bừng, chỉ thiếu viết hai chữ ghen ghét trên trán.

Tạ Ký xem đến ê răng.

Làm trò nói trước mặt Giang Tễ Sơ nói cậu là nam sinh viên bị bao dưỡng, đây không phải tìm đòn sao.

Anh ghé sát vào người Giang Tễ Sơ thì thào nói: “Chúng ta cũng xem trộm hồ sơ của ổng.”

Giang Tễ Sơ dừng một lát, một đấm nữa nện trên hốc mắt phải của Trương Minh: “Ồ.”

Cái này thật sự chọc cười Tạ Ký, anh cố nén không cười ra tiếng, tận lực hiền lành nói với Trương Minh: “Nếu anh rất để ý Vĩnh Lãng, chờ sống sót rời khỏi Tế Đàn thì đến cao ốc tập đoàn Tạ thị.”

Trương Minh không thể tin được: “Cậu đồng ý bán lại cho tôi?”

“Vĩnh Lãng đã bị tách ra, nhưng anh có thể nhận lời trở thành thành viên tổ dự án.” Anh chỉ chỉ đôi mắt, “Tiền đề là nơi này sẽ không đỏ đến sắp chảy máu.”

Trương Minh: “Mày!”

Giang Tễ Sơ xoa xoa cổ tay, làm bộ còn muốn động thủ, Trương Minh đến lời tàn nhẫn còn chưa kịp nói đã cất bước chạy.

Tạ Ký đè lại Giang Tễ Sơ: “Đừng chấp nhặt với loại người này.”

Giang Tễ Sơ: “Anh không tức giận?”

Tạ Ký: “Tôi tức giận cái gì?”

Giang Tễ Sơ: “Gã nói anh đạt được thành tựu ngày hôm nay đơn giản vì anh họ Tạ.”

Tạ Ký không sao cả nói: “Chẳng lẽ không phải?”

Giang Tễ Sơ: “Nghe nói thế hệ hiện tại của Tạ gia có ba đứa con, con cả hằng năm bên ngoài, con hai tuy là nữ nhưng dấn thân vào quân đội bảo vệ quốc gia, người được Tạ gia bồi dưỡng như người thừa kế, trên thực tế là con ba.”

Sau đó con ba Tạ gia bệnh nặng, cộng thêm đã nhiều năm không bộc lộ ra thiên phú làm ăn, Tạ Ký không thể không về nước, tiếp nhận không lâu liền xử lý đem sản nghiệp Tạ gia vốn trên xu hướng suy tàn thành phát triển không ngừng.

Tạ Ký có thể có hôm nay, toàn dựa vào năng lực của chính anh.

Tạ Ký nhướng mày: “Cậu biết tôi rõ như vậy?”

Giang Tễ Sơ: “Đại công tử Tạ gia nổi bật vô song, báo mạng, TV, báo chí đều từng đưa tin.”

Lời tuy là vậy, trong thời đại thông tin lưu lượng lớn, người có thể nhớ kỳ thật cũng không nhiều, huống chi còn biết kỹ càng tỉ mỉ như vậy.

Tạ Ký hồi tưởng bản thân mình ở trong vòng, có mấy xí nghiệp gia họ Giang, nhưng chưa từng nghe nói Giang gia nào có thanh niên xinh đẹp như vậy.

Hai người đang nói chuyện, Diêu Thuận không biết chạy tới khi nào, tay chân luống cuống đứng bên cạnh bọn họ.

Diêu Thuận: “Cái đó… Đêm nay, tôi cũng trực ca đêm.”

Tạ Ký vốn định hỏi Giang Tễ Sơ thêm, giờ phút này bị ngắt ngang cũng khó để tiếp tục, chỉ vỗ vỗ bả vai Diêu Thuận nói: “Cố lên.”

Ban đêm.

Nơi cháy khét trong nhà xác dù đã được người làm việc ban ngày vệ sinh đơn giản, nhưng dấu vết còn đó, đặc biệt là trần nhà và góc tường vẫn tồn tại tảng lớn màu xám đen.



Dưới ánh đèn ảm đạm là kín năm mươi bốn cổ thi thể, gió lạnh không ngừng bài xuất từ lỗ thoát khí, sương mù quanh quẩn trên sàn nhà hòa làm một thể với các loại mùi hương hóa chất, gần như tràn qua mắt cá chân.

Diêu Thuận co ro bên ven tường xa giường xác nhất, đôi mắt không biết nên nhìn đi đâu, trong nhà xác quỷ khí dày đặc, cả kính ngoài hành lang cũng rất dọa người, luôn có cảm giác nói không chừng lúc nào đó sẽ có cái đầu thò vào trong cười.

Ánh mắt y dao động, cuối cùng dừng trên người thanh niên đang phát ngốc trên giường xác —— Cái xác trên giường đó bị thanh niên dịch sang một cái giường khác, chen chúc một chỗ với di thể khác.

Trong tay thanh niên nắm cái đồng hồ hỏng, như là không biết hoàn cảnh vị trí hiện tại có bao nhiêu nguy hiểm, thân thể vẫn không nhúc nhích, nếu không phải thở ra nhiệt khí, không khác gì mấy thi thể nằm kia.

Đêm dài miên man, đêm trong nhà xác càng giống như dành cả nửa đời người còn lại để trải qua.

Diêu Thuận muốn tìm người để trò chuyện hai câu, nhưng y có chút sợ Giang Tễ Sơ.

Rõ ràng thanh niên thoạt nhìn mảnh khảnh, cùng lắm là tính tình không tốt, căng lắm sẽ động thủ đánh người, nhưng hiện tại y cũng là một người đàn ông thành niên, làm thế nào lại sợ một thằng nhóc lắm lông?

Nhưng y là cảm thấy sợ hãi vậy đó.

Một nỗi sợ theo bản năng.

Không chỉ Diêu Thuận, tùy tiện đổi thành một người khác tới cũng sẽ cảm thấy, so với Giang Tễ Sơ, bạn đồng hành Tạ Ký vẫn giao tiếp tốt hơn.

Nhưng mà người đàn ông đẹp trai tính tình tốt cái gì cũng tốt đó không ở nơi này, Diêu Thuận do dự nửa ngày cũng không có mở miệng, lại sợ nhìn chằm chằm Giang Tễ Sơ quá lâu bị bắt nghênh diện khuôn mặt mơ hồ của đám thi thể, đơn giản lui mà cầu tiếp theo, nhìn về phía cửa kính ngoài hành lang.

Sau đó liền nhìn thấy cái đuôi của một bóng đen.

Diêu Thuận:?!

Diêu Thuận: “Má ơi!”

Giang Tễ Sơ xoay đầu nhìn y.

Diêu Thuận chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ: “Có có có có có cái gì ——!”

Giang Tễ Sơ liếc nhìn ngoài cửa sổ vào lần, không thu hoạch được gì.

Diêu Thuận dụi dụi mắt.

Ngoài cửa sổ vẫn là hành lang yên tĩnh, ngay cả ánh đèn cũng không có lập lòe.

Chẳng lẽ y hoa mắt nhìn lầm rồi?

Diêu Thuận cười làm lành: “Có lẽ là tôi buồn ngủ quá.”

Đang nói, chỗ cửa truyền đến động tĩnh.

“Cành cạch ——”

“Cành cạch ——”

Âm thanh của xi lanh khóa cửa xoay được truyền vào trong nhà xác thông qua chấn động, quấn quanh đan chéo cùng âm thanh của khí lạnh truyền đến, giống như một kích búa tạ nặng nề đập vào tim.

“Cành cạch ——”

Diêu Thuận: “A ——!!!”

Giang Tễ Sơ đã nhảy xuống khỏi giường xác làm ra tư thế phòng bị, cũng không quay đầu lại mà nói với Diêu Thuận đang a: “Câm miệng.”

Diêu Thuận không rảnh lo cái gì, thể hình cao lớn thô kệch co rúc lại sau lưng Giang Tễ Sơ.

Đồng thời khi tiếng thét chói tai của Diêu Thuật biến mất, cánh cửa cũng trở nên an tĩnh.

Giây tiếp theo.

Cửa mở.

Diêu Thuận vừa định kêu tiếp, vừa thấy người tới liền thắng phanh nghẹn lại.

Tạ Ký đặc biệt mặc một chiếc áo gió thích hợp với độ ấm nhà xác, phác họa dáng người vốn là ưu tú đến càng thêm bắt mắt, trên khuôn mặt tuấn lãng còn chứa ý cười ôn hòa, tạo cảm giác không hợp với hành lang âm trầm, trong tay anh còn cầm hai túi đồ ăn vặt lớn, rất giống đi thăm hàng xóm sau bữa tối.



Tạ Ký: “Chào buổi tối các đồng chí.”

Giang Tễ Sơ rời tay ra khỏi dao gọt hoa quả bên hông: “Sao anh lại tới đây?”

“Tới trực ca đêm.” Tạ Ký lấy đồ trong túi ra ngoài, hai cái chăn bông dày, ba cái bình giữ ấm, một đống lớn đồ ăn vặt.

Giang Tễ Sơ: “… Anh tới trực ca đêm hay là tới dạo chơi.”

Tạ Ký: “Ai đời dạo chơi ở nhà xác bao giờ, đây không phải gửi hơi ấm sao.”

Tạ Ký chia cho Diêu Thuận một cái chăn bông: “Của cậu.”

Diêu Thuận kinh hãi sau đó đại hỷ, tiếp nhận chăn mềm xong liền quấn quanh người: “Tôi cũng có?! Cảm ơn, cảm ơn anh trai! Anh vào bằng cách nào?”

Tạ Ký: “Phá khóa, nhà tang lễ này trông thì khắp nơi toàn là công nghệ cao, nhưng trên thực tế đều là đồ vật của những năm đầu niên đại này, chẳng qua không ứng dụng phổ biến khắp dân gian.”

Diêu Thuận” “?” Đó cũng không phải điều người bình thường sẽ làm đúng không?

Tạ Ký lại lấy một túi xí muội: “Ăn không?”

Diêu Thuận “?!” Nơi này là nhà xác! Trên giường có năm mươi tư di thể! Ngày hôm qua còn mới chết hai người!

Thấy Diêu Thuận sững sờ, Tạ Ký cười cười liền đi trải chăn lên chiếc giường trống duy nhất.

Chăn vừa rộng vừa dày, trải trên giường còn dư ra một mảng lớn, cũng đủ cho người vừa ngồi trên đó vừa quấn quanh người.

Tạ Ký vỗ vỗ chăn, nói với Giang Tễ Sơ: “Ký túc xác chỉ có hai cái chăn, hai ta chắp vá chen chúc chút đi.”

Giang Tễ Sơ nhíu mày: “Không phải nói anh ở ký túc xá suy nghĩ tâm nguyện của boss sao, anh tới đây làm gì?”

“Nghĩ ở đâu chẳng là nghĩ, hai ta cùng nghĩ nói không chừng càng mau.” Tạ Ký móc ra một túi khô bò, “Ăn không? Vị cay rát luôn.”

Giang Tễ Sơ: “… Anh là tới đưa bữa khuya phải không.”

Cảm nhận được Giang Tễ Sơ cạn lời, Tạ Ký dẫn đầu ngồi lên giường xác, bên xé vỏ đóng gói bên giải thích: “Nghiêm túc như vậy làm gì, không phải cậu vẫn luôn ở bên cạnh tôi trong ải tân thủ sao, đừng đứng ngốc nữa, bên dưới lạnh, mau lên đây.”

Giường xác có thêm chăn dày, vừa vặn đủ cho hai người ngồi, Diêu Thuận biết Tạ Ký và Giang Tễ Sơ là đồng đội, cũng không da mặt dày đòi chen vào, tự mình quấn chăn tìm một nơi tương đối sạch sẽ đợi.

Hai người trực ban đêm tối hôm qua đều đã chết, Tạ Ký không bị chọn, nhưng vẫn cứ đến cùng Giang Tễ Sơ.

Diêu Thuận xoa xoa nước mũi ra vì lạnh, nhịn không được cảm thán nói: “Quan hệ giữa hai người thật tốt.”

Chỉ là lá gan quá lớn.

Vác thi thể sang một bên, vai sát vai ngồi trên giường xác ăn bò khô, sao gan thế!