[Vô Hạn Lưu] Song Trọng Nhân Cách

Chương 21: Hai lựa chọn




Thiệu Thiến trợn tròn mắt, những người chơi còn lại cũng ngây dại.

Tại sao lại như vậy?

Rõ ràng cô ta đang cứu người, nhưng cuối cùng lại cứu phải một con quái vật; rõ ràng cô ta giết chết quái vật, nhưng đó lại là một người sống bình thường!

"Gì vậy, chuyện gì..."

Biến đổi mang tính hý kịch này xảy ra quá đột nhiên, trong lúc nhất thời mọi người khó có thể tiếp thu. Dù là người chơi chính thức Thiệu Thiến đây, cũng mờ mịt không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Đóng cửa lại!"

Tô Mạch lòng không gợn sóng nhìn Thiện Kiến, Thiện Kiến hoàn hồn, đi theo Tô Mạch sửa lại cửa lớn vừa bị đập nát.

"Người nam hiến linh hồn mình cho Satan, người nữ thì hiến thân thể cho Cain... Là ý này sao?" Nhìn sắc mặt khó coi của Thiệu Thiến, Tô Mạch phá lệ mà an ủi cô, "Chỉ là một trò chơi mà thôi, cô không cần có gánh nặng tâm lý. Mặt khác, lấy được trái tim người sói chưa?"

Sở dĩ an ủi Thiệu Thiến, vì cô ta là người có sức chiến đấu mạnh nhất trong nhóm. Nếu như cô ta không vượt qua được cánh cửa tâm lý này, hành trình tiếp theo sẽ trở nên cực kỳ khó khăn.

Quan trọng nhất là... Cô ta là phụ nữ.

"Hả? À, đúng rồi, tôi lấy được trái tim người sói rồi..."

Nhìn cái xác không đầu đang không ngừng chảy máu tươi trên đất, Tô Mạch nghiêm túc nói: "Ít nhất không cần moi tim của anh ta."

Nghe như đang an ủi, nhưng những người nghe Tô Mạch nói chỉ cảm thấy phát tởm, không cảm nhận được một chút an ủi nào.

"Đây là một người sói chưa tiến hóa hoàn toàn."

Không để ý đến bước chân không ngừng lùi lại của mọi người, cùng với ánh mắt càng ngày càng quỷ dị, Tô Mạch xem qua xem lại hai bộ thi thể, nghiêm túc phân tích nói: "Từ tiếng sói tru xung quanh cho thấy, con đường này có khoảng mấy trăm, thậm chí gần một nghìn người sói. Động tĩnh chúng ta tạo ra cũng không nhỏ, nhưng đến giờ vẫn không có người sói nào đánh tới."

Đáy mắt lóe lên hai vệt sáng, khóe miệng Tô Mạch nhếch lên cao, "Cho nên, người đàn ông mới biến thân này vẫn chưa hoàn toàn mất đi lý trí, bọn chúng vẫn đang núp trong bóng tối im lặng tiến hóa... Với điều kiện tiên quyết là, không gặp phải phụ nữ và trẻ con."

Mọi người vẫn đang load thông tin mà Tô Mạch nói ra, Tô Mạch cũng không cho bọn họ thời gian suy nghĩ, quả quyết nói: "Hiện tại có hai con đường để lựa chọn!"

"Hả? Hai con đường nào?" Thiệu Thiến theo bản năng hỏi.

Tô Mạch bình thản nói: "Đêm trả thù của Satan vừa mới bắt đầu, mặc dù người sói có lý trí nhưng cũng là thời kỳ suy yếu nhất, là thời cơ tốt nhất để hoàn thành nhiệm vụ chính."

Nếu như bỏ qua cơ hội này, muốn hoàn thành nhiệm vụ chính 2 hoặc là nhiệm vụ chi nhánh 3, sợ là không dễ dàng như vậy.

Mà bọn họ tổng cộng có năm người, ít nhất phải giết chết mười người sói, mới tạm thời giữ được tính mạng. Nhưng mà, muốn nắm giữ vận mệnh trong tay, thì mỗi người ít nhất phải giết mười con, tổng cộng là năm mươi người sói!

Quan trọng hơn là, theo thời gian trôi qua, thực lực của người sói sẽ càng ngày càng mạnh. Đến lúc đó, đừng nói là hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh 3, có thể hoàn thành nhiệm vụ chính 2 đã là A Di Đà Phật.

Mà tới lúc đó, tất nhiên sẽ có thương vong.

"Lời nói cũng không sai, nhưng bọn người sói đều trốn cả rồi, làm thế nào để tìm bọn chúng?" Tập Vân San nói, "Chẳng lẽ định lục soát từng nhà?"

Người sói muốn ẩn nấp, tất nhiên sẽ không dễ bị tìm ra như vậy. Còn có thể nói, số lượng người sói có thể tìm ra có hạn, mà trong tình huống địch trong tối ta ngoài sáng chắc chắn nguy hiểm hơn nhiều.

Quan trọng nhất là, bọn họ không nhiều thời gian để lãng phí như vậy.

"Cậu đừng thừa nước đục thả câu nữa, nhanh nói hai phương án ra đi!" Thiệu Thiến bất mãn nói.

Tô Mạch duỗi một ngón tay ra, bình tĩnh nói: "Điều kiện để người sói có thể giữ vững lý trí là, không 'tìm thấy' con mồi."

"Nếu như 'tìm' thấy con mồi mới mẻ, sẽ như anh ta vậy, không để ý tất cả lao ra ngoài." Chỉ vào thi thể nam trên đất, nụ cười trên mặt Tô Mạch quỷ dị hơn, "Người sói khó tìm, nhưng phụ nữ và trẻ em lại không thiếu. Không cần nhiều, bắt mấy cái là được rồi."

Lúc đó, bọn họ có thể tìm nơi vừa có thể công vừa có thể thủ, sau đó thả họ ra, hoặc là trực tiếp trói người lại!

Phương án này vừa an toàn vừa hữu hiệu, thậm chí nếu thực hiện thành công, nói không chừng mấy ngạch quân dự bị này đều có thể hoàn thành nhiệm vụ chu nhánh 3.

Chỉ là...

"Tôi không đồng ý!"

Thiệu Thiến không chút nghĩ ngợi, trực tiếp nổi giận nói: "Cậu điên rồi? Dùng mạng sống của người khác để đổi mạng sống tạm bợ của bản thân, thật sự là... Thật sự là không có lương tâm!"

Không chỉ Thiệu Thiến, sau khi nghe thấy phương án này, sắc mặt ba người còn lại đều thay đổi.

"Bọn chúng còn là người sao?"

Nhìn người phụ nữ biến thành con dơi, Tô Mạch tiếp tục dụ dỗ nói: "Bọn chúng đều là quái vật, chúng ta chỉ là tận dụng mọi thứ mà thôi... Mấy đứa trẻ kia cũng không ngoại lệ."

Đứa trẻ đáng thương đã chết trong góc, dù không chết, tương lai cũng sẽ biến thành người sói.

"Tôi, tôi cũng không đồng ý!" Tập Vân San là người thứ hai tỏ thái độ, mà biểu tính khi nhìn Tô Mạch tràn ngập phòng bị cùng với... Sợ hãi.

Gã trọc đầu thì đảo loạn con ngươi, rụt cổ không nói gì.

Thấy thế, Thiệu Thiến giận đến muốn lấy dao đâm gã.

Không đợi Thiệu Thiến tức giận, Thiện Kiến nhanh chóng tỏ thái độ: "Ngài Tô Mạch, phương án này quả thật có chút... Ặc, không quá thỏa đáng. Không phải có hai phương án sao? Phương án còn lại là gì?"

Tô Mạch nhún vai, không tỏ rõ ý kiến nói: "Được rồi, phương án thứ hai là thừa dịp người sói vẫn còn suy yếu, mau chóng rời khỏi thành. Nhưng mà, tôi đề nghị không nên chọn cái này."

Phương án thứ hai dù có thể thực hiện hay không, thì cũng nguy hiểm hơn phương án thứ nhất nhiều. Nhưng trừ Tô Mạch, bốn người còn lại đều chọn cái thứ hai, kể cả Quảng Chí Minh luôn do dự cũng không ngoại lệ.

Mặc dù thời gian không có nhiều, nhưng công tác chuẩn bị vẫn phải có. Sòng bạc không lớn bị mọi người lục soát toàn bộ, chỉ để tìm một ít vũ khí tiện tay.

Tô Mạch không gia nhập vào đại quân càn quét, mà một mình đi lên lầu ba, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ im lặng không nói.

Không biết có phải do sắp hừng đông hay không, sương mù mịt mờ ngoài cửa sổ từ từ tản đi. Mặt trăng trên bầu trời cũng càng ngày càng rõ ràng —— đó là vầng Trăng Tím.

Như để làm nổi bật buổi tối không yên bình này, cả mặt trăng cũng biến thành màu tím. Ánh trăng màu tím bao phủ cả Bất Dạ Thành, khiến tòa thành ẩn chứa đầy tiếng sói tru nguy hiểm có thêm một tầng sắc thái huyền bí...

"Ngài Tô Mạch, đến lúc xuất phát rồi."

Phía sau truyền đến âm thanh thấp thỏm của Thiện Kiến, Tô Mạch nhàn nhạt liếc nhìn anh ta, chuẩn bị xuống lầu.

"Ngài, ngài sẽ không trách tôi chứ?" Nuốt nước miếng, trên mặt Thiện Kiến tràn đầy bất an. . Ngôn Tình Tổng Tài

Tô Mạch dừng chân, không hiểu ra sao nói: "Tại sao phải trách anh? Đây là mọi người lựa chọn một cách dân chủ, không phải sao?"

Đúng đấy, lựa chọn dân chủ.

"Nhưng mà, ngài biết rõ tất cả mọi người đều không làm được, tại sao còn đề xuất ra?"

Cái biện pháp mất nhân tính kia, đến Thiện Kiến nghe còn cảm thấy khó mà tin nổi, càng không nói đến những người khác? Tuy mọi người là người chơi, nhưng cũng chỉ là người bình thường từng trải một hai lần kịch bản, còn chưa táng tận thiên lương đến mức đó.

Nhân tính là thứ không thể tính toán;

Sau khi phủ quyết phương án thứ nhất của Tô Mạch, Thiện Kiến cảm giác được, mọi người đang vô tình hay cố ý xa lánh y.

Đến anh ta cũng nghĩ ra được điều ấy, anh ta không tin Tô Mạch không nghĩ ra. Nhưng Tô Mạch vẫn đưa ra, thậm chí còn cố ý vô ý dụ dỗ bọn họ chọn phương án thứ nhất.

Trước đây Thiện Kiến chưa bao giờ tiếp xúc gần với Tô Mạch, nhưng liên tưởng tới Cổ lỗ sĩ trong phó bản đầu tiên, từ ngữ hiện lên đầu tiền trong đầu anh ta là —— âm mưu.

Anh ta ngửi thấy mùi vị của âm mưu.

"Ngài Tô Mạch, ngài biết vì sao tôi lựa chọn đi theo ngài, mà không phải ngài Laint không?" Trên mặt lộ ra một tia bi ai, Thiện Kiến tự giễu nói, "Chỉ sợ ngài cũng không muốn biết? Ha ha, tôi lựa chọn ngài, là bởi vì ngài có vẻ tương đối hiền lành."

Vừa vào phó bản, lúc nhìn thấy Tô Mạch cùng Laint, Thiện Kiến đã cảm thấy tuyệt vọng. Đành chọn cái ít có hại nhất trong hai cái hại, so với Laint bình thường điên cuồng biến thái, đương nhiên Thiện Kiến sẽ chọn Tô Mạch ít nhất bề ngoài có vẻ 'hiền lành'.

Được tôn làm người đứng đầu Tứ Ma, đã đủ để chứng minh độ nguy hiểm của Tô Mạch; nhưng tuyệt đại đa số người trong 'Viện' đều cho rằng, sự nguy hiểm của Tô Mạch đến từ việc không thể khống chế nhân cách thứ hai. Chỉ cần nhân cách thứ hai không xuất hiện, Tô Mạch vẫn rất hòa nhã.

Trước đây Thiện Kiến luôn cho là vậy, cho nên anh ta chọn Tô Mạch.

Sự thực chứng minh, anh ta sai rồi, hơn nữa vô cùng sai!

Lúc này Thiện Kiến ý thức được một vấn đề hết sức rõ ràng: Nếu chỉ vì Sở Hàn, đám người lão Kha từ trước đến giờ luôn kiêu căng ngạo mạn, sao có khả năng thừa nhận Tô Mạch là người đứng đầu Tứ Ma?

Cho nên, Tô Mạch nhìn như hiền lành, trình độ nguy hiểm tuyệt không kém hơn Tam Ma còn lại, thậm chí là không kém Sở Hàn!

Có lẽ lúc trước sẽ không tin, nhưng bây giờ Thiện Kiến cực kỳ tin tưởng điều này.

Bởi vì, lừa mới khi nãy, anh ta phát hiện một sự thật khiếp sợ không gì sánh nổi —— Tô Mạch không có quan niệm thiện ác!

Thế nhân đều hận ma đầu giết người không chớp mắt, bởi vì bọn họ mất nhân tính. Nhưng cho dù là phạm nhân phạm tội tử hình táng tận thiên lương, hung thần ác sát, cũng có quan niệm thiện ác của riêng bọn họ.

Nhưng Tô Mạch không có, mặt ngoài y bình thường như nước, như không có thứ gì có thể lọt vào mắt y. Sự thực cũng đúng là như vậy, bởi vì y không có thiện ác, không có nguyên tắc... Người như vậy còn đáng sợ hơn!

"Cho nên, anh hối hận rồi?" Tô Mạch hỏi.

Hối hận cũng đã muộn, Thiện Kiến vẻ mặt đưa đám không chút hi vọng nói: "Ngài Tô Mạch, đến cùng thì ngài định làm gì? Cầu van xin ngài, nói cho kẻ hèn đây đi!"

Dù phải chết, cũng để anh ta làm một con ma biết rõ sự thật, được chứ?

Nhìn Thiện Kiến mặt xám như tro tàn, Tô Mạch cười vỗ vỗ bả vai anh ta, quay người đi xuống lầu...

Tô Mạch vẫn bình thản như mọi ngày, cùng Thiện Kiến vẻ mặt tuyệt vọng tạo thành sự đối lập rõ ràng.

Thiệu Thiến cau mày, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Chúng ta đã quyết định, sau khi xuất phát từ nơi này, đi về hướng Tây, đi dọc theo con hẻm tới đường Hill. Lại từ đường Hill xuyên qua sông Rhine, cuối cùng đi dọc theo bờ sông Rhine tiến vào Khu rừng Tàn Tích."

Từ con đường thẳng ngắn nhất, trở thành đường gãy hình tam giác. Như vậy, dù lộ trình tăng lên gần gấp đôi, nhưng hẻm nhỏ hay đường Hill đều là nơi ít dấu chân người, tỷ lệ gặp phải người sói cực kỳ thấp.

Hơn nữa, cuối cùng dọc theo bờ sông Rhine tiến vào Khu rừng Tàn Tích, tăng thêm một lớp bảo đảm —— người sói mất lý trí, xác suất biết bơi thực sự rất thấp.

"Tô Mạch, cậu có ý kiến gì không?"

Rõ ràng là dò hỏi, nhưng ngữ khí của Thiệu Thiến vô cùng không tốt. Tô Mạch cảm thấy, dù y có ý kiến, chỉ sợ người ta cũng không tiếp thu.

Lúc trước Thiệu Thiến còn muốn lôi kéo Tô Mạch, nhưng sau khi nghe kiến nghị mất nhân tính của y, đã cắt đứt cái tâm tư này.

Tô Mạch cũng không để tâm không vui trong giọng nói của Thiệu Thiến, sau khi tùy ý quét mắt nhìn bản đồ, y chỉ vào một điểm nào đó, nói: "Sau khi đến chỗ này, tôi muốn cùng các người tách ra."

"Hả?"

Nhìn vị trí ngón tay của Tô Mạch, Thiệu Thiến cau mày, "Cậu chắc chắn chứ?"

Nơi ngón Tô Mạch chỉ không phải nơi nào khác, chính là cầu Rhine.

Đó là một cái ngã ba.

Đi sang trái, xuyên qua cầu Rhine đến bờ sông Rhine; đi sang phải, lại là một khu dân cư và quảng trường Rhine khổng lồ!

Đối với hành vi đi tìm chết của Tô Mạch, tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tin được. Nhưng khi nghe có thể cùng y rách ra, Tập Vân San lại lén lút thở phào nhẹ nhõm.

Cũng giống với đội của Thiệu Thiến, bên Tần Văn Hạo cũng quyết định phân công hành động.

Nhưng khác là, mục đích bọn họ tách ra là để bắt người...