[Vô Hạn Lưu] Song Trọng Nhân Cách

Chương 20: Đêm trả thù của Satan




So với Laint cuồng dại, Tô Mạch bình tĩnh hơn nhiều.

Chẳng qua, ẩn sau sự bình tĩnh ấy lại là cõi lòng thấp thỏm bất an — cách 0 giờ sáng, còn sót lại 15 phút cuối cùng!

Tô Mạch mỉm cười đến là hiền lành: “Có chắc là muốn đứng mãi trên đường vậy không?”

“ y, tầm nhìn xa bên ngoài càng ngày càng thấp.”

Càng lúc càng gần 0h, ngay cả người dẫn đường Thiệu Thiến cũng cảm thấy áp lực vô hình: “Không bằng tìm tạm nhà nào đó tá túc đi!”

Tô Mạch nhìn Thiện Kiến, Thiện Kiến vội vàng lên tiếng: “Không cần phiền toái vậy đâu!”

Dứt lời, cậu ta bẻ đốt ngón tay, sau đó dỡ một thanh sắt ra, rồi khí phách bước đến một cửa tiệm…

Rầm! Rầm! Xoảng!!

“Xong rồi, tất cả vào đi!”

Tuy nói rằng thế giới trong kịch bản không cần so đo quá nhiều, nhưng đối mặt với cái loại ‘bạo lực phá dỡ’ này của Thiện Kiến, những người mới chẳng qua mới chỉ hoàn thành nhiệm vụ của người chơi dự bị một hai lần vẫn không thể thích ứng nổi.

Dĩ nhiên Tô Mạch không hề để bụng, cậu tiên phong bước đến mặt tiền cửa hàng, những người khác cũng nối đuôi nhau vào theo.

“Là một sòng bạc.”

Đương suy nghĩ xem liệu có thể tìm được tin tức hữu dụng không, Thiệu Thiến đã nhìn thấy Tô Mạch một thân một mình bước lên lầu hai.

“Này này! Cái cậu này có chút ý thức đoàn đội nào không thế? Nơi này nguy hiểm lắm, không thể hành động đơn độc, biết chưa?”

Thân là người dẫn đường, mỗi cái chết của người chơi dự bị đều là sự tổn thất của chị. Mặc dù rất tán thưởng trí thông minh của Tô Mạch nhưng hành vi tự tiện chủ trương vẫn chọc giận Thiệu Thiến.

Mà Tô Mạch cũng không quay đầu lại, chỉ nói: “Đề nghị các người nhanh chóng chắn cửa thật kỹ, sau đó có thể bò cao bao nhiêu thì nên bò cao bấy nhiêu…”

Thực tế là bọn họ chỉ có thể leo lên lầu ba.

Lầu ba là phòng VIP, bố cục cực kỳ hào hoa xa xỉ. Tiếc rằng, nơi này vẫn chẳng có một ai.

Mặc dù bất mãn với thái độ của Tô Mạch nhưng Thiệu Thiến vẫn ra hiệu cho những người con lại chắn cửa thật kỹ, còn mình thì đi lên lầu ba theo Tô Mạch.

“Nói đi, có phải phát hiện đầu mối gì rồi không? Chúng ta là một nhóm, cậu có thể đừng…”

Nói được một nửa thì bị Tô Mạch cắt lời: “Biết vì sao Chúa trừng phạt loài người không?”

“Hử?”

“Trong Kinh thánh, thứ đầu tiên Chúa tạo ra không phải con người mà là các thiên sứ. Ông ta chán ghét tính ngạo mạn và tham lam của thiên sứ nên mới dựa vào hình dáng của mình để tạo ra loài người.” Tô Mạch cười một tiếng trào phúng: “Thượng Đế cho rằng, đây là vinh dự lớn nhất mà ông ta ban cho loài người.”

“Chúa dùng bùn đất tạo ra người nam đầu tiên Adam, lại dùng một chiếc xương sườn của Adam để tạo ra người nữ Eva. Để cho bọn họ hạnh phúc, ông ta lại tạo ra vườn địa đàng xinh đẹp. Vườn địa đàng không thiếu thứ gì, Chúa lại cảnh cáo bọn họ, không cho phép bọn họ ăn vụng trái cây trên cây thiện ác.”

Chúa cho rằng loài người chỉ cần chân thành lương thiện là đủ, không cần phải biết rõ thị phi phân biệt thiện ác giống mình.

“Eva không kìm lòng nổi trước sự dụ dỗ của Satan, cho nên đã cùng với Adam ăn trái thiện ác. Sau đó, mắt của bọn họ sáng rực, tâm hồn cũng sáng tỏ. Bọn họ bắt đầu biết thiện ác, hiểu xấu đẹp, cũng cảm được xấu hổ.

Sau đó, Adam, Eva, tính cả Satan, đều bị Chúa trừng phạt.

Nói đến đây, sự mỉa mai trên mặt Tô Mạch càng đậm: “Nếu Chúa đã chỉ cần hai con thú cưng nghe lời, vậy sao còn gieo cây thiện ác trong vườn? Lại vì sao để Satan vào vườn? Satan là ác quỷ, vậy Chúa là gì đây?”

Rõ ràng tay cầm dao mổ, hết lần này đến lần khác tự xưng là chính nghĩa.

Thiệu Thiến bĩu môi: “Lời như vậy mà ở thời đại đó, cậu sẽ bị treo trên thánh giá hoả thiêu!”

“Sở dĩ Chúa trừng phạt loài người là do loài người không theo đúng kịch bản mà ông ta đặt ra.” Đáy mắt Tô Mạch lóe lên ánh sáng quái dị, Thiệu Thiến trông thấy mà kinh hồn bạt vía, cậu hỏi: “Giữa con rối và cái chết, chị chọn cái nào?”

“Cậu…”

Rõ ràng xung quanh không có một ai, nhưng Thiệu Thiến vẫn không kìm được mà nhìn quanh khắp phía, sau đó dằn nỗi kinh hoảng trong lòng, thấp giọng cảnh cáo: “Tô Mạch, tôi biết cậu đang nghĩ gì. Chặt đứt tâm tư đó càng sớm càng tốt, chuyện này rất nguy hiểm!”

Chẳng qua chỉ là quân dự bị mà thôi, lại mưu toan khiêu chiến…

“Cậu là người thông minh, còn thông minh hơn cả tưởng tượng của tôi.” Vẻ mặt Thiệu Thiến phá lệ nghiêm túc: “Người thông minh sống không lâu, bởi vì bọn họ quá tự phụ!”

Làm người xa lạ, Thiệu Thiến nhắc nhở đến đây đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.

“Ồ? Thật vậy chăng?”

Liếc nhìn đồng hồ trên tay, lại liếc sang Tô Mạch từ chối cho ý kiến, Thiệu Thiến cười lạnh: “Cậu không phải Adam cũng không phải Eva, Chúa sẽ không thương hại cậu.”

Làm trái tâm nguyện của Chúa, chỉ có một con đường chết!

‘Người chơi thông minh’ kiểu này Thiệu Thiến đã gặp nhiều rồi, chị chỉ muốn đưa cho bọn họ sáu chữ: không biết trời cao đất dày. Sở dĩ chỉ điểm cho Tô Mạch chỉ đơn giản vì Thiệu Thiến cảm thấy cậu là nhân tài đáng giá nên sinh ra tâm tư lôi kéo mà thôi.

Trong ‘Mộng cảnh Thiên Đường’ có rất nhiều đoàn đội và tổ chức lớn, cả những thành phần chủ chốt nổi danh không lo không có người mới xuất hiện. Nhưng một vào đội nhỏ, ví dụ như “Trăng Tím” của Thiệu Thiến, bọn họ không chi nổi tiền quảng cáo, chỉ có thể tự lôi kéo người. Mà trở thành người dẫn đạo hiển nhiên là phương pháp ngốc nhất vụng nhất nhưng cũng hữu dụng nhất.

Sự điềm tĩnh và thông minh mà Tô Mạch biểu hiện ra đã khiến Thiệu Thiến sinh lòng lôi kéo. Nhưng cậu chỉ là một người mới không kiến thức lại dám tự cao tự đại đến mức bạo gan thách thức… Mặc dù đoàn đội cần gấp những người thông minh, nhưng những kẻ lanh chanh rõ ràng không phải đối tượng Thiệu Thiến muốn tìm.

Chỉ tiếc, chị quá phiến diện.

Thiệu Thiến đánh giá Tô Mạch quá thấp.

Hoặc là nói, chị quá ‘đề cao’ mình.

Chuyện này cũng rất bình thường, dù sao Thiệu Thiến là ‘người bình thường’, với suy nghĩ hạn hẹp của mình, sao chị có thể đoán được suy nghĩ của “bệnh thần kinh?”

Thiệu Thiến đương nhiên cho rằng Tô Mạch muốn làm Adam và Eva ăn vụng sau lưng Chúa. Nhưng mà, Tô Mạch chưa từng nghĩ đến điều này.

Adam? Eva?

Dù có ăn vụng trái cấm thì bọn họ vẫn là quân cờ của Chúa.

Tô Mạch cũng vậy, ba người còn lại cũng vậy, chớ nói đến quân cờ phổ thông, kể cả trở thành vật cưng cho Chúa thì bốn kẻ thần kinh vẫn không thèm đoái hoài!

Thế giới này rất có khả năng tồn tại ‘vị thần chân chính’, nhưng Laint vẫn khiêu khích Satan một cách trắng trợn, đây là thái độ của gã. Mặc dù Tô Mạch chưa nói chuyện, nhưng thái độ cũng chẳng kém cạnh — kiếm chỉ người cầm quân*.* gốc là 剑指执棋人mình không hiểu nên chém bừa đóRất nhanh sau đó, ba người chặn xong cửa cũng lên đến lầu ba.

Rõ là bên cạnh người dẫn đường, nhưng Thiện Kiến lại hỏi Tô Mạch: “Ngài Tô Mạch, tiếp theo làm gì?”

Tô Mạch phớt lờ cậu ta, đi đến trước cửa sổ.

Sương mù nặng nề, tầm nhìn bên ngoài đã thấp đến mức đưa tay không nhìn nổi năm ngón.

“Đến rồi!”

Tiếng nói vừa dứt, một luồng áp lực vô hình từ trên trời giáng xuống!

Cùng lúc đó, tiếng sói tru liên tiếp vang vọng khắp nơi!

“Đây, đây… là tình huống gì vậy?”

Quảng Chí Minh sợ hãi nuốt nước miếng: “Đây không phải thành phố sao? Ở đâu ra lắm sói hoang như vậy?”

“Sói?”

Đôi mắt Tô Mạch hiện lên màu đỏ tươi: “Đúng là sói, nhưng mà… bọn chúng là người sói!”

“Người sói?!”

【 Kích hoạt nhiệm vụ chính 2: Thành công sống sót trong ‘đêm trả thù của Satan’ và thu hoạch được 2 trái tim của người sói.. 】

【 Kích hoạt nhiệm vụ phụ 3: Thu hoạch 10 trái tim của người sói. 】

【 Dân chúng Bất Dạ thành chọc giận Chúa nên bị trục xuất đến biên cảnh thời gian không có luân hồi. Bọn họ không thể chịu nổi, thứ chờ được không phải cứu rỗi mà là trừng phả và trả thù càng nghiêm khắc hơn; để thoát khỏi khổ cực, người nam không chịu nổi gánh nặng đã hiến linh hồn mình cho Satan, người nữ dâng cơ thể mình cho Cain; bấy giờ, người nam và người nữ đều có được cơ thể bất tử. 】

【 Ngày 1 tháng 1 và ngày 1 tháng 6 hàng năm, người nữ hoá thành dơi hút máu, ăn thịt người nam và trẻ con trong thành phố; ngày 15 tháng 3 và ngày 15 tháng 9 hàng năm, người nam biến thành người sói, cướp giết người nữ và trẻ con; thuốc giải duy nhất là trái cây của phù thuỷ và nước thánh của Giáo hoàng. 】

【 Ngày 15 tháng 9 là một đêm không ngủ, hỡi các dong binh lương thiện dũng cảm, hãy dùng chính nghĩa và lòng tốt của các người, cứu lấy con dân của Bất Dạ thành đi! 】

【 Nhắc nhở: Nhiệm vụ chính 2 là nhiệm vụ bắt buộc, người chơi thất bại sẽ bị xóa sổ sau khi hết thời gian; nhiệm vụ phụ 3 có thể làm trước, người chơi dự bị thu hoạch được 10 trái tim của người sói được đổi ‘lệnh đặc xá’ trực tiếp rời khỏi nhiệm vụ lần này, không thưởng. 】

【 Nhắc nhở: Trái tim của người sói và huyết lang có thể mang ra khỏi kịch bản, cũng có thể trực tiếp đổi thành Mộng Ảo tệ. 】

【 Nhắc nhở: Thời gian ở lại trong kịch bản là một tuần, mời hoàn thành nhiệm vụ trong vòng một tuần. 】

“Grào!!!”

Bên ngoài sói tru liên tiếp, trong sòng bạc năm người mười mắt nhìn nhau.

Nhiệm vụ chính 2 kích hoạt không ngoài dự liệu, nhưng sau khi kích hoạt, cả đám lại nửa vui nửa buồn.

Vui nhất không gì bằng đám người chơi dự bị. Mặc dù thêm một nhiệm vụ chính, nhưng nhiệm vụ phụ 3 lại cho bọn họ hy vọng vô hạn — ngoại trừ một vài tên điên thì có ai lại không muốn rời khỏi kịch bản sớm một chút?

So với sự vui sướng của quân dự bị, sắc mặt của Thiệu Thiến đen thành màu đít nồi — đây căn bản là một nhiệm vụ ác độc rắp tâm hại người, châm ngòi ly gián!

“Các người thấy sao? Thật sự muốn hoàn thành nhiệm vụ phụ đổi lấy ‘lệnh đặc xá’?

Không có cách nào nhìn ra được bất cứ tâm trạng gì từ nét mặt Tô Mạch, nhưng ánh mắt né tránh lại vui sướng trên mặt ba người còn lại sớm đã bán đứng suy nghĩ trong lòng bọn họ.

“Hừ, mười quả tim người sói dễ lấy như vậy? Khuyên các người tốt nhất đừng ôm suy nghĩ viển vông, bằng không chết thế nào cũng không biết!”

Dẫu biết rõ lời Thiệu Thiến không sai, nhưng thái độ kịch liệt của chị vẫn làm cho cả bọn bất mãn — liên quan đến sống chết, ai không muốn lấy thêm đường lui?

“Chị Thiến yên tâm đi, chúng tôi toàn một đám lâu la, nào dám mơ đến nhiệm vụ phụ chứ! Nhiệm vụ chính còn phải nhờ vào chị kìa!” Nam đầu trọc đảo mắt nịnh nọt.

Tập Vân San và Thiện Kiến liên tục bày tỏ thái độ, sắc mặt Thiệu Thiến mới tốt hơn rất nhiều.

“Đã như vậy, chúng ta lập tức…”

“Ầm!!!”

Mới nói được một nửa, dưới lầu chợt vang lên tiếng nổ thật lớn — cửa chính sòng bạc bị phá vỡ!

Theo đó mà đến là tiếng kêu rên của nữ giới và âm thanh khóc lóc nỉ non của trẻ con!

Năm người nhanh chóng vọt xuống lầu 1, tận mắt nhìn thấy người sói mọc đầy lông xanh to bằng người trưởng thành dùng hai vuốt sói xé rách lồng ngực một người nữ…

Tiếng kêu thảm im bặt, con mắt của người nữ mất đi ánh sáng.

Cảnh tượng máu me tàn bạo rất có lực tác động, ngoại trừ Tô Mạch, bốn người còn lại đều sợ choáng váng.

“Chết tiệt!”

Tiếng chửi rủa thốt lên, Thiệu Thiến cầm loan đao lá liễu trong tay nhanh chóng phóng đi, một phát chặt đầu của người sói xuống!

Người sói chết dễ dàng như vậy, chớ nói đến những người khác, ngay cả Thiệu Thiến tự mình động thủ cũng không dám tin.

Rất nhanh sau đó, sắc mặt của chị lập tức thay đổi!

Bởi vì, người sói bị chị giết chết biến thành một người đàn ông trần như nhộng; mà người nữ bị người sói xé toạc lồng ngực lại biến thành một con dơi tóc đỏ…